Nhớ nụ hôn đầu vụng dại
Em nhớ lần đầu tiên, anh đã liều lĩnh đặt lên môi em nụ hôn đầu vụng dại.
Trời ngả một màu nắng nhạt. Màu nắng mùa đông. Cái nắng hanh hao nhắc làm em không nguôi nhớ về một ngày mùa đông như thế. Ngày mình yêu…
Sẽ chẳng bao giờ em quên, mối tình đầu của chúng mình đẹp như hết thảy những cuộc tình mà thơ ca từng viết. Anh – chàng thư sinh gây ấn tượng với em bởi cái vẻ già dặn và từng trải. Nhưng không vì thế mà em vội vã trao đi lời yêu. Em giữ cho riêng mình những cảm xúc mới mẻ ấy, vì nó là tình đầu ngô nghê và non nớt. Nó vụng dại và e ấp đến nhường nào.
Cuộc gặp gỡ tình cờ đã tạo nên một cái duyên tiền định. Những ngày sau đó mình gắn bó với nhau hơn. Anh tình nguyện đèo em đi khắp nơi trên chiếc xe đạp thân thuộc. Hàng đêm, mỗi khi cảm thấy cô đơn và mệt mỏi em lại nhớ đến anh. Những khoảnh khắc đó luôn có anh đồng hành. Nhờ đó mà em cảm thấy cuộc sống đáng sống hơn, nhiều niềm vui đến nhường nào.
Những dòng tin nhắn thân thương, những lời động viên hay một vài cuộc điện thoại chỉ đơn giản là kể cho nhau nghe vài câu chuyện cười vu vơ. Tất cả làm mình xích lại gần nhau hơn dù với nhiều người điều đó quá giản đơn nhưng với em nó là một điều thật thiêng liêng.
Món quà anh giấu tên tặng em ngày giáng sinh, những buổi chiều anh đưa em đi ăn kem, những lần hai đứa thong dong sau buổi học… Cái lần trời bất chợt đổ mưa anh nhường em chiếc mũ duy nhất rồi băng màn mưa ra về mặc cho cậu bạn tếu táo: “Thằng này đúng là dại gái”…Những kỉ niệm đó sẽ chẳng bao giờ em quên.
Video đang HOT
Cuộc gặp gỡ tình cờ đã tạo nên một cái duyên tiền định (Ảnh minh họa)
Em biết có điều gì đó cứ lớn dần trong em và trong cả anh nữa. Em cũng biết những năm tháng tuổi trẻ của mình đã có một điều gì đó để nhớ nhưng em yêu cầu anh im lặng. Em yêu cầu anh im lặng. Im lặng không phải là để từ chối mà im lặng là để chờ ngày hai đứa không vướng bận và lo âu để có thể dành cho nhau những gì trọn vẹn nhất.
Ấy thấy mà nụ hôn đầu đời trong một ngày tháng năm của anh đã phá đi tất cả. Anh liều lĩnh đặt lên môi em nụ hôn đầu vụng dại. Nụ hôn ngọt như tuổi 18 của hai đứa đã mở đầu cho tất cả. Em không thể chống lại cảm xúc của trái tim mình thêm nữa. Em để mặc cho con tim rung động theo những gì mà nó cần. Và thế là chúng mình yêu.
Những ngày sau đó làm gì anh cũng muốn em sánh đôi. Anh mua những món đồ có cặp rồi hí hoáy khắc tên hai đứa. Nghe anh nói về dự định tương lai của hai đứa, nhìn anh hì hụi chứng minh tình yêu trên tất cả đồ vật em mới thấy anh đáng yêu biết bao.
Tình yêu đầu đời của chúng mình được dệt lên bằng những buổi anh đèo em đi khắp nơi trên chiếc xe đạp, bằng cái nắm tay dè dặt nhưng ấm áp, bằng những lá thứ, bằng nụ hôn đầu vụng dại, bằng câu tỏ tình ngô nghê, bằng lời hứa sẽ cùng nhau đi suốt cuộc đời.
Em không biết phải nói như thế nào để anh hiểu được rằng thực sự anh là món quà tuyệt diệu mà cuộc sống dành cho em. Anh làm cho những năm tháng học trò của em trở thành một phần kí ức đẹp đến kì diệu và vô giá. Em dám chắc rằng nó sẽ là một phần vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong tâm trí em. Và là một điều để em luôn tự hào.
Cảm ơn anh vì đã đến bên em, cảm ơn vì đã làm cho giấc mơ về mối tình đầu tươi đẹp của em thành sự thật. Cảm ơn anh – tình yêu của em!
Theo 24h
Đến với anh, tôi thấy có lỗi với chị rất nhiều
Tôi thương anh, thương các cháu, thương con mình nhưng lại cảm thấy có lỗi với chị vô cùng.
Cho tới bây giờ, có lẽ người phụ nữ để lại trong tôi nhiều ám ảnh nhất chính là chị - người chị gái đã đóng vai trò của một người mẹ ở bên tôi, chăm lo cho tôi từng ly, từng tí một. Tôi đã từng nghĩ tôi sẽ đối xử với chị mình thật tốt vì so với những gì chị làm cho tôi thì gần như tôi chưa báo đáp được gì. Vậy mà cuối cùng, căn bệnh ung thư đã cướp chị ấy đi nhanh quá, khi mà tuổi đời chị còn quá trẻ.
Bố mẹ tôi đi làm xa, chính vì thế từ khi chúng tôi học cấp 3 là chỉ có hai chị em ở nhà. Chị hơn tôi 2 tuổi nhưng đảm đang, tháo vát hơn tôi nhiều. Tính tôi lại lanh chanh nên phần lớn chị nhường nhịn tôi. Vốn ngang ngạnh, không nghe lời khuyên của ai, năm tôi 22 tuổi, tôi có bầu với một người đàn ông và anh ta biệt tăm, biệt tích. Chính chị là người đã ở bên tôi, động viên tôi cố gắng, giúp tôi mẹ tròn con vuông. Chị nói rằng dù có thế nào tôi cũng không được bỏ đứa bé mà phải dũng cảm đối diện với tất cả.
Khi ấy, bố mẹ tôi giận lắm, ông bà không liên lạc với tôi. Chính chị là người đã thuê nhà cho tôi, tìm việc cho tôi làm, giúp tôi chăm sóc con. Tôi biết ơn chị mình nhiều lắm. Chị luôn nói chỉ cần tôi sống tốt sau này vẫn lấy được người chồng tử tế. Nhờ có chị mà tôi thay đổi cách sống, không buông thả bản thân nữa. Tôi đi học, xin việc và kiếm được một vị trí tốt, thu nhập ổn định. Từ một cô gái vấp ngã ở tuổi đời còn quá trẻ, tôi đã vươn lên thành một người phụ nữ chững chạc, trưởng thành hơn.
Chị tôi lập gia đình sau khi 25 tuổi (lúc đó tôi 23 tuổi). Chị lấy anh - một người chồng quá tuyệt vời. Anh chị yêu nhau tới 6 năm mới cưới. Tôi mừng vì chị lấy đực người đàn ông tử tế như thế. Anh chị sống với nhau hạnh phúc, có hai đứa con, 1 trai, 1 gái. Cuộc sống phải nói là quá viên mãn. Gần 10 năm anh chị chung sống với nhau, tôi chưa bao giờ thấy anh chị cãi cự nhau cả. Tôi thầm chúc phúc cho anh chị.
Chị không muốn san sẻ anh cho bất cứ ai dù chị không còn trên đời này nữa (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi cách đây 2 năm, khi chị bước sang tuổi 35, chị đã ra đi vì căn bệnh ung thư. Với tất cả mọi người đó là một cú sốc quá lớn. Nhưng có lẽ với hai đứa con và chồng chị là đau khổ nhất. Khi ấy, tôi thương các cháu mình vô cùng. Vì tôi cũng là một người mẹ nên tôi hiểu sự mất mát ấy lớn đến nhường nào.
Từ sau khi chị tôi mất, 2 năm qua, tôi ngày ngày qua bên đó nấu nướng, cơm nước cho các cháu. Một phần vì anh rể tôi đi công tác xa nhà nhiều ngày, các cháu không có ai chăm sóc. Phần khác tôi cũng muốn khói nhang cho chị mình. Hơn nữa, con tôi và hai anh chị rất quấn nhau. Vì thế những lần anh đi công tác, tôi lại sang cơm nước rồi ăn ở với các cháu luôn. Cũng có lần anh về rồi, chúng tôi cùng tập trung ăn uống một bữa rồi tôi mới về nhà.
Khoảng thời gian 2 năm đó, tôi hiểu hơn về anh rể của mình. Đúng như chị tôi từng nói, anh quá tốt và tâm lí. Và rồi, tiếp xúc với nhau nhiều, hai con người cô đơn đã cảm thấy đồng điệu hơn. Sau 2 năm, tôi và anh rể cảm thấy quý mến nhau. Anh đề nghị chuyện tái hôn, cũng là muốn tôi về chăm sóc các cháu luôn một thể. Nhưng tôi thì sợ!
Tôi biết chị tôi yêu anh vô cùng. Trước khi chị ấy mất, chị ấy khóc rất nhiều vì sợ sau này anh tái hôn. Chị sợ không phải chỉ vì người vợ sau sẽ đối xử không tốt với các con mà còn sợ rằng anh sẽ yêu người đó. Tôi hiểu sự ích kỉ đó của chị bởi vì anh chị từng rất yêu nhau, chị không muốn san sẻ anh cho bất cứ ai dù chị không còn trên đời này nữa.
Anh phân tích cho tôi rất nhiều điều. Cả tôi và anh đều cô đơn, lại có con, nên chúng tôi cần đến bên nhau để cuộc sống của các con được tốt nhất. Anh không muốn người phụ nữ khác vào nhà này vì sợ các con sẽ khổ. Nhưng trên tất cả là anh... có tình cảm với tôi, cũng mong muốn được gần tôi trong một mái nhà.
Bây giờ tôi rối trí lắm. Tôi thương anh, thương các cháu, thương con mình nhưng lại cảm thấy có lỗi với chị vô cùng. Tôi phải làm sao đây?
Theo 24h
Lo sợ của người đàn bà một đời chồng Tôi sợ khi nghĩ về chuyện quá khứ, sợ mình sẽ lại sai lầm, sợ sẽ lại phải đau thêm một lần nữa. Hỏi: Khi viết thư này tới các chuyên gia tôi thực sự đang rất bế tắc và cần một lời khuyên để mau thoát khỏi chuyện này. Ở tuổi 21, tôi là một cô gái chẳng có gì ngoài tình...