Nhói lòng đọc bức thư viết dở trước khi mất của anh trai tôi
Hôm nay vô tình vào tài khoản gmail của người anh trai quá cố, tôi thấy có một bức thư viết dở anh ấy còn chưa gửi mặc dù đã đề tên địa chỉ nhận.
Tôi không phải là người chồng, người cha tốt. Tiếc là những điều này đến bây giờ tôi mới nhận ra. (Ảnh minh họa)
Bức thư anh ấy viết vào ngày 10/6/2016, trước lúc anh ấy mất 2 tuần. Hôm nay, tôi gửi tới chuyên mục để hoàn thành nốt di nguyện của anh trai tôi và cũng hy vọng chị dâu đọc được sẽ cảm thấy được an ủi phần nào.
“Chào các bạn, tôi không phải độc giả quen thuộc ở đây mà vợ tôi là người ngày nào cũng vào trang tâm sự này để đọc. Những ngày này ở nhà hiu vắng trên giường bệnh, tôi chẳng biết làm gì ngoài việc viết vài dòng này. Một ngày nào đó có lẽ em sẽ đọc được.
Tôi bị ung thư. Đúng, tôi đang mang trong mình căn bệnh mà y học hiện nay đều phải bó tay. Tôi còn trẻ, mới 38 tuổi thôi. Cái tuổi mà trẻ chưa qua, già chưa tới. Đáng ra tôi đang phải đi làm ngoài kia lo cho 2 cô con gái ăn học. Đáng ra tôi phải đi làm kiếm tiền để mang về cho vợ mua sắm tiêu xài. Tôi kém, kém đủ đường. Tôi không phải là người giỏi kiếm tiền, càng không phải là người chồng, người cha tốt. Tiếc là những điều này đến bây giờ tôi mới nhận ra.
Tôi sinh ra trong một gia đình có 6 chị em, trong nhà tôi là thứ 4 và cũng là người con trai duy nhất. Các chị tôi kinh tế rất khá, các em tôi cũng được học hành đàng hoàng. Nhưng tôi không nhận được sự giúp đỡ từ họ bởi vì tôi vốn sống rất thẳng lại nóng tính nên chẳng hợp với ai trong nhà.
Những ngày còn khoẻ, tôi đi buôn. Tôi đi buôn bán rất nhiều thứ và cũng có lãi. Nhưng tôi lại đem nướng những đồng tiền ấy vào mâm rượu tối ngày chè chén. Vợ tôi chưa được cầm một đồng tiền nào của tôi để mua cái áo, con tôi chưa một lần được tôi cho tiền đóng học. Đến giờ phút này khi tay run lên gõ chữ tôi vẫn cảm thấy mình thật đáng trách.
Video đang HOT
Vợ tôi là giáo viên. Ngày cưới tôi em béo lắm, tôi còn trêu là em chẳng cần đi xe đâu bởi vì chỉ cần lăn thôi cũng đến nơi nhanh hơn rồi. Vậy mà sau gần 15 năm chung sống với tôi, cô ấy gầy còm cõi. Hôm qua khi nhìn thấy vợ, tôi mới nhận ra đã bao lâu rồi tôi chẳng còn quan tâm đến vợ con mình?
Tôi vẫn cứ thế cả chục năm cho tới khi bị bệnh. Vợ tôi từ ngày cưới cho đến bây giờ không lúc nào cô ấy được nghỉ ngơi đúng cách. Khi tôi ốm, mỗi lần đi viện là lại vác ba lô đi một mình. Ngồi trên xe, tôi thật sự thấy cô đơn và chạnh lòng. Con tôi còn quá nhỏ để đi chăm bố, còn vợ tôi thì phải làm từng chút để có tiền cho tôi chữa bệnh. Dù buồn dù tủi tôi cũng không hé răng nửa lời. Tôi biết tôi không có tư cách ấy bởi vì nếu khi còn khoẻ tôi biết thương vợ con thì lúc ốm đau thế này tôi đã không phải là gánh nặng cho cô ấy.
Tôi hy vọng sau khi tôi chết đi, em có thể gặp được người tốt với em, sống hạnh phúc quãng đời sau này. (Ảnh minh họa)
Gia đình tôi không được như người khác. Tôi ốm đau thì mình vợ chồng tôi gánh hết. Đáng ra vợ tôi có thể đã trách cứ hay cạnh khoé nhà nội nhưng em đã không làm vậy. Bây giờ tôi cảm thấy thương và trân trọng vợ tôi vô cùng. Thật ra câu chuyện của tôi không phải là chuyện hiếm.
Tôi chỉ muốn chia sẻ với các bạn, khi còn khoẻ mạnh thì hãy dùng sức khoẻ để lo cho bản thân và gia đình. Giờ nhìn lại, tôi thấy mình đã sống uổng phí hơn chục năm, chỉ biết gây buồn khổ cho vợ con. Tôi hối hận nhưng cũng muộn quá rồi, chẳng thể bù đắp lại. Nhưng ngày gần đất xa trời này nhìn thấy vợ tận tình chăm lo cho tôi, tôi lại thấy đau lòng mà chẳng giúp gì được cho em. Tôi hy vọng sau khi tôi chết đi, em có thể gặp được người tốt với em, sống hạnh phúc quãng đời sau này.
Thương yêu gửi vợ nếu như em đọc được những dòng này. Có lẽ anh đã quá vô tâm với em. Sống với em, anh chưa một lần ân cần cũng chưa một lần nhường nhịn em. Anh cứ nghĩ rằng anh không gái gú không bồ bịch là đã đáng tự hào rồi nhưng anh lại không biết rằng điều em cần ở anh đó là hai chữ gia đình. Cảm ơn vì đã luôn ở bên chăm sóc cho anh. Anh đã ước mình có thể đi sớm hơn cho em bớt khổ. Lời cuối anh muốn nói xin lỗi em rất nhiều”.
Theo Afamily
Món quà cưới của anh trai và lời nhắn gửi đẫm nước mắt từ mẹ chồng
Khi nhận một chỉ vàng từ tay anh trai, tôi đã không cầm được những giọt nước mắt xúc động. Cả đời anh đã hi sinh vì tôi quá nhiều, vàng bạc châu báu đâu thể sánh bằng tình yêu thương của anh với tôi.
Tôi đã khóc khi nhận quà cưới của anh trai (Ảnh minh họa).
Tôi vốn là đứa trẻ có tuổi thơ bất hạnh khi bố mẹ tôi qua đời sớm vì tai nạn, tôi lớn lên nhờ sự chăm sóc của anh trai. Dù cuộc sống khó khăn, vất vả, nhưng anh trai tôi vẫn nỗ lực để nuôi tôi ăn học đầy đủ.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3 dù đỗ Đại học, nhưng tôi vẫn kiên quyết đòi theo anh vào Nam làm công nhân. Tuy nhiên, anh một mực bắt tôi học tiếp, anh nói: "Anh không muốn em giống anh, em phải học để đổi đời, anh cũng đã hứa với bố mẹ nuôi em ăn học tới khi em có một việc làm ổn định rồi".
Ngày đó, dù lương ba cọc, ba đồng nhưng hàng tháng, anh vẫn gửi tiền đều đặn cho tôi. Vốn thương anh, không muốn anh lo lắng nhiều, nên khi chỗ trọ ổn định, tôi đã đi làm thêm để có chút tiền trang trải học phí.
Và rồi tôi gặp Tuấn, một chàng trai Hà thành, Tuấn đem lòng yêu tôi, Tuấn cũng không giấu giếm gia cảnh khi nói, Tuấn là con nhà có điều kiện và anh mong sẽ bù đắp cho tôi phần nào tuổi thơ cay đắng.
Không chỉ Tuấn, mà bố mẹ Tuấn cũng đồng ý để chúng tôi yêu nhau. Chính điều đó khiến tôi xúc động vô cùng, trước đó tôi lo sợ họ sẽ phản đối, họ sẽ không chấp nhận mối quan hệ của chúng tôi.
Để tôi yên tâm, mỗi tuần mẹ Tuấn đều bảo anh đưa tôi đến ăn cơm một lần. Cứ thế, tôi từ một cô gái xa lạ, bỗng dưng trở thành một người thân quen trong gia đình anh. Hơn một năm sau đó, chúng tôi làm đám cưới, khi đó tôi cũng vừa ra trường đi làm tại một công ty tư nhân.
Ngày cưới, có anh trai tôi, chị dâu, cùng với mấy người họ hàng xa tới tham dự. Nhìn ai cũng vất vả mà tôi không cầm được nước mắt, bao năm không gặp, anh tôi gầy và già đi rất nhiều.
Khi trao quà cưới, nhà trai trao cho tôi nào là kiềng vàng, nhẫn vàng, hoa tai vàng... nhưng anh tôi chẳng có gì ngoài một chỉ vàng. Chính điều này, khiến cho một số quan khách tỏ vẻ ngạc nhiên, họ xì xào bàn tán. Có một bà cô bên gia đình anh còn cố tình nói to rằng: "Cưới em gái mà chỉ có mỗi chỉ vàng, bèo bọt thế sao?".
Mẹ chồng tôi thoáng chút buồn vì lời nói của vị quan khách kia nhưng rồi bà quay sang tôi mỉm cười. Sau đó, bà nói: "Tôi xin nói thêm về con dâu mình, con dâu tôi vốn có gia cảnh khá đặc biệt, nhưng chúng tôi trân trọng điều đó và đây là anh trai của cháu người mà chúng tôi phải nói lời cảm ơn rất nhiều".
Bà nói rồi cầm tay tôi: "Con dâu là món quà lớn nhất của gia đình chúng tôi".
Khi đó, tôi chỉ biết ôm anh mà khóc. Tôi nói trong nghẹn ngào: "Cảm ơn anh đã hi sinh cả tuổi thanh xuân cho em ăn học, em hứa sẽ sống tốt, sẽ hạnh phúc để anh yên tâm".
Dưới khán phòng, mọi người vỗ tay bởi những nhắn gửi đẫm nước mắt của mẹ chồng tôi. Và đó cũng chính là một kỷ niệm đáng nhớ nhất mà tôi luôn ghi nhớ trong cuộc đời. Trong giây phút đó, tôi tự hứa sẽ sống tốt với mẹ chồng và gia đình chồng để không phụ tình yêu thương ấy.
Theo Eva
Bị chị dâu quyến rũ, tôi đã mắc sai lầm Đối diện với sự kích thích của chị dâu, dần dần khiến tôi mất đi lý trí và lương tri, tôi giống như một con sói bị bỏ đói lâu ngày, dần dần từ bị động chuyển sang chủ động, điên cuồng làm tình với chị dâu. Những năm đó, tôi và anh trai cùng lớn lên ở một vùng cao nghèo khó,...