Nhớ anh thật nhiều!
“”Em yêu anh nhiều lắm! Sao anh nỡ dối lừa em để cuộc đời này trở nên vô nghĩa”…
ĐIỀU GIẢN DỊ
Hoàng Lan
Trời về đêm nghe lòng sao lạnh giá,
Chợt bồi hồi xao xuyến những ngày qua.
Nhớ về em với muôn sự yêu thương,
Hồng Nhung ơi, anh nhớ em nhiều lắm!
Trong anh, anh luôn hướng về nơi đó,
Có em yêu với những điều giản dị,
Đến bên anh, sưởi ấm trái tim anh.
Dẫu trải qua bao bão tố phong ba,
Nhưng tình mình không ai bằng em nhỉ?
Những giận hờn, những nỗi nhớ trong tim,
Anh yêu em, yêu cả đời, yêu mãi.
Cũng bởi vì là anh rất yêu em.
Đó là bài thơ mà bạn trai đã làm để gởi tặng tôi sau nhiều lần bị tôi ép. Không hay lắm nhưng tôi hạnh phúc khi có tên trong bài thơ này. Nó chứa đựng cả tình yêu anh dành cho tôi. Chỉ một mình tôi thôi. Tôi yêu anh nhiều lắm, yêu hơn cả bản thân mình. Chúng tôi bên nhau, cho nhau những kỷ niệm, cùng vượt qua những khó khăn, buồn tủi. Dự định sẽ cưới, sẽ sinh cho anh những 3 đứa con xinh xắn, dễ thương. Vui vẻ, hạnh phúc biết mấy!
Video đang HOT
Anh về Bắc vì tin bà hấp hối. Xa anh, tôi nhớ anh thật nhiều! Một năm trôi qua, chúng tôi không gặp nhau mà chỉ bày tỏ nỗi nhớ nhung qua chiếc điện thoại. Tôi chưa từng quý nó hơn lúc đó vì nó là phương tiện duy nhất để tôi được nghe anh nói, anh cười, nghe những dự định cho tương lai của hai đứa. Tôi hồi hộp chờ đợi cái ngày hạnh phúc đó. Và rồi anh báo tin, anh bị tai nạn giao thông. Qua kết quả bác sĩ phát hiện trong não anh có m.áu một cục m.áu bầm. Đêm nào tôi cũng khóc như đang cùng anh gồng mình chịu đựng những cơn đau đầu. Cố gắng trấn tĩnh, tôi an ủi, động viên anh chuyên tâm điều trị. Có những lúc anh ngất đi mấy ngày liền. Điện thoại không được, tôi c.hết lặng cả người. Cầu cứu mọi người nhưng vẫn bặt vô âm tín. Rồi khi anh báo tin: “Em hả, anh tỉnh từ chiều nhưng mẹ không cho dùng điện thoại…”. Lúc đó tôi đã khóc các bạn ạ! Nhiều lắm! Khóc vì vui ấy mà. Anh cứ tỉnh rồi ngất, mỗi lần như thế tôi không còn là tôi nữa.
Tôi vẫn ngày ngày đợi chờ cái ngày “sớm nhất” được gặp lại anh… (Ảnh minh họa)
Tôi đã định bay ra Bắc để xem anh thế nào, nhưng anh lại không đồng ý. Rồi một lần nữa, tôi lại không liên lạc được với anh và cho đến bây giờ đã hơn 2 tháng trôi qua, điện thoại vẫn tò tí te. Dù vậy, lâu lâu, tôi vẫn gọi cho anh. Có lần điện thoại đổ chuông và cái bấm tắt máy làm tôi đau điếng. Tôi lần theo số điện thoại nhà, phản ứng của mẹ anh làm tôi c.hết lần thứ 2. Tôi thất vọng phát hiện anh đã lừa tôi và nghĩ nếu như anh c.hết đi vì tai nạn đó thì giờ đây tôi sẽ thấy hạnh phúc hơn.
Tôi âm thầm chịu đựng mặc cho nỗi nhớ dày vò, bất lực trước tình thế hiện tại. Tôi sống khép mình, không gặp gỡ, không giao tiếp, không việc làm. Tôi nhắn tin offline trách móc, đay nghiến anh thì nhận được câu trả lời: “Anh gặp một số chuyện giờ chưa giải quyết được em à, em cứ la cứ mắng anh đi, anh biết anh sai rồi mà, nhưng anh hi vọng ngày gần nhất gặp lại em, em sẽ hiểu được”. Không hiểu sao tôi vẫn tin tình yêu anh dành cho tôi là thật nhưng cũng không hiểu tại sao anh lại hành động như vậy, anh đang gặp phải chuyện gì mà không thể chia sẻ cùng tôi. Giờ tôi vẫn ngày ngày đợi chờ cái ngày “sớm nhất” được gặp lại anh.
“Anh à, em ghét anh nhiều nhưng cũng yêu anh nhiều lắm! Em sẽ làm như đã hứa, sẽ đợi anh về. Mong rằng ngày đó sẽ đến thật mau anh nhé. Em muốn được nấu cơm anh ăn, muốn được anh ôm vào lòng. Vòng tay ấm áp làm em nhớ thật nhiều!”
Theo Bưu Điện Việt Nam
Giá ngủ một giấc trăm năm...
Em hiểu, thời gian sẽ làm cho con người ta nguôi ngoai mọi nỗi buồn nhưng em sợ, sức mình không đủ để vượt qua được nỗi đau ấy. Đã không còn anh bên cạnh, cuộc sống của em vô nghĩa quá anh ơi!
Thật ngớ ngẩn nếu em cứ cho đó là một điều kì diệu, khi em ngủ và lúc em tỉnh dậy, sẽ chẳng còn phải đau khổ như bây giờ nữa. Em sẽ sống mà quên hết quá khứ, sống chỉ có mình em, có những mối quan hệ mới, có những con người mới, và không nhớ đến anh.
Nhiều lúc em ước mình mất đi trí nhớ để không còn phải lo lắng, hàng ngày đau khổ, trái tim không còn phải chịu thương tổn khi nhớ anh. Nhưng lúc ấy, em thấy mình thật bất hiếu vì không nghĩ đến bố mẹ, rồi em sẽ quên không chỉ anh mà còn cả gia đình em, những người thương yêu em, lo lắng cho em và nuôi em khôn lớn.
Yêu anh, em chịu bao đau khổ và thậm chí là đớn hèn. Đôi lúc em hạ thấp lòng tự trọng của mình, hạ thấp bản thân mình, khiến mình trở thành một con người khác trước mắt anh. Em đi bên anh, mặc cho anh có thể trêu ghẹo những cô gái khác, em không dám mở lời bởi em chưa có tư cách gì để cấm đoán anh.
Đôi lúc em hạ thấp lòng tự trọng của mình, hạ thấp bản thân mình, khiến mình trở thành một con người khác trước mắt anh. (ảnh minh họa)
Chưa bao giờ em thấy tình yêu dành cho một người đàn ông trong em lại lớn đến thế. Trước anh, em đã gặp và quen rất nhiều người, cũng có tình cảm với họ, nhưng chỉ là một chút thoáng qua thôi. Với anh, em biết, đó là tình yêu thực sự, không có gì thay đổi được. Em nghĩ về anh bất kì lúc nào, bất kì nơi đâu. Khi em vui, em tự hỏi, giờ này anh đang làm gì, khi em buồn, em khóc, em lại ước giá có anh ở bên. Nhưng dường như những nỗi đau ấy, những phút giây ấy, anh chẳng bao giờ cảm nhận đươc. Giá như anh biết được rằng, em yêu anh nhiều như thế nào!
Em bỏ qua tất cả ánh nhìn của những người đàn ông khác để nghĩ đến anh. Em tự cho mình cái quyền chung thủy với anh dù rằng, giữa hai ta chẳng phải tình yêu. Em tự đặt niềm tin và hi vọng vào một người chưa bao giờ ngỏ lời với em. Nhưng em biết, người đó đã gieo cho em quá nhiều hi vọng.
Em không phải là cô gái xấu xí thậm chí nếu không muốn nói là xinh đẹp. Với bạn bè, em là một cô gái ngoan hiền, dịu dàng, vui vẻ, là người thông minh trong sáng và là người mà khiến bao chàng trai theo đuổi. Nhưng em chọn anh, chỉ anh mà thôi bởi anh giống với mẫu người mà ngày xưa em thường mơ ước.
3 năm trôi qua, anh chỉ lẳng lặng đi bên cạnh em như một người bạn tri kỉ. Em chờ ngày anh ngỏ lời yêu em vì em tin rằng, chỉ cần cố gắng, tình yêu sẽ thành hiện thực. Nhưng em đã sai rồi. Bao nhiêu nước mắt em rơi bây giờ trở nên vô nghĩa. Em sống tuyệt vọng khi biết tin anh đã có người yêu.
Em hiểu, thời gian sẽ làm cho con người ta nguôi ngoai mọi nỗi buồn nhưng em sợ, sức mình không đủ để vượt qua được nỗi đau ấy. (ảnh minh họa)
Một lần nữa em c.hết đi sống lại, cảm giác này không biết anh có hiểu không? Chỉ có người yêu tha thiết, cuồng nhiệt như em mới có thể cảm nhận được nỗi đau thấu tim gan đó. Em thà một lần được anh yêu, thà chỉ là giây phút ngắn ngủ còn hơn nghĩ rằng, anh đã thuộc về người con gái khác mà không cần có em nữa. Những ngày tháng bên anh sẽ không còn, anh sẽ bị người con gái ấy giữ lại, ràng buộc. Chỉ nghĩ thế thôi là tim em đã đau đớn lắm, nước mắt em đã ứa ra rồi. Em phải làm sao đây anh ơi?
Giờ đây em càng hiểu, vì sao người ta có thể c.hết vì nhau, có thể hi sinh và làm mọi việc vì người mình yêu. Em cũng có thể làm điều đó. Em ước mình ngủ một giấc trăm năm, hoặc sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa để không phải cảm nhận nỗi đau đớn tột cùng này. Em hiểu, thời gian sẽ làm cho con người ta nguôi ngoai mọi nỗi buồn nhưng em sợ, sức mình không đủ để vượt qua được nỗi đau ấy. Đã không còn anh bên cạnh, cuộc sống của em vô nghĩa quá anh ơi!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nhật kí tình yêu Mối tình đầu thật sự khó quên... nhưng anh đã cố gắng thật nhiều, thật nhiều... rồi bất chợt anh gặp em. Em đã làm anh quên đi người con gái đã phản bội mình... Em còn nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau không nhỉ? Anh thì nhớ rõ lắm, anh nhớ cả từng giờ, từng phút... anh ngỡ như là định...