Nhớ mãi ký ức tuổi học trò
Thầy cô ơi chúng con đã trở về, bạn bè ơi chúng ta cùng ngồi lại, kể cho nhau nghe sau những tháng ngày xa cách.
Những bài văn chan chứa ân tình bao triết lý nhân sinh về tình yêu lứa đôi, tình người và lòng bao dung, trắc ẩn. Những giờ ngoại ngữ sôi nổi, đam mê và những tranh luận nảy lửa trong giờ Triết học.
Giờ học Toán im ắng, lũ học trò ngô nghê, hỏi đâu quên đó, thầy cô đôi lúc phát cáu. Hẳn thầy cô đã phải nhẫn nhịn bao dung rất nhiều với lũ học trò “mặt sáng, khôi ngô nhưng học kém”.
Cành phượng vỹ mang bao ký ức tuổi thơ- Ảnh minh họa
Video đang HOT
Con nhớ ánh mắt bao dung của thầy, nhớ dòng lưu bút thầy dặn dò, động viên khích lệ, niềm tin đó đã biến thành sức mạnh vô hình, thành động lực để chúng con tự tin sải cánh muôn phương.
Hôm nay con trở về, mái tóc thầy bạc trắng, vẫn giọng nói trầm ấm thân thương ấy, cái xoa đầu bao nhiêu năm con không thể quên, nước mắt chực trào, con và các bạn đã về đây, sẽ yên lặng trật tự nghe thầy nói- không nghịch ngợm ồn ào đâu ạ. Thầy nắm tay từng đứa, vui vậy mà ai cũng rưng rưng….
Bạn bè ơi chúng ta lại gặp nhau, những ngây ngô trong trẻo tuổi học trò …
Gốc xà cừ xù xì già nua hơn 60 năm tuổi-đã đứng yên ở đó từ ngày đầu thành lập trường, những cành phượng vỹ rực đỏ, những tán lá bàng mướt xanh, ao sen cạnh lớp Văn mà các anh chàng lớp Toán vì “anh hùng cứu mỹ nhân” mà nhận tội bẻ sen…
Khi đang tíu tít thì bị bác bảo vệ trường phạt véo tai, mách thầy chủ nhiệm. Nhớ vô cùng những bồn hoa mười giờ nhỏ li ti cứ khoảng 9-11h là các em ấy rực hồng và tím biếc, nhớ hàng bằng lăng đẹp âm thầm, nhuộm tím cả một vùng trời, nhuộm tím cả những ước mơ, nhớ những khóm hoa trinh nữ- bởi bản tính thẹn thùng hay xấu hổ mà cứ khép/ mở như một trò ảo thuật, để những giờ ra chơi lại ùa ra, tranh nhau chạm vào cho lá khép.
Có một thời như thế đã qua đi, dẫu có muốn cũng không thể nào trở lại. Có ai đó đã nói rằng kỷ niệm học trò luôn là những ký ức trong trẻo, đẹp nhất của một đời người. Ở độ tuổi 16,17, 18 ấy tuổi của sự vô tư, mơ mộng nhất, của những khát vọng và hoài bão ….
Ta trở về sau những tháng năm, ngỡ đã xa, đã quên mà chưa từng phai nhạt, chợt nhật ra ký ức chính là một ngôi nhà để ta trở về, tìm lại những dấu yêu…
Đừng ép mình phải làm hài lòng mọi người
Bạn không cần phải làm hài lòng tất cả mọi người, không phải vì người khác không thích mình mà buồn rầu hay tức giận. Bạn không cần yêu cầu người khác phải hiểu mình, thích mình. Cái quan trọng là bạn yêu quý bản thân và hiểu chính mình.
Tôi vẫn nhớ mãi câu nói của nữ diễn viên người Mỹ Meryl Streep: "Tôi không muốn lãng phí thời gian vào những việc làm tôi không vui hoặc việc làm tổn thương tôi. Tôi không có kiên nhẫn đối với việc giận hờn, chỉ trích quá mức. Tôi không muốn đi lấy lòng người mà không thích tôi, hay quý mến người ghét tôi, hoặc là mỉm cười với người mà không muốn cười với tôi. Tôi không muốn mất thêm 1 phút nào vào người đang nói dối. Tôi quyết định không bao giờ giả vờ, lừa dối hoặc là có những lời khen rẻ tiền".
Nếu như đọc được những câu nói này từ khi còn bồng bột bước vào đời thì có lẽ, tôi của những năm tháng thanh xuân đã không tự làm mình đau, tự gây áp lực cho bản thân. Nhưng không sao, biết muộn còn hơn không biết, tôi của hiện tại đã khác.
Ảnh minh họa.
Trước đây, tôi từng rất sợ làm phật lòng người khác, sợ người ta ghét mình, sợ những lời đàm tiếu sau lưng... Chính vì sợ, bản thân tôi tự ép mình sống "dĩ hòa vi quý", lúc nào cũng nghe theo người khác, nhìn sắc mặt của người khác để sống. Cuối cùng, dù cố không tham gia vào những chuyện thị phi, tôi vẫn bị kéo vào. Tôi bị mọi người cho là thảo mai, luôn nịnh nọt người này, người kia.
Hóa ra, tất cả những điều tôi làm chỉ mong có một cái nhìn tốt đẹp từ mọi người thì tôi lại phải nhận những câu nói xấu sau lưng. Tôi bực tức, ấm ức... và tự làm khổ chính mình. Sau này, khi đã trải đời hơn, tôi nhận ra ta không thể làm cho tất cả mọi người đều thích mình được, cũng như ta không thể thích tất cả mọi người. Với những người không thích ta, ta vui vẻ chấp nhận. Ta không cần phải để ý đến việc họ thích mình hay không mà hãy tự kiểm soát chính cảm xúc của mình, nắm giữ chính nội tâm của mình, tự yêu lấy bản thân mình. Cái quan trọng, ta hãy là chính ta.
Ta phải hiểu rằng, người khác không thích ta, đó là tự do của họ, chúng ta nên tôn trọng lựa chọn của họ. Nếu ta có điểm nào sai hoặc làm gì không tốt, ta có thể nỗ lực thay đổi; nếu ta không sai thì ta càng không nên buồn.
Trên con đường đời của mình, ta sẽ gặp rất nhiều người và không phải ai cũng sẽ sánh bước bên ta đến cuối đường. Điều ta cần làm là trân trọng những người yêu quý bạn. Những người ta yêu, những người yêu ta, ta chỉ cần giành tình yêu và sự quan tâm cho họ là đủ. Những người khác, đừng quan tâm làm gì. Bởi vì họ chẳng có tầm quan trọng trong cuộc sống của ta, hà tất phải buồn vì những người đó.
Hãy mạnh mẽ, ý chí hơn thì ta sẽ thấy những việc trước đây ta câu nệ giờ không còn quan trọng nữa. Nhưng, ta biết cách nhìn nhận, đặt mình vào vị trí của người khác để thấu tình đạt lý. Hãy tôn trọng chính cảm xúc của bản thân, cũng như học cách tôn trọng người khác, tôn trọng giá trị và cách sống của người khác. Ở đời, không ai hoàn hảo cả, đừng bắt mình phải làm hài lòng tất cả mọi người.
Ký ức buồn về mối tình đầu Gần đây tôi coi lại bộ phim mình thích thời tuổi thơ, vô tình biết nữ chính cùng ngày sinh nhật với mối tình đầu của tôi. Tôi khá ngạc nhiên nhưng vẫn xem vì phân biệt rõ ràng đó chỉ là diễn viên, không phải cô ấy. Phim lại là một câu chuyện rất buồn và khiến tôi phải nghĩ đến mình...