Nhờ em mà chị lấy được chồng
Chào em, người quen cũ của chị, người đang chung chăn chung gối với chồng cũ của chị. Có lẽ em dễ dàng nhận ra chị, vì chúng ta đã từng gặp nhau rồi. Đó là cái ngày mà chị, vợ của chồng mình lại phải khóc lóc, van xin em buông tha chồng chị. Còn em, chỉ là một cô bồ, dám xen ngang và hạnh phúc của gia đình chị nhưng lại lên mặt dạy đời, rằng em có thể mang lại hạnh phúc cho anh ấy, rằng chị chẳng là gì đối với anh ta cả.
Chị đã hỏi lại chồng chị câu em nói ra trước mặt anh ta, để chúng ta 3 mặt một lời. Và cuối cùng, anh ta đã vì sợ em mà hèn hạ thừa nhận, anh ta yêu em hơn yêu chị. Chị không còn lời nào để nói, dù là thật hay giả, gã đàn ông từng là chồng chị ấy cũng khiến chị khinh bỉ, coi thường.
Thứ nhất, nếu như anh ta còn yêu chị, anh ta đã không hèn hẹ như vậy, thừa nhận yêu em trước mặt vợ mình. Mà nếu có còn tình cảm thì gã đàn ông hèn như thế rồi sớm hay muộn cũng sẽ ra đi mà thôi.
Thứ hai, nếu như tình cảm của chị và chồng đã hết, chị nhất định không níu kéo. Sống với một kẻ cặp bồ, luôn nghĩ về người khác, coi vợ như rơm như rác thì chỉ thiệt cho thân mình. Chị đồng ý chia tay. Để em có thể yêu anh ta, chăm sóc anh ta, thừa hưởng tình yêu mà anh ta ban cho em, cộng với những món quà đắt tiền. Chị nghĩ là ít nhất em cũng có nửa năm hạnh phúc, với kiểu người như em.
Vì em có hiểu hạnh phúc là gì không, hay chỉ là những ngày đưa đón đi ăn ở những nhà hàng sang trọng, hay chỉ là em nói gì họ chiều em như thế, hay là những món quà đắt tiền mà em đòi cái là được ngay. Chị không hề bận tâm em nhé, dù rằng trước đây, chị đã từng đau khổ vô cùng.
Giờ nghĩ lại những tháng ngày trước, chị thật sự ân hận. Chị hận vì tại sao mình lại bỏ lỡ mất một thời gian dài thế để sống với người chồng bội bạc. Chị hận vì đã dành quá nhiều nước mắt cho anh ta, cho một kẻ cạn tình. Giờ thì em đang hạnh phúc sao, có lẽ em đang cười hả hê vì đã cướp được chồng chị, đẩy chị vào vũng lầy và sống trong đau khổ. Nhưng em đã nhầm…
Video đang HOT
Chị nói ra những điều này là để chốt lại, chị muốn thông báo với em, chị đang thật sự rất hạnh phúc và muốn gửi lời cám ơn em. Cám ơn em vì đã chen ngang, vì đã cướp chồng của chị. Cám ơn em, vì nếu không có em, chị không nhận ra người đàn ông đó tệ bạc dường nào. Nếu như em không xuất hiện, có lẽ cả đời này chị sống trong mụ mị, tin là anh ta chỉ yêu mình chị.
Em đã xuất hiện đúng lúc, để chị có cơ hội quen người đàn ông, người chồng hiện tại của chị. Anh ấy là người ngoại quốc, một người giàu có, am hiểu chuyện đời và hiểu hoàn cảnh của chị. Chị đã có con, đứa trẻ thật đẹp, giống bố y đúc và cuộc sống vật chất thì không phải nói làm gì. Tuy chị không màng nó nhiều như em, nhưng chí ít chị cũng tự hào rằng, chị giàu có hơn em.
Ngày đó chắc em không biết, chồng cũ của chị thường xuyên mua quà đắt tiền cho em cũng vì anh ta tiêu tiền của chị. Người đàn ông như anh ta cũng chỉ đủ lo cho em bữa cơm, tiền điện, tiền nước mà thôi. Còn hàng hiệu thì chắc không thể nào kham nổi. Thế mà, giờ chị tha hồ những thứ em ao ước, chị còn chẳng muốn dùng.
Chị không tự hào vì có nhiều tiền, vì chị dù sao cũng đã lấy chồng lần hai. Chị chỉ muốn nói cho em hiểu, thứ em cướp của người khác rất có thể đó là thứ dư thừa, thứ mà người ta không còn cần nữa. Em cũng đừng tự phụ quá, vì một người đàn bà chị hạnh phúc khi được chồng yêu thương. Liệu rồi anh ta có yêu em nhiều như trước nữa không, có còn thường xuyên mua cho em những món đồ đắt, đưa em đi nhà hàng sang trọng hay không? Chắc chắn là không rồi, vì giờ có lẽ nói tới chuyện ăn tiêu sinh hoạt, anh ta cũng phải còng lưng.
Em ạ, ở đời là thế, em cướp đi của người khác, rồi có người sẽ cướp lại em. Nên đừng mừng vội, biết đâu đó một ngày nào, họ cũng rời xa em như anh ta đã rời xa chị vậy. Một lần nữa cám ơn em vì đã cho chị gia đình hạnh phúc ngày hôm nay. Không còn vướng bận, không còn hoài nghi, chỉ sống và hạnh phúc với chồng con của mình, cớ gì đã lấy chồng hai.
Theo Afamily
Thất nghiệp tôi mới nhận ra mình chẳng còn gì ngoài cô vợ sành điệu và tiêu hoang
Thất nghiệp. Chỉ còn duy nhất một cô vợ xinh đẹp, thơm tho, sành điệu. Nói một cách thật lòng thì tôi không giận vợ tí nào, tôi vẫn yêu vợ như hồi mới cưới, cho dù vợ tôi có xinh đẹp lên nhiều lần như hiện tại hay xấu đi.
Phải nói ngay từ đầu, cho đến giờ tôi vẫn nhận tôi là người có lỗi trong câu chuyện sau đây. Nhưng điều quan trọng không phải là việc nhận lỗi mà là tìm ra cách giải quyết, thì tôi vẫn chưa tìm ra. Vợ chồng tôi lấy nhau đã được 3 năm, chưa có con. Chúng tôi muốn phấn đấu, dồn sức cho việc kiếm tiền, khi nào thấy có điều kiện thật tốt thì lúc ấy mới sinh con. Dù vậy, vấn đề của hai vợ chồng hiện tại, vẫn không phải là con cái, mà là chuyện tiền bạc.
Ngay từ ban đầu, tôi đã nghĩ, tiền bạc không bao giờ là tất cả, tiền bạc không thể thay thế được tình yêu, nhưng cũng đủ tỉnh táo để biết rằng nếu không có tiền thì cuộc sống sẽ vô cùng khó khăn, và việc nuôi dưỡng tình yêu trong nghèo đói là một thách thức vô cùng lớn.
Từ những ngày đầu về sống chung với nhau, tôi đã xác định rõ tiêu chí, chồng phải lo chuyện kinh tế, còn vợ thì chăm lo cho tổ ấm, sao cho cơm ngon canh ngọt, nhà cửa sạch sẽ thơm tho (dù là nhà đi thuê), sau này có con thì nuôi con khỏe dạy con ngoan.
Vợ tôi lúc đầu không nghe, bảo đã là gia đình thì trách nhiệm của mọi người là như nhau, nhưng tôi gạt đi. Với lại, đồng lương hành chính ở một doanh nghiệp nhỏ như vợ tôi thì chỉ đủ để tiêu vặt với trả tiền điện nước, không bõ cho tôi quan tâm.
Năm đầu tiên của cuộc sống vợ chồng trôi qua êm đềm, ngọt ngào. Vợ tôi vốn là người biết chi tiêu, không phung phí, thậm chí có lúc còn tiết kiệm quá mức, tôi phải động viên vợ, đại loại làm ra đồng tiền thì phải biết hưởng thụ nó.
Rồi vợ tôi được chuyển công tác lên bộ phận văn phòng, thường phải cùng sếp tiếp khách. Công việc không bận rộn lắm nhưng yêu cầu về trang phục phải chỉn chu hơn. Tuy đã có gia đình nhưng chưa có con nên sếp động viên vợ tôi cùng vài cô khác chịu khó đi sớm về muộn, nhất là những khi cơ quan có việc.
Theo chị theo em, cũng là vì yêu cầu công việc, vợ tôi bắt đầu chi tiêu thoải mái hơn. Để tiện chi tiêu, lúc hết tiền mặt không phải hỏi chồng, tôi làm cho vợ cái thẻ visa. Cần mua sắm gì cứ chìa thẻ ra, cuối tháng tôi thanh toán.
Sang cuối năm thứ hai, rồi thứ ba của cuộc sống chung, công việc làm ăn của tôi bắt đầu khó khăn do công ty mẹ rút vốn vì làm ăn sa sút. Tôi phải tìm chỗ làm khác. Tìm việc phù hợp, có thu nhập tốt hoàn toàn không phải là việc dễ dàng. Tôi phải nhảy từ hết công ty này sang công ty khác, có nơi chỉ được 1-2 tháng, có nơi vừa kí hợp đồng xong thì công ty cũng phá sản. Vào lúc khó khăn này, tôi nhận ra số tiền mà tôi phải thanh toán hàng tháng cho vợ cứ liên tục tăng lên.
Nỗi lo cơm áo gạo tiền đã choán hết tâm trí, khiến tôi không nhận ra là vợ tôi đã thay đổi quá nhiều. Vợ tôi không đi xe máy từ lâu rồi, toàn đi taxi. Trong ngăn kéo là hàng loạt hóa đơn mua sắm trong các cửa hiệu, các trung tâm thương mại lớn, rồi hóa đơn spa, thẩm mỹ viện...
Tôi ra ngân hàng, kiểm tra lại ba bốn tài khoản, và thấy nó đang dần trở về con số không. Tôi ngồi thừ ra và nhìn cái tổ ấm của chúng tôi. Bụi bặm đang phủ đầy, hoa trong bình héo rũ chắc phải hàng tuần. Con cái không có. Tài khoản ngân hàng rỗng tuếch.
Thất nghiệp. Chỉ còn duy nhất một cô vợ xinh đẹp, thơm tho, sành điệu. Nói một cách thật lòng thì tôi không giận vợ tí nào, tôi vẫn yêu vợ như hồi mới cưới, cho dù vợ tôi có xinh đẹp lên nhiều lần như hiện tại hay xấu đi. Chỉ có điều, tôi không biết bắt đầu từ đâu để cho vợ biết rằng tôi cần phải thu lại chiếc thẻ visa mà cô ấy đang giữ vì tôi không còn khả năng thanh toán nữa.
Liệu gia đình nhỏ của tôi có đổ vỡ hay không? Tôi phải làm gì để đưa nó trở lại thế cân bằng? Phải làm gì để vợ biết rằng tôi đang rất khó khăn, tôi không còn khả năng chi trả cho việc mua sắm của vợ? Tôi phải làm gì để gạt đi cái gọi là sĩ diện của người đàn ông trụ cột trong gia đình?
Theo blogtamsu
Chồng đi du học cả năm...vợ ở nhà vẫn có bầu Thay vì đưa tôi về nhà, anh ta lại chở tôi vào khách sạn. Để khi hết hơi men, tôi phũ phàng nhận ra người đàn ông nằm cạnh mình... Chúng tôi học cùng cấp 3, anh thích tôi từ ngày còn đi học nhưng không dám thổ lộ. Mãi sau này khi tôi thất tình, anh ở bên an ủi động viên...