Nhờ chiếc quần quên kéo khóa nên tôi biết được tội lỗi tày trời của chồng
Chợt tôi nhìn thấy chiếc khóa quần chưa kịp kéo lên của anh. Lòng tôi trào lên một nỗi uất hận, tôi lao đến bên giường ngủ của mình…
Khi viết ra những dòng này tôi đang rơi vào trạng thái đau khổ đến cùng cực. Tôi đã mất hết niềm tin vào người đàn ông đầu ấp tay gối với mình hơn 7 năm qua. Có nằm mơ tôi cũng không ngờ được rằng chồng và ô sin lại dám dan díu với nhau ngay trên chính chiếc giường ngủ của mình. Tôi không ngờ người phụ nữ ấy lại có thể cướp chồng mình một cách dễ dàng đến như vậy…
Lúc chuẩn bị đi làm trở lại sau khi sinh đứa con thứ hai tôi và chồng quyết định tìm giúp việc để trông con. Cả tháng trời tìm kiếm người giúp việc cuối cùng tôi cũng chọn được một chị tầm 40 tuổi, do bạn tôi giới thiệu. Chị ấy đã làm giúp việc cho nhà cô bạn tôi 4 năm rồi, và trông trẻ rất khéo. Thấy tôi sốt ruột tìm ô sin, trong khi con bạn thì cũng đã lớn không cần người trông nữa nên cô ấy đã nhường chị cho tôi.
Tôi mừng lắm, vì giờ tìm được người biết việc đã khó đằng này lại là người tin tưởng được thì còn gì bằng. Bao nhiêu cái lo lắng dường như tiêu tan hết. Mà thú thực khi nhìn thấy chị ấy chưa khi nào tôi nghĩ đến cái chuyện có ngày chồng sẽ lăng nhăng với chị ta vì chị ấy thuộc vào hàng “xấu mã”.
Qua mấy hôm quan sát chị dọn dẹp và trông con giúp tôi đã hoàn toàn yên tâm để con lại cho chị và đi làm. Chị làm được 1 tháng thì tôi đã coi chị như người trong nhà. Thương chị góa chồng, một mình vất vả đi làm nuôi hai đứa con, mà con chị cũng phải để ở quê với bà ngoại nên thỉnh thoảng tôi lại mua ít quần áo hay bánh kẹo để chị gửi về cho các con.
Chồng tôi từ ngày có giúp việc thì anh cũng nhàn hẳn. Ngày trước, ăn tối xong anh phải trông con giúp tôi để tôi dọn dẹp thì bây giờ ăn xong là anh chễm chệ trên ghế ôm cái điều khiển ti vi. Nhiều khi ông hàng xóm ới một cái là đã tót sang ấy chè cháo ngay chứ chẳng phải hỏi vợ xem có cần giúp gì nữa không rồi mới dám đi như trước đây.
Tôi cũng chẳng trách chồng vì thời gian trước anh cũng vất vả nhiều. Vừa việc cơ quan về lại phụ vợ việc nhà. Giờ có người giúp việc coi như cũng là để anh nghỉ ngơi. Nhiều lúc tôi chỉ sợ chồng rảnh quá lại sinh ra bù khú với mấy ông hàng xóm vì các ông ấy ông nào cũng nghiện rượu, nhưng anh lại chẳng dính vào cái đó mà dính vào chính chị ô sin ngày thường anh vẫn chê là “già hơn cả chục tuổi so với khai sinh”.
Tôi chẳng mảy may nghi ngờ gì mối quan hệ vụng trộm này của chồng, chỉ là gần đây thấy chị giúp việc hay lấy cớ để vào phòng ngủ của vợ chồng tôi. Lúc là lấy quần áo cho con tôi, lúc là lấy một số vật dụng khác cho bé lớn… Toàn những lý do chính đáng cả nên tôi chẳng soi xét kỹ làm gì. Chỉ cho tới một hôm…
Hôm ấy là ngày chủ nhật, tôi cho 2 con sang bà ngoại chơi để chị giúp việc ở nhà. Chồng không sang cùng vì công ty anh có việc, chiều mới xong. Trưa hôm ấy sau khi ăn cơm xong tôi sực nhớ ra mình quên túi hoa quả mua cho bà ngoại nên đã phóng xe máy về nhà lấy.
Về đến nhà tôi thấy xe của chồng đã dựng ở sân, vậy là anh đã về mà không thấy điện báo tôi. Vào nhà thấy vắng tanh, chắc chị giúp việc đang nghỉ ở phòng riêng của chị, vì mang ít đồ ăn về nên tôi định vào gọi chị dậy ăn cho nóng. Nhưng khi tôi định vào phòng chị thì lại thấy chị từ tầng 2 cũng là tầng có phòng của vợ chồng tôi đi xuống. Quần áo xộc xệch, chị vừa đi vừa búi tóc:
- Cô Hoa đã về đấy à?
Video đang HOT
- Em về lấy ít hoa quả sáng nay mua cho ông bà mà quên không mang, với lại em mang cho chị ít đồ ăn, chị ăn đi cho nóng.
-Tôi cảm ơn, tôi vừa lên tầng cô chú để dọn nhà vệ sinh nên cô về không biết. Chú về rồi đấy cô à.
Nghe chị nói dọn vệ sinh tôi thấy hơi là lạ. Bình thường chị ấy luôn dọn nhà tắm buổi tối sau khi vợ chồng con cái tôi đã vệ sinh cá nhân xong. Mà sao dọn nhà tắm quần áo lại xộc xệch, đầu tóc rối bù thế kia?
Lòng nghi ngờ tôi tiến vào phòng ngủ của mình thì thấy chồng đang nằm dài trên giường. Đống chăn sáng nay tôi đã gấp gọn cũng bị bới tung ra.
-Anh về lâu chưa, sao không sang mẹ?
-Anh vừa về. Quá giờ trưa nghĩ mọi người ăn rồi nên anh không sang nữa mà về nhờ chị Vân nấu cho bát mì.
Nhìn căn phòng tôi cứ thấy như có chuyện gì đó vừa xảy ra ở đây. Lúc chồng đứng dậy thay quần áo vì anh vẫn đang mặc đồ đi làm thì chợt tôi nhìn thấy chiếc khóa quần chưa kịp kéo lên của anh. Lòng tôi trào lên một nỗi uất hận, tôi lao đến bên giường. Đúng là vội vàng họ chưa thể xóa hết dấu vết, tóc của chị ta vẫn còn vương trên giường ngủ của tôi.
Cầm những sợi tóc của người phụ nữ ấy trên tay tôi đã tát cho chồng một cái như trời giáng.
-Vội vã quá nên anh không kịp kéo cả khóa quần kìa. Anh là đồ khốn nạn, anh đã “chim chuột” với chị ta từ bao giờ hả?
- Không, không phải là anh cố tình phản bội em đâu. Do chị ấy cứ năn nỉ, vì lâu lắm rồi chị ấy chưa được…
- Anh im đi, những lời trơ trẽn như thế mà anh còn nói được sao. Tôi thật không ngờ, đúng là mình nuôi ong tay áo. Tôi cứ tưởng anh sẽ không bao giờ để mắt đến chị ta đâu, ai ngờ anh lại là loại người ham mê dục vọng đến vậy.
- Anh xin em, anh trót dại lần này thôi.
- Đừng có tìm cách lừa tôi nữa. Tôi không tin đâu.
Nói rồi tôi xuống nhà tống cổ chị ta đi ngay lập tức. Phải kìm nén lắm tôi mới không tặng cho chị ta một cái tát như vừa tặng lão chồng đốn mạt.
Từ hôm ấy tôi đã không ngủ ở phòng ấy nữa mà 3 mẹ con chuyển lên ngủ ở 1 phòng trống trên tầng 3. Chồng tôi đã tỏ ra ân hận và muốn tôi tha thứ nhưng tôi không thể nào bỏ qua tội lỗi tày trời này của anh ta được. Tôi đã nghĩ đến chuyện sống ly thân trước khi có quyết định cuối cùng cho cuộc hôn nhân này.
Theo blogtamsu
Chiếc quần đứt cúc tố cáo bí mật cất giấu bấy lâu nay của chồng
Sợi chỉ dùng để khâu chiếc cúc quần ấy khiến tôi phải suy nghĩ nhiều. Đó là loại chỉ màu ghi rất hợp với màu quần và màu chiếc cúc của chồng nhưng nhà tôi lại hoàn toàn không có loại chỉ ấy.
Tôi và chồng kết hôn đã gần chục năm nay và đã có với nhau hai đứa con. Đứa nào cũng quý bố, nhiều lúc tôi còn cảm thấy ghen tị với chồng vì hai đứa suốt ngày quấn lấy anh không rời.
Từ lúc sinh đứa thứ 2 xong, công việc bận bịu thành ra tội lại mắc cái chứng hay quên. Có lần vừa kho cá vừa tranh thủ cho thằng bé ăn, và chỉ đến khi mùi khét nồng nắc nên thì tôi mới phát hiện ra mình đã quên béng không tắt bếp. Rồi vài lần chồng nhờ làm mất việc lặt vặt giúp anh mà cũng phải mấy hôm tôi mới nhớ ra để làm.
Lần này cũng vậy, chiếc cúc quần của chồng bị đứt. Hình như anh đã bảo tôi từ tuần trước mà tôi cứ quên. Có lần anh lấy ra lại cất vào tủ vì vợ chưa đính lại cho. Hôm nay tiện khâu cho con gái cái gối, tôi mới sực nhớ, vội mở tủ lấy quần khâu cúc cho chồng.
Khi cầm chiếc quần lên thì chiếc cúc đã được khâu lại từ bao giờ. Có lẽ chồng tôi đã khâu nó lại. Tôi tự trách mình quá vô tâm, đến việc nhỏ như thế cũng để chồng phải nhúng tay vào. Vậy nhưng, lúc để ý đến sợi chỉ dùng để khâu chiếc cúc ấy nó làm tôi phải suy nghĩ. Đó là loại chỉ màu ghi rất hợp với màu quần và màu chiếc cúc của chồng trong khi nhà tôi lại hoàn toàn không có loại chỉ ấy.
Ngắm kỹ chiếc quần tôi nhận thêm ra một điều bất bình thường. Gấu quần của chồng cũng đã được khâu tay lại bằng loại chỉ đó, đường khâu rất đẹp và nó hoàn toàn không phải là tác phẩm của tôi. Hay là anh mang ra tiệm? Nhưng từ trước đến nay có bao giờ chồng tôi mang quần áo ra tiệm may để sửa đâu. Lòng đầy nghi ngờ, tôi quyết định tối đó thử dò hỏi chồng:
- Anh đưa quần em khâu cúc cho. Mấy hôm vừa rồi em cứ quên.
- Thôi, anh khâu rồi. Thấy em bận con suốt nên hôm trước anh lấy kim khâu đại. Mặc được là được xấu đẹp không quan trọng.
- Thế à, anh khâu rồi thì thôi.
Lòng tôi rối bời. Chồng tự nhận là mình khâu, mà lại còn bảo là khâu đại khái, thực lòng tôi không thể tin lời anh nói được. Chắc chắn là 1 người phụ nữ đã khâu cho anh. Nhưng là ai? Và họ có mối quan hệ thế nào mà chồng lại giấu vợ.
Cả đêm ấy tôi nằm nhắm mắt mà không tài nào ngủ được, chồng cũng trằn chọc hết bên này lại quay sang bên khác. Một lúc anh ra ngoài hút thuốc, đó là thói quen anh thường làm mỗi đêm mất ngủ. Khó ngủ tôi định lấy điện thoại của chồng để lên mạng thì lại không thấy đâu. Chắc chồng lại mang ra ngoài rồi.
Mà lần nào chồng tôi đi hút thuốc cũng phải cả nửa tiếng. Có lần tôi thắc mắc thì anh bảo: "Anh lên cũng chưa ngủ ngay được, đứng ngắm mấy cây cảnh cho nó thư giãn". "Chả hiểu đi hút thuốc lào mà mang điện thoại theo làm gì không biết", vừa lầm bầm tôi vừa đi xuống dưới nhà để hỏi lấy điện thoại của chồng. Nhưng mới bước tới cầu thang thì tôi bỗng chùn chân lại, có tiếng nói chuyện điện thoại, giờ này rồi mà anh còn gọi cho ai?
Tôi cố gắng lắng nghe: "Ừ, em cố gắng chăm sóc cho con nhé. Chịu khó đắp khăn lên trán cho con hạ sốt. Trưa mai anh tranh thủ tạt qua xem con thế nào. Nếu con sốt cao quá thì phải cho đi viện em à. Mà hôm nay vợ anh lại hỏi chuyện cái cúc quần, cô ấy định khâu cho anh, may mà anh chống chế kịp. Cứ tưởng dạo này cô ấy hay quên chả nhớ nữa nên anh đưa em khâu, ai ngờ".
Chân tôi bủn rủn rồi ngồi sụp xuống dưới sàn nhà. Anh có vợ con ở bên ngoài nữa hay sao? Anh phản bội tôi từ bao giờ mà tôi không hay. Tôi chỉ ước là mình đã nghe nhầm, sự thật không phải là như vậy. Tôi lặng lẽ bỏ vào phòng khi chồng vẫn chưa lên.
Sáng hôm sau tôi quyết định theo dõi chồng. Và rồi một lần nữa trái tim tôi lại bị bóp nghẹt khi chứng kiến anh bồng đứa con cùng với người đàn bà kia vào bệnh viện. Dáng vẻ hớt hải khuôn mặt lo lắng đến tột độ. Có lẽ anh đang thương xót đứa trẻ vô hạn.
Lúc đầu tôi đã định sẽ phanh phui tất cả mọi chuyện của anh và người đàn bà kia ra, thế nhưng nhìn đứa trẻ đang ngặt nghẽo trên tay chồng tôi lại không nỡ, nó cũng tầm tuổi con út của tôi thôi. Vậy nhưng còn những đứa con của tôi ở nhà thì sao? Chúng cũng rất quý anh và cần anh. Anh là người biết rõ điều này mà. Tại sao anh lại nỡ đối xử với mẹ con tôi như thế.
Tôi phi xe về nhà, nước mắt không ngừng chảy. Tôi ngồi viết một mạch lá đơn ly hôn. Tối ấy anh không về nhà, tôi gọi điện chồng bảo có việc đột xuất. Chỉ khi tôi nói rõ ràng cái bệnh viện mà anh đang ở đó thì chồng mới cúi đầu nhận tội và xin tha thứ. Cô ấy là tình cũ của anh. Liệu trong hoàn cảnh như tôi, có ai tha thứ cho chồng mình được hay không hả mọi người?
Theo Mot the gioi
Chiếc quần lót đỏ lạc ở bếp tiết lộ bí mật ghê sợ của chồng đại gia Tôi chết lặng khi thấy ở trên tràng kỷ chiếc quần lót đỏ của phụ nữ. Nhìn kỹ hơn, tôi còn giật mình bởi thấy nó đã qua sử dụng. Cho đến bây giờ, tôi mới thấy ân hận vì lấy một người chồng là đại gia, lắm tiền nhiều của. Đúng như các cụ nói: No thân ấm cật dậm dật vào...