Nhớ tết là nhớ mẹ
Cho đến bây giờ, ngay cả những lúc nhìn mẹ nằm thiêm thiếp vì cảm sốt, hay những lúc mẹ ứa nước mắt vì cơn đau khớp, tôi cũng không dám nghĩ một ngày nào đó nhà mình không còn bóng dáng mẹ.
Em gái ở xa nhắn tin hỏi: “Chị có về quê trước tết không, về bao nhiêu ngày?”. Tôi giật mình, có lẽ em đang nhớ nhà, nhớ quê, nhớ những cái tết xa ngái trong ký ức. Tết bây giờ đối với nhiều người đã đơn giản hơn rất nhiều so với 20 hay 30 năm trước. Có phải vì mình chưa từng tha hương, trong trắng trời tuyết phủ, xung quanh toàn những thanh âm xa lạ trong những ngày tết, để nhớ thương ray rứt cái nắng nơi quê nhà? Có phải vì mình tương đối đủ đầy thức ăn, quần áo; tình làng nghĩa xóm không đậm đà như xưa nên cái chộn rộn, háo hức như hồi ấy dần mai một?
Nghĩ đến những cái tết xưa, nghe tiếc nhớ bồi hồi.
Ảnh minh hoạ
Tết trên hết là sum vầy. 365 ngày, có mấy khi mình háo hức đi viếng thăm bà con, làng xóm hay áo quần xúng xính đẹp đẽ đâu. Cái nghèo, cái cơ cực đã đeo bám mình suốt năm dài. Thức dậy khi mặt trời hãy còn chưa tỉnh giấc, mải miết bươn bả có khi đến chạng vạng mới về. Ăn uống gói ghém giản đơn cho nhanh gọn rồi ai việc nấy. Cứ như con nước thủy triều lên xuống, có mấy khi lười biếng nằm yên không chảy? Ngày tết gác lại mọi nhọc nhằn lo toan, kết nối tình thân, quý giá biết nhường nào.
Tôi còn nhớ như in cái se lạnh đầu hôm khi gió chướng thổi về những ngày giáp tết. Đó là dịp hiếm hoi ở miền Tây, chị em tôi mặc những chiếc áo len quanh năm nằm im trong tủ. Đường từ nhà đến trường như nhỏ lại bởi tứ bề là nước bủa vây. Nước xâm xấp mặt đường. Những con cá thòi lòi ngơ ngác ôm chặt quày dừa nước dập dềnh theo từng cơn sóng nhỏ. Đi trên cầu mà có cảm giác như ngồi trên chiếc ghe nhỏ, thèm thò chân xuống làn nước mát lạnh tung tẩy cho thỏa.
Những chiếc thuyền giấy chở ước mơ ngày bé thả xuống dòng sông này cho đến giờ vẫn cứ chấp chới mãi trong tôi. Thi thoảng, ngồi xếp thuyền giấy chơi với con, nghe như thể thời gian đã ngừng lại từ lúc nào.
Video đang HOT
Nhớ tết là nhớ mẹ. Cho đến bây giờ, ngay cả những lúc nhìn mẹ nằm thiêm thiếp vì cảm sốt, hay những lúc mẹ ứa nước mắt vì cơn đau khớp, tôi cũng không dám nghĩ một ngày nào đó nhà mình không còn bóng dáng mẹ.
Ảnh minh hoạ
Ba tôi có lần đùa với cháu: “Mai này không còn bà ngoại là không có thịt kho trứng cho con đâu. Không có bánh tét cho ông ngoại. Không có khổ qua hầm cho mẹ. Không có tôm kho tàu cho dì út…”. Mẹ lỏn lẻn cười như nhận một lời khen. Tôi cố cười theo cả nhà. Tối nằm im bên cửa sổ quen thuộc suốt thời con gái, nghe tiếng thằn lằn tặc lưỡi, nỗi sợ hãi lo lắng cứ mơ hồ, nỗi niềm thương yêu mẹ cứ nhoi nhói bên ngực trái.
Thoạt nghĩ mình cũng là vợ, là mẹ, cớ sao không thể nào cả đời chỉ biết như con tằm nhả hết tơ, không màng đến điều gì như mẹ vậy? Tôi chưa từng thấy mẹ so đo với ba việc nào mẹ làm nhiều ba làm ít. Chưa từng thấy mẹ kêu ca sao mẹ không có giây phút nào dành riêng cho mình. Cũng như, chưa từng thấy mẹ ngồi trong nhà mà buồn tủi vì không có thứ này, thứ kia như nhà người ta.
Ngày thường, mẹ đã không rảnh tay, rảnh chân. Ngày tết, từng món ăn, từng ngóc ngách nhà cửa, cây tăm, hũ muối, chai rượu trắng… không có món nào mà mẹ quên chuẩn bị chu đáo. Những năm con còn nhỏ, ngồi kéo võng ru con ngủ, nhìn mẹ lui tới bắt cái này, bỏ cái kia, nấu cái này, xào cái nọ, bày mâm cúng ông bà ngày tết, tôi hình dung rõ về sức mạnh khủng khiếp của tình yêu thương nơi trái tim đàn bà.
Tôi gửi tin nhắn cho em mình: “Chị và các cháu về một tuần trước tết. Về làm bánh tét, mứt dừa với mẹ. Về đi mua bánh tráng nướng uống trà sáng với ba. Về mua bông vạn thọ để trước sân. Mỗi sáng ngồi đếm xem bông này có mấy con ong ghé chơi hén!”. Nghe sóng mũi cay cay, như đâu đó trong thẳm sâu lòng mình có tiếng thì thầm: sắp tết rồi!
Triệu Vẽ
Theo phunuonline.com.vn
Tình hàng xóm
Câu chuyện dưới đây cho chúng ta cái nhìn khác biệt về tình hàng xóm của một gia đình Việt và một gia đình Ý. Tuy nhiên, tựu trung vẫn là sự ấm áp thân tình của mối quan hệ "tối lửa tắt đèn có nhau".
Floriana có vẻ đẹp tinh khiết, mái tóc màu hạt dẻ xoăn tự nhiên thường được chị buộc giản dị phía sau gáy. Chị làm việc ở một nông trang chuyên trồng hoa và các loại quả nhỏ như dâu, sim, phúc bồn tử... Còn Enrico, chồng chị, là thợ bảo dưỡng của một nhà máy trên vùng núi phía bắc nước Ý. Anh chị có một cậu con trai ở độ t.uổi đôi mươi và một con chó.
Họ là hàng xóm nhà tôi.
Sống giữa những người hàng xóm tốt bụng như thế, bản thân tôi cũng thấy mình cần sống thiện và sống tốt để xứng đáng với tấm chân tình của họ.
Floriana hay mang dâu sang cho nhà tôi mỗi khi có vụ thu hoạch. Dâu tây trên vùng núi sạch sẽ căng mọng và lúc nào cũng ngọt lịm nên mấy đ.ứa t.rẻ nhà tôi rất thích. Thỉnh thoảng Floriana còn mang cả hoa cho chúng tôi. Chị yêu hoa nên hay chăm sóc hộ khóm hồng trong vườn nhà tôi khi gia đình tôi đóng cửa nhà để về thành phố sau kỳ nghỉ hè. Anh Enrico yêu chị nên cũng yêu cả cây và hoa, anh thường cắt cỏ trong vườn giúp nhà tôi vì không nỡ để mảnh vườn hoang vắng cỏ dại mọc đầy. Vì thế nên những cây hoa hồng của chúng tôi dù bốn mươi năm t.uổi nhưng vẫn tươi tốt và lúc nào cũng ra đầy hoa.
Đùng một cái, Floriana bị tai biến. Cú đột quỵ não quá nặng khiến chị bị liệt toàn thân rồi sống như thực vật. Floria không thể nói, không cử động thậm chí không ăn uống được nên chồng và con trai thay nhau chăm sóc chị từ miếng ăn tới giấc ngủ, vệ sinh cơ thể. Hai người gầy rộc hẳn đi, tôi sửng sốt khi gặp lại con trai chị vì chàng thanh niên khỏe mạnh cao lớn mà tôi vẫn biết giờ trông chỉ còn da bọc xương. Cuộc sống của cậu ngoài công việc là quẩn quanh ở nhà để phụ bố chăm sóc mẹ. Con chó cũng buồn thiu vì vắng chủ, nó nhớ Floriana bởi chị vẫn là người đưa nó đi dạo mỗi ngày. Mỗi khi tôi gọi, nó chỉ vẫy đuôi vài cái rồi lại buồn rầu gác mũi lên chân, mắt sầu vời vợi.
Những bông hồng đủ màu tỏa mùi hương thơm dịu và lớn như bàn tay của tôi vươn lên đầy kiêu hãnh
Suốt bốn năm trời Floriana sống trên giường bệnh mà chẳng thể nói chuyện với người thân. Có một giai đoạn chị "giao tiếp" được bằng cách nháy mắt hoặc cử động ngón tay, nhưng chẳng đủ để nói với chồng con dù chỉ một câu trọn vẹn.
Cơn đột quỵ cuối cùng cướp Floriana đi hẳn, tôi nghĩ có lẽ chị đã cảm thấy nhẹ lòng và chắc là những người thân của chị cũng thế dù không ai nói ra vì phép lịch sự và đạo lý thông thường.
Cùng với thời gian, Enrico và con trai dần dần lấy lại tinh thần và sức khỏe dù đôi khi trông họ vẫn buồn vì nhớ chị. Con chó cũng đã tươi tỉnh hơn, nó hay thò lưỡi qua hàng rào để liếm tay tôi. Ban công nhà Floriana lại rộ hoa vì bây giờ chồng thay chị chăm bẵm chúng. Hôm nào tôi cũng thấy anh làm một vòng quanh vườn để kiểm tra cây.
Đùng một cái, Floriana bị tai biến
Khóm hồng nhà tôi vẫn ra hoa đều đặn. Những bông hồng đủ màu tỏa mùi hương thơm dịu và lớn như bàn tay của tôi vươn lên đầy kiêu hãnh, mỗi khi ngắm chúng tôi thường tự hỏi liệu chúng có nhớ bàn tay chăm sóc của Floriana không? Còn tôi thì luôn cảm kích với tình yêu giản dị của anh Enrico dành cho vợ và tình làng nghĩa xóm mà gia đình Floriana dành cho chúng tôi. Sống giữa những người hàng xóm tốt bụng như thế, bản thân tôi cũng thấy mình cần sống thiện và sống tốt để xứng đáng với tấm chân tình của họ.
Cô con gái 8 t.uổi của tôi thường xin bà nội cho đi nghĩa trang để thăm Floriana. Nó mang theo mấy bông hồng cắt từ vườn nhà đặt lên mộ chị và thì thầm: "Cô đừng lo, từ giờ con sẽ thay cô chăm sóc những cây hoa này".
Theo thegioitiepthi.vn
Thuyền chở hóa chất chìm trên sông Đồng Nai Theo đo, vao khoang thơi gian trên, chiêc thuyền có trọng tải hàng chục tấn do thuyền trưởng Nguyễn Văn Bé (SN 1975, ngụ Cà Mau) điều khiển, nhận hàng là Axit clohydric (HCL) từ Nhà máy hóa chất Biên Hòa (KCN Biên Hòa 1). Sau khi nhận được 26 tấn hóa chất chứa trong các thùng, thuyền bất ngờ bị thủng đáy...