Nhờ con gái đưa đi khám bệnh, ngay tại bệnh viện, nó nói một câu mà lòng tôi tan nát, chỉ muốn chết ngay
Tôi lau nước mắt, bước theo nó mà bước không kịp.
Năm nay tôi 58 tuổi, cái tuổi cũng gần đất xa trời rồi. Nhưng chưa bao giờ tôi bị chấn động tâm lý mạnh như thế này, đến mức tôi chỉ muốn chết nhanh cho khỏi phiền hà con cháu. Nuôi con bao nhiêu năm, chẳng trông mong con trả ơn, chỉ cần con quan tâm lúc về già đau bệnh. Ấy thế mà con tôi lại báo hiếu tôi bằng cách không ai ngờ tới.
Tôi sinh được 3 con trai, một con gái út. Vì chỉ có một cô con gái nên tôi hết mực cưng chiều ngay từ nhỏ. Dù gia đình thiếu thốn, nó muốn gì được đó. Tết nhất, anh nó không có đồ mới nhưng nó cũng có hai bộ và một đôi giày. Anh nó học lại sách giáo khoa cũ của nhau, đến lượt nó, tôi đều mua sách vở mới.
Thương yêu nó là thế nhưng càng lớn, nó càng thay đổi tính nết, trở nên bướng bỉnh, đòi hỏi và khó chiều. Có được thứ này, nó lại đòi hỏi thứ khác lớn hơn, nhiều tiền hơn. Chồng tôi bực mình, nhiều lần đòi đánh nó nhưng tôi cứ đứng ra bênh vực. Tôi còn mắng chồng là có một đứa con gái còn không thương thì sau này biết nhờ vả ai.
Kết quả, tôi bắt gặp nó đang sống thử với một người đàn ông xăm trổ đầy người. (Ảnh minh họa)
Khi đang học đại học năm 2, tôi lên thăm con bé mà không báo trước. Kết quả, tôi bắt gặp nó đang sống thử với một người đàn ông xăm trổ đầy người. Tôi bắt nó về nhà, nó xua đuổi, còn mắng ngược tôi nhiều chuyện, đừng xen vào cuộc sống của nó. Lúc đó, tôi bắt đầu nhận ra mình đã sai khi quá nuông chiều con từ nhỏ.
Nói nó không được, tôi đành kể cho chồng nghe. Chồng tôi lên thành phố, đòi đánh nó. Không ngờ, nó dám lấy cả phích nước nóng vứt vào người ba nó. Chồng tôi giận quá, từ mặt con gái hẳn.
Rồi năm 3, nó có bầu phải nghỉ học để sinh con. Có con rồi, cũng bị người ta lừa dối, phản bội, cứ tưởng nó sẽ thay đổi tâm tính. Nào ngờ nó càng quá quắt hơn. Nó đi bán quán nhậu, để mặc con cho tôi nuôi từ nhỏ.
Giờ con nó cũng được 6 tuổi, nó cũng có chồng mới rồi. Dù nhà chồng cách nhà tôi có 8km nhưng nó ít khi về nhà. Hôm qua, tôi gọi điện, bảo nó đưa tôi đi khám vì tôi đau nhức và có khối u lớn ở chân. Trong điện thoại, nó gắt gỏng bảo tôi tự thuê xe đi hoặc nhờ mấy anh chở đi. Tôi bảo muốn đi với nó, nó mới đồng ý.
Video đang HOT
Trái tim người làm mẹ như tôi tan nát khi bị đứa con mình thương yêu nhất đối xử tệ bạc.(Ảnh minh họa)
Đến viện, sau khi làm xét nghiệm, chụp phim, bác sĩ yêu cầu tôi nhập viện theo dõi và mổ khối u. Nghe bác sĩ nói thế, con gái tôi đứng phắt dậy nói to: “Đấy, thà chết ở nhà có phải hơn không? Sao cứ hành con hành cháu thế nhỉ? Đi về rồi bảo mấy anh chở đi nhập viện mà mổ. Con không rảnh mà đi chăm mẹ. Con còn chăm mẹ chồng sốt ở nhà kìa”.
Câu nói của nó khiến nhiều người trong phòng khám tức giận. Họ mắng nó. Nó còn mắng lại nói rằng đây là chuyện nhà nó, không ai có quyền xen vào rồi giận dữ bỏ đi. Tôi lau nước mắt, bước theo nó tập tễnh, cố bước cho nhanh cũng không kịp. Ra nhà xe, nó còn mắng tôi chậm chạp bắt nó phải chờ.
Trái tim người làm mẹ như tôi tan nát khi bị đứa con mình thương yêu nhất đối xử tệ bạc. Tôi chỉ nghĩ đến cái chết để giải thoát thôi. Số tôi khổ quá.
Theo afamily.vn
Vợ chồng gắn bó cả đời chứ không phải ngày một ngày hai mà nói bỏ là bỏ, buông là buông
Vợ chồng là điều gì đó rất kỳ lạ. Ở bên nhau cãi vã suốt ngày nhưng chỉ xa nhau một chút đã thấy nhớ nhung không tả được. Đó cũng là lý do bấy nhiêu năm nay, dù cãi nhau lớn đến mấy, chúng tôi vẫn không bỏ nhau.
Hôm đó cô ấy giận tôi nên gói ghém hết đồ đạc về nhà mẹ đẻ ở tận hai tuần. Tôi gọi điện không bắt máy, đến tận nhà cũng không thèm gặp mặt. Vậy là tôi không thèm đến nhà vợ nữa.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho những điều tệ nhất có thể xảy ra. Nhưng rồi vài hôm sau, cô ấy tự động ôm đồ về, khệ nệ vác thêm quà bánh từ nhà mẹ. Tôi cười xòa, thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng đã trời quang mây tạnh.
Vợ chồng là nghĩa trăm năm, không phải muốn bỏ là bỏ được - Ảnh minh họa: Internet
Rồi khoảng vài tháng sau, tôi và cô ấy cãi nhau rất lớn. Cứ nghĩ lần này là bỏ nhau thật. Cô ấy khóc rất nhiều, còn đánh và trách tôi vô tâm. Tôi gạt ngang rồi quát "thử đi làm chịu nhiều áp lực như tôi đi rồi biết".
Khi câu nói vừa thốt ra, tôi nghĩ mình lỡ lời thật rồi. Nhìn vợ, tôi thấy nước mắt của cô ấy tuôn rơi. Bấy giờ tôi mới cảm thấy bản thân thật tệ hại khi đã làm cho người phụ nữ của mình phải khóc như vậy. Tôi ôm cô ấy vào lòng, mặc cho cô ấy đánh mắng bao nhiêu cũng được. Và rồi chúng tôi làm hòa.
Đã là vợ chồng hãy biết cách giữ gìn và bảo vệ lẫn nhau - Ảnh minh họa: Internet
Đến lần thứ ba, đó là giai đoạn sau sinh của cô ấy. Tôi nhờ mẹ từ quê lên chăm sóc vì bản thân tôi cũng khá bận. Dạo gần đây công ty quá nhiều việc khiến tôi chẳng còn tâm trí nào nghĩ đến việc khác.
Có thời gian rảnh một chút là tôi ngồi giải quyết công việc tồn đọng, ít khi quan tâm đến vợ con. Cô ấy mắng tôi là vô tâm, xem trọng công việc hơn vợ con. Cô ấy còn cảnh báo tôi nếu cứ cắm mặt vào đống hồ sơ đó, có ngày hối hận không kịp.
Đừng vì những hờn ghen nhỏ nhặt mà đánh mất đi thứ giá trị nhất cuộc đời mình - Ảnh minh họa: Internet
Giai đoạn đó, cô ấy thay đổi tính nết, thích mắng người hơn. Thậm chí còn nổi nóng vô cớ, nhiều lúc tôi cảm thấy bực mình vì tính khí thất thường này của vợ. Chỉ muốn bỏ đi cho xong, sống với nhau mà khổ sở như thế này thì sống làm gì.
Thà mỗi người một nơi, có khi còn thoải mái hơn nhiều. Mỗi dịp đi công tác là thời gian tôi cảm thấy thoải mái nhất vì không phải nghe vợ càm ràm suốt ngày. Nhưng ngày một ngày hai thì được, đến ngày thứ ba lại cảm thấy nhớ vô cùng.
Vợ chồng là mối nhân duyên đặc biệt - Ảnh minh họa: Internet
Vợ chồng là mối quan hệ rất kỳ lạ. Ở bên nhau cãi vã suốt ngày nhưng chỉ xa nhau một chút đã thấy nhớ nhung không tả được. Đó cũng là lý do bấy nhiêu năm nay, dù cãi nhau lớn đến mấy, chúng tôi vẫn không bỏ nhau.
Đối với tôi, vợ chồng là phải ăn đời ở kiếp, phải dùng một thời gian dài để có thể dung hòa, thấu hiểu nhau. Vì vậy dù nhiều lần muốn bỏ nhau, nhưng chúng tôi không thể buông tay.
Nhân duyên trời ban cho không phải muốn buông là buông - Ảnh minh họa: Internet
Đã gọi nhau hai tiếng vợ chồng rồi thì ngoài tình cảm còn là trách nhiệm. Trách nhiệm cho hai tiếng đó là cả một đời, chứ không phải một vài năm. Thế nên những ai đang gọi nhau là vợ chồng, hãy trân trọng mối nhân duyên này. Nếu vợ chồng bạn thường than phiền rằng không hiểu nhau, chắc chắn là thời gian bên nhau chưa đủ. Hãy vun đắp thêm nhiều hơn, chứ đừng vội buông bỏ.
Vợ chồng không tự dưng mà tìm thấy nhau giữa thế giới hàng tỷ người như thế này. Không tự dưng mà lại phải lòng nhau giữa vô vàn những thứ cám dỗ khác. Tất cả đều là duyên số, thế nên hãy trân quý và giữ gìn. Đừng thấy hoạn nạn mà buông tay, đừng thấy giàu sang mà cất bước.
Theo phunuvagiadinh.vn
Anh trai tìm mọi cách giành hết tài sản sau khi mẹ tôi mất Mẹ thương con gái út nên trước khi mất đã nói sẽ để lại cho tôi tài sản lớn nhưng bà đi rồi, mọi chuyện thay đổi. Tôi sinh ra trong gia đình khá giả. Bố mẹ tôi có công ty kinh doanh bất động sản, nhà mặt tiền có vài cái. Từ nhỏ, tôi đã yếu ớt về thể chất, cũng không...