Nhói đau trong em
Tình yêu anh dành cho em mong manh quá… (Ảnh minh họa)
Có lẽ đã đến lúc chúng ta phải dừng lại rồi đúng không anh? Nhưng em thấy ngạt thở quá, em thấy nhói đau bên phía ngực trái… Bởi em biết em đã yêu anh, yêu rất nhiều… anh biết không? Nước mắt em rơi liệu có mang anh về với em không?
Nếu chẳng thể nắm tay em đi suốt cuộc đời này thì hãy buông tay em ra nhé, em sẽ chới với, em sẽ mất thăng bằng một thời gian… Anh biết vì sao mà, vì em đã thực sự yêu anh. Em sợ sẽ mất anh nên em không đủ can đảm để nói với anh hai từ đó. Vậy thì anh hãy nói với em đi, em sẽ chấp nhận nó như là một định mệnh vậy. Trang nói lần này em sẽ đau thật đau đấy, vì những lần trước em yêu bằng lý trí thì luôn thành công, còn lần này em yêu bằng con tim thì thất bại thảm hại. Tình yêu anh dành cho em mong manh quá, em lại không đủ nhạy cảm để cảm nhận được nó. Em chỉ biết một điều, lâu lắm rồi em mới có cái cảm giác này, yêu và muốn gắn bó suốt đời với một ai đó. Nhưng có lẽ chúng ta như hai con đường, chỉ có thể giao nhau ở một ngã tư nào đó, chứ không thể hoà vào làm một để cùng nhau đi đến hết cuộc đời.
Anh nói, em và anh không hợp nhau, anh biết vì sao lại thế không? Vì chúng ta giống nhau nhiều quá nhưng… chỉ duy nhất một điều là khác thôi. Chúng ta đều yêu bằng lý trí, đều hoài nghi mọi thứ, đều đặt cái “tôi” của mình lên trên tất cả, chúng ta kiêu hãnh quá, cuối cùng thì chúng ta được gì?… Em và anh chỉ khác nhau duy nhất một điều, khi yêu với em, anh là duy nhất, nhưng với anh, em không phải là tất cả. Anh không muốn em là quan trọng và duy nhất trong trái tim anh. Khi yêu ai cũng ích kỷ, sao anh không chịu hiểu điều đó? Anh tự cho mình cái quyền làm tổn thương người khác, còn người khác làm như thế với anh thì anh ích kỉ, anh lạnh lùng, anh mạt sát họ ư?… Hay em đáng bị như vậy?!
Video đang HOT
Có lẽ đã đến lúc chúng ta phải dừng lại rồi đúng không anh? (Ảnh minh họa)
Em có cảm giác, nếu đặt em lên bàn cân mà cân nhắc với những mối quan hệ của anh thì em thất bại thảm hại. Với anh, dường như em không là gì khi đứng cạnh bạn bè anh… Anh trân trọng quá khứ, em rất hiểu điều đó, em lại càng yêu anh hơn. Vì những người biết trân trọng quá khứ thì nhất định không phải là người phũ phàng. Nhưng… em là hiện tại của anh cơ mà, anh tôn trọng quá khứ nhưng lại không tôn trọng, không chịu hiểu những gì người yêu mình nghĩ và làm ở hiện tại ư?
Có bao giờ anh đặt mình vào vị trí của em mà nghĩ cho em chưa? Có bao giờ anh hiểu em, tại sao em phải làm vậy không?… Nếu anh yêu em và chỉ duy nhất mình em, không làm em phải suy nghĩ, không làm em phải bận lòng điều gì thì em không bao giờ phải làm như vậy đâu, bất đắc dĩ, hạ sách lắm em mới phải làm thế. Anh không thích, anh không hài lòng, em cũng đâu có thoải mái gì… Làm khổ anh, khổ em, em sung sướng lắm sao?! Nhưng sao anh cứ thế…
Nếu thời gian quay trở lại, em ước gì chúng ta không gặp nhau trong buổi chiều hôm đó. Để em không yêu anh nhiều như bây giờ, để không phải nhói đau mỗi khi nghĩ đến anh như thế này…
huongkttvtq@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Em yêu anh nhiều lắm!
Những tháng ngày bên anh, em sẽ không bao giờ quên... (Ảnh minh họa)
Anh à, em yêu anh nhiều lắm. Nhưng em biết đã đến lúc mình phải rời xa anh rồi. Em cũng biết anh vẫn yêu em hay anh vẫn tự nhắc nhở mình là anh vẫn yêu em như ngày nào.
Nhưng anh có biết không càng ngày em càng cảm thấy anh trở nên xa lạ, lạnh lùng và vô cảm với em hơn. Có những lúc em đã rất cô đơn. Những lúc ấy em chỉ muốn được tựa đầu vào vai anh nhắm mắt lại để tận hưởng cái cảm giác bình yên như thế mãi mãi. Hay em muốn tựa vào vai anh để khóc nức nở như một đứa con nít, nhưng chưa bao giờ em được làm điều đó cả vì anh ghét nhất là nhìn người ta khóc. Anh bảo khi đó anh có cảm giác là chính anh đang làm người ta đau khổ. Em muốn cùng anh lang thang ra cây cầu ngày xưa ngắm mặt trời lặn. Thực ra lúc đầu em chẳng thích ngắm mặt trời lặn đâu. Nhưng anh bảo anh thích nhìn thấy ông mặt trời thật to và thật đổ. Thế là em cũng thích luôn. Vì đơn giản em muốn ở gần bên anh. Những lúc như vậy em cảm thấy bình yên nhất, bao buồn chán, giông tố của cuộc sống đời thường tự nhiên đi đâu mất. Em thật sự hạnh phúc khi ở bên anh. Đó là những giây phút en được sống cho chính bản thân mình anh à. Em chỉ muốn mãi mãi được sống trong vòng tay che chở, yêu thương và quan tâm của anh mà thôi. Em nhớ lắm những buổi chiều anh đèo en trên chiếc xe đạp ra cầu với cánh đồng chơi.
Nhưng anh biết không... đã lâu lắm rồi em không được hạnh phúc như thế nữa. Em nhớ lắm cái cảm giác đó. Mối quan hệ của chúng ta mỗi lúc trở nên căng thẳng hơn. Anh dường như không còn đủ kiên nhẫn để quan tâm xem em nghĩ gì và muốn gì nữa. Những gì cần nói em đã nói với anh cả rồi. Em không giống anh lúc nào cũng im lặng. Tới cái mức mà em thèm khát được một lần nghe anh nói lên suy nghĩ của mình. Rằng anh muốn em phải như thế nào, chúng ta phải cố gắng như thế nào để vun đắp tình yêu này. Nhưng không anh vẫn vậy, im lặng...
Em chỉ muốn mãi mãi được sống trong vòng tay che chở, yêu thương và quan tâm của anh mà thôi... (Ảnh minh họa)
Và bây giờ, em biết mình phải ra đi. Anh nói chúng ta không hề chia tay? Anh có biết làm như vậy là anh đang chốn tránh những mâu thuẫn của chúng ta không? Nếu anh thực sự muốn cùng bước chung một con đường với em, cùng vun đắp hạnh phúc thì em nghĩ đó không phải là cách giải quyết đâu anh ạ. Còn em, em sẽ không chốn tránh như anh đâu. Em sẽ đối mặt với tất cả. Mặc dù em sẽ phải khóc, khóc rất nhiều. Phải đối mặt với sự thật là em đang mất đi anh - một trong những người quan trọng nhất của cuộc đời em, phải đánh đổi bằng chính hạnh phúc của mình. Nhưng em nghĩ như vậy sẽ tốt hơn là cứ trốn tránh. Liệu chúng ta có thể trốn được suốt đời không hả anh?
Những tháng ngày bên anh, em sẽ không bao giờ quên. Em sẽ cất giữ nó ở một ngăn thật thiêng liêng và kín đáo tận sâu trong trái tim đang đau đớn của em. Để những ồn ào, vội vã của cuộc sống đời thường không thể làm tổn hại tới nó. Và cũng để trái tim yếu mềm của em cứ nghĩ tới nó rồi lại khóc nức nở một mình trong đêm. Em vẫn yêu anh nhưng sẽ bằng một cách khác. Anh yên tâm em sẽ sống tốt. Đôi lúc, em vẫn sẽ chán nản tuyệt vọng và nghĩ linh tinh nhưng cũng giống như khi anh còn ở bên em đấy. Em vẫn sẽ đi lang thang một mình rồi lại trở về nguyên vẹn. Em vẫn sẽ không đủ dũng cảm để làm chuyện gì dại dột đâu. Cũng như em không đủ dũng cảm để uống rượu trước mặt anh mà chỉ khi có một mình em thôi. Em sẽ sống tốt. Anh cứ tin ở em.
Em yêu anh nhiều lắm!
macyphong_lt@yahoo.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Em sẽ trở lại là chính mình Em đã cố gắng vượt qua, những đêm dài ướt gối... (Ảnh minh họa) Anh đã rời xa khỏi cuộc đời em... để lại em bơ vơ với tình yêu tan vỡ... Trước đây, mỗi lần đọc những tin bài trên báo, về những cô gái nhẹ dạ bị người yêu lừa tình, lừa tiền. Em thấy thương cho họ và thầm cảm...