Nhớ về nhau để mỉm cười
“Này Vân! Dịch người ra cho tớ xem tí với…”. Tôi lấy bàn tay che miệng, giọng thì thầm chỉ vừa đủ cho cái Vân ngồi ngay phía trước mặt tôi nghe.
Dường như chẳng đoái hoài đến lời khẩn cầu của tôi, cái Vân không những không dịch người mà trái lại nó còn cố tình đưa bàn tay che luôn cả phần bài tập nó đang làm dở. Tôi cắn bút bất lực nhìn lên bàn Vân. Trong lòng tôi chợt dấy lên nỗi tức giận xen lẫn tự ái…
Hôm sau, cô giáo trả bài, kết quả bài kiểm tra của tôi bị điểm kém, còn cái Vân lại hí hửng ra mặt với điểm 10 đỏ chót. Cũng từ đó, tôi giận Vân, lòng tự nhủ rồi sẽ có ngày làm cho cái Vân phải ôm hận…
Chưa tìm ra cơ hội để trả đũa Vân thì tôi bị bệnh. Cơn sốt cao kéo dài khiến tôi nằm li bì. Hôm cùng nhóm bạn trong lớp đến thăm tôi, trước khi ra về cái Vân nán lại sau cùng chỉ để nói là sẽ chép lại bài hộ tôi. Suốt một tuần tôi không đến lớp, Vân đã giữ lời hứa và rất tận tình giúp đỡ tôi. Ngoài việc chép lại bài học ở lớp, Vân còn kèm cặp tôi làm bài tập ở nhà. Tôi thật sự cảm động trước những gì mà Vân đã làm cho tôi. Mọi ý định sẽ trả đũa Vân trong tôi đều tan biến. Thay cho nỗi bực tức và tự ái trước đó giờ chỉ còn là sự cảm kích và nể phục…
Qua lần bị bệnh tôi đã hiểu Vân nhiều hơn. Vân thường xuyên lui tới nhà giúp tôi học tập, tình bạn giữa hai đứa chúng tôi ngày càng trở nên thân thiết.
Video đang HOT
Cũng nhờ có sự giúp đỡ của Vân nên sức học của tôi khá lên thấy rõ. Từ một học sinh trung bình yếu của học kỳ 1 vậy mà cuối học kỳ 2 tôi đã vươn lên thành một học sinh khá. Hai kỳ thi tốt nghiệp rồi chuyển cấp năm đó, tôi đã vượt qua một cách khá suôn sẻ bằng chính thực lực của mình. Tôi thật sự hãnh diện trước mọi người về kết quả mà mình đã đạt được.
Vân thi đậu trường chuyên của tỉnh với số điểm khá cao. Những năm học cấp 3, do mỗi đứa học mỗi trường cách xa và đều phải trọ học nên chúng tôi ít có dịp gặp nhau, nhưng tình bạn giữa hai đứa không vì thế mà phai nhạt. Chúng tôi vẫn gặp nhau trong những kỳ nghỉ hè, nghỉ tết…
Hơn 26 năm trôi qua, tôi và Vân bây giờ mỗi đứa một nơi. Vân đang sống ở Hà Nội, còn tôi vào lập nghiệp ở Vũng Tàu. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau và cả hai không bao giờ quên những kỷ niệm của một thời niên thiếu.
Câu chuyện này tôi viết tặng Vân thay một lời cảm ơn chân thành mà tôi muốn dành cho cậu ấy. Hẳn Vân sẽ thấy vui lắm khi đọc nó. Viết đoạn kết này, tôi hình dung hình ảnh Vân vừa đọc vừa cười… Bất giác tôi cũng mỉm cười.
Theo Lao động
Vầng trăng tình đầu
Phiên kiểm tra gác đầu tiên nơi đảo xa đúng giờ trăng lên. Tôi lặng nhìn mảnh trăng vàng óng từ từ nhô lên từ mặt biển đen thẫm. Một chút thôi, rồi những cánh sóng lấp lánh ánh vàng rào rạt chạy tới, làm kỷ niệm bỗng ùa về như sóng vỗ.
Một đêm trước ngày tổng kết năm học 1988-1989, tôi lúc đó là học sinh lớp 12A (Trường PTTH Hương Khê - Hà Tĩnh) cùng nhóm bạn đến chơi nhà Ngọc Hương - cô bạn lớp phó học tập dễ thương. Bố mẹ của Ngọc Hương rất mến khách, nên chúng tôi đã được chén thỏa thê một chầu chè đậu đen và bánh mì rán.
Tôi ngồi nhìn trăng và cảm thấy mình cũng cô đơn như vầng trăng kia, chỉ có khác, trăng cô đơn nhưng rực rỡ. Còn tôi, cô đơn và chỉ như một chiếc bóng lặng thầm.
Vì sao đến nông nỗi này? Cách đó mấy phút, trong khi bạn bè đang ồn ào, tôi trong lòng khấp khởi, mắt luôn dõi theo cô bạn lớp phó đang lanh chanh cùng mấy cô bạn gái. Không có biểu hiện gì là nàng quan tâm đến tôi. Sốt ruột, tôi đưa mắt qua Thiên - thằng bạn chí cốt ngồi cùng bạn, nó là người được tôi tin tưởng giao nhiệm vụ trao cho Hương bức thư mà tôi đã dành hết tình thương mến của mình để viết cho Hương.
Bức thư không phải được viết trong một đêm đầy nhung nhớ, mà nó được khởi thảo, chỉnh sửa, dồn nén hơn ba tháng mới hoàn thành. Đêm nay, nó phải đến được tay Hương, bởi không còn thời gian. Báo hại cho tôi, Thiên lẳng lặng lắc đầu. Khi cả nhóm vừa ra khỏi nhà Hương, tôi kéo giật thằng Thiên ra, hỏi như quát (tất nhiên là quát khẽ): "Sao rồi mày?". Thằng bạn thân nghênh cái mặt lên, phì một cái: "Nó không nhận. Nó trả lại mày đây!". Nói xong nó dúi vào tay bức thư của tôi rồi ù té chạy theo lũ bạn.
Bất giác tôi lôi lá thư ra. Bốn trang giấy học trò chan chứa tình cảm của tôi giờ đây dúm dó, thảm hại. Tôi nghiến răng, xé nát lá thư ra hàng trăm mảnh. Một cái vung tay, ngàn lời yêu thương theo gió bay đầy mặt cỏ may. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy đau nơi lồng ngực, nỗi đau nhoi nhói theo mỗi nhịp đập con tim...
Buổi chiều hôm sau, lớp tổng kết năm học, tổ chức bữa tiệc chia tay tuổi học trò. Lòng tôi ngổn ngang bao ý nghĩ. Cuộc đời sẽ sang trang bắt đầu từ ngày mai, nhưng tuổi học trò đã khép lại hôm nay. Mấy bạn gái đã bắt đầu khóc. Những đĩa bánh kẹo dường như không ai động đến, mặc dù đây là những thứ mà nếu như ngày thường, nó sẽ hết khi chưa kịp bày lên đĩa. Các chàng trai nghịch ngợm bỗng trở nên nghiêm nghị, ngồi yên lặng bên nhau. Lúc chụp ảnh kỷ niệm, Thiên kéo áo tôi, trao cho một cành hoa giấy đỏ rực. Hai chúng tôi đến cạnh Hương, tôi đưa cho Hương cành hoa, Thiên đọc câu thơ trong bài "Hương thầm": "Nhờ hương thơm nói hộ tình yêu". Hương cười, không nói gì. Giờ nghĩ lại, tôi bật cười vì hoa giấy làm gì có hương mà nói hộ.
Nửa tháng sau, chúng tôi bắt đầu thi tốt nghiệp. Trong bức thư tình đầu đời mà giờ đã tan thành mây khói ấy, tôi đã viết rằng: "Nếu Hương đón nhận tình cảm của tôi, thì xin Hương đừng nói gì. Chỉ đến ngày thi tốt nghiệp, Hương hãy đặt một cành hoa lên cửa sổ phòng thi của tôi. Đó là sức mạnh để tôi vượt qua kỳ thi". Mặc dù Hương không nhận thư, nhưng đến phòng thi, tôi vẫn ngước nhìn lên ô cửa sổ, hy vọng một điều kỳ diệu... Nhưng, chỉ có những song cửa trống rỗng nhìn tôi. Hết giờ kiểm tra, tôi trở về phòng ngủ. Ngoài cửa sổ trăng đã lên cao, rực rỡ. Kỷ niệm như mật ngọt làm lòng tôi dịu nỗi nhớ quê hương.
Giờ đây, tôi đã là sĩ quan quân đội, Hương đang là hiệu phó một trường trung học cơ sở gần nhà. Chúng tôi ít khi được gặp nhau. Tình yêu ngày đó tôi không bao giờ nói với Hương. Bởi trong lòng tôi, cái mà tôi nghĩ là tình yêu với Hương giờ chỉ còn đọng lại hình ảnh vầng trăng rạng rỡ trong đêm cuối cùng của tuổi học trò.
Theo Lao động
Xuân này em sẽ về thăm thầy Ngày ấy, sau khi tốt nghiệp THCS, bố bị bệnh, mẹ một mình lăn lộn với cuộc sống mưu sinh để lo cho mấy chị em ăn học. Thấy mẹ quá vất vả, tôi xin mẹ đăng ký vào học lớp bổ túc, vừa đi học vừa có thời gian nghỉ phụ giúp gia đình. Vì lớp bổ túc ngày ấy học một...