Nhớ anh cả trong giấc mơ
Có nỗi nhớ nào thật thà và đau đáu đến thế không anh? Em nhớ anh, ngay cả trong giấc mơ.
Nỗi nhớ vốn là vô hình đúng không anh? Càng vô hình trong tiềm thức lại càng hữu hình, quặn thắt trong trái tim bấy nhiêu. Chẳng có thước đo nào đong đếm được nỗi nhớ: đâu là rộng, là dài, là sâu…
Cho em đặt tên tháng 5 là tháng 5 nhớ. Tháng 5 vốn quay quắt nỗi nhớ, tháng 5 vốn trầm ngâm yêu thương. Tháng 5 đi giữa lòng em là những ngày hạnh phúc, là những phút giây có nhau, là những khoảnh khắc riêng mình ta biết.
Tháng 5 xanh xao những hàng cây, miên man những con đường. Tháng 5 dịu dàng với phố ướt mưa, ồn ào với tiếng ve trên hàng cây chói nắng, tháng 5 e ấp giấu nụ cười, tháng 5 rì rào nhớ. Tháng 5 đi ngang hiên nhà một ngày nắng hạ xôn xao cho em biết: màu nắng cũng là mài nhớ quắt quay.
Anh biết không anh, nơi tháng 5 em đang đứng? Có hàng cây con đường mùa hạ, có mặt hồ yên ả một chiều lặng gió, có những lối đi mãi vòng về phía nhau, có ban công đầy nắng, có tiếng chuông gió khúc khích cười vang.
Và tháng 5 trong em có lênh đênh nỗi nhớ. Em đang nhớ anh, khi lang thang trên những con đường thân thuộc, khi trở về lặng câm ven hồ, khi một mình giữa ban công nắng gió, khi hờ hững chạm vào những hình thù bằng sứ ngồ ngộ trên chiếc chuông ngày nào. Em nhớ anh trong tất cả những khúc nhạc nói về nỗi nhớ. Những bản piano không lời sóng sánh một định nghĩa vô hình trong em.
Em nhớ anh, anh yêu! Có nỗi nhớ nào đủ đầy đến thế, để người ta nói thẳng, chân thành, không bóng gió, cầu kì, hoa lá. Em nhớ từng kỷ niệm nơi anh, nhớ từng ánh mắt, tiếng nói, nụ cười. Em nhớ anh như thế, đơn giản, không đắn đo, buồn phiền. Chỉ là nhớ, vậy thôi anh!
Video đang HOT
Em chỉ có anh trong giấc mơ, em chỉ dám mơ những điều xa lắc (Ảnh minh họa)
Em nhớ anh, ngay cả khi xa nhau. Ngay cả khi kỷ niệm có thể làm em đau đáu khôn nguôi, ngay cả khi giấc mơ hạnh phúc chẳng thể nào đến thật. Thì em vẫn mơ, mơ những giấc mơ có nhau trong đời, vẫn mơ thêm một lần được nắm chặt tay, thêm một lần được chung bước đi về.
Em nhớ anh khi mùa dậy nắng, khi nắng dậy cơn mưa, khi cơn mưa làm ướt mèn tiếng hát, khi tiếng hát lấn át nỗi đau. Chỉ còn lại những xôn xao kỷ niệm, những vẫy gọi tha thiết, những nốt nhạc nhớ nhung vọng về trong tiềm thức.
Này anh, cơn mưa phố lại ùa về chiều nay. Mưa thênh thang những nẻo đường, mưa hòa tan kỷ niệm. Gương anh bỗng trở nên nhạt nhòa quá. Mưa gọi em về giữa cuộc đời gió bụi, giữa những vẩn vơ thường nhật, giữa thực tế em vẫn đang sống rằng em không còn anh.
Em chỉ có anh trong giấc mơ, em chỉ dám mơ những điều xa lắc. Cơn mưa chiều nay tái tê, lạnh buốt và khắc khoải khôn chừng. Trong tiếng mưa, em nghe những cảm xúc vỡ òa, những nốt nhạc ngừng chạy trên phím đàn. Em biết, đó là giấc mơ và mãi mãi ta chẳng thể có nhau…
Anh yêu, tháng 5 lê từng bước chậm chạp, nặng nhọc như kẻ lang thang hè phố rao bán nỗi nhớ. Đâu còn nỗi nhớ nào đủ đầy và đau đáu hơn thế. Chỉ có thể là nỗi nhớ của em, nỗi nhớ mang màu tháng 5. Và tháng 5 biết. Và tháng 5 ru những cơn mơ, ru những kí ức chìm sâu trong lồng ngực. Tháng 5 ru anh vào trong cõi nhớ của riêng em…
Theo 24h
Lòng tôi rối bời
Liệu tôi có thể trao gởi cuộc đời mình cho một con người mà mình không còn tin cậy nữa?
"Tui năn nỉ má đó, má về dùm tui đi. Vài bữa có tiền rồi tui gởi về cho. Má mà chộn rộn ở đây là hư bột, hư đường hết. Tui sắp cưới vợ rồi". Tôi không tin vào tai mình khi nghe những lời này. Càng ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang diễn ra trong phòng.
Tôi áp tai vào cửa sổ. Một giọng phụ nữ run run: "Má cũng đâu có muốn vậy... Nhưng ba con nặng quá rồi. Gọi điện thì con không nghe nên má mới phải bỏ ổng ở nhà một mình để lên đây... Đất cát cầm cố hết rồi, giờ má không hỏi mượn ở đâu được nữa...".
"Nhưng tui đâu phải cái máy in tiền mà suốt ngày mấy người đòi hỏi? Tui chán lắm rồi. Lần này nữa thôi nghen. Tui đã nói là tui từ dưới đất nẻ chui lên nên ba với má đừng có hiện hình về phá đám... Tui không có cái thứ cha mẹ rượu chè, bài bạc tới tán gia bại sản như vậy. Thôi, xách đồ lên. Đi. Trễ rồi".
Vừa nghe Vinh nói như vậy, tôi giật phắt người, vội vàng bước nhanh về phía nhà vệ sinh công cộng của khu nhà trọ. Ở đó, tôi vẫn có thể nhìn thấy Vinh chở một người rời khỏi nhà. Có lẽ anh chở bà ra bến xe để về quê...
Tôi đi công tác ở Hà Nội 1 tuần nhưng công việc xong sớm nên tách đoàn về trước 2 ngày. Tôi về sớm để bàn bạc với anh hai chuẩn bị đón ba mẹ tôi từ Mỹ về chơi và tổ chức lễ đính hôn cho chúng tôi. Vì muốn cho Vinh một bất ngờ nên dù về đến nhà đã hơn 8 giờ tối, tôi vẫn phóng ngay đến nhà trọ mà không báo cho anh.
Nhưng người bất ngờ không phải Vinh mà là tôi. Lúc gởi xe, bà chủ nhà trọ bảo tôi: "Hình như nhà cậu Vinh có khách ở quê lên chơi". Tôi thả bộ dọc con hẻm đi vào khu nhà trọ, vừa đi vừa đoán già đoán non, không biết khách nào ở quê lên vì Vinh rất ít khách khứa. Ba mẹ mất khi Vinh mới 14 tuổi, anh em tứ tán, ít khi liên lạc. 2 năm quen Vinh, tôi thấy anh có khách chỉ 1 lần. Đó là lần bà dì ở quê bị bệnh vào khám cách đây mấy tháng...
Anh ta còn có những điều bí ẩn gì mà tôi không nhìn thấy được hay không? (Ảnh minh họa)
Căn phòng trọ của Vinh nằm ở ngay đầu dãy nhà trọ cửa chỉ khép hờ. Tôi nhìn qua khe cửa thấy đồ đạc để lúm khúm dưới sàn nhà. Có tiếng người nói qua nói lại. Nghe vậy, tôi lưỡng lự rồi đứng nép vào bên hông nhà. Tôi nghe giọng Vinh to; còn giọng người phụ nữ thì nhỏ, đứt quãng...
Hóa ra người đàn bà ấy là mẹ của Vinh. Vậy mà anh bảo tôi ba mẹ đã chết hết, anh em thì ai lo phận ấy, anh phải bươn chải vào đời khi còn rất nhỏ... Tôi nhớ hôm nghe Vinh kể điều này ở quán cà phê cạnh trung tâm ngoại ngữ mà tôi và Vinh cùng theo học, tôi đã chảy nước mắt, vừa phục, vừa thương rồi dần dần yêu anh từ lúc nào không biết. Trong mắt tôi Vinh là một hình ảnh tuyệt đẹp của một người con trai giàu nghị lực vượt khó. Từ một đứa trẻ mồ côi vất vưởng đầu đường xó chợ, anh đã học hành, vươn lên, có một công việc ổn định, một vị trí nhất định trong xã hội. Điều đó đáng để nhiều người phải học tập, noi theo...
Thế mà giờ đây tôi vô tình phát hiện trong số những điều anh kể với tôi, có rất nhiều điều bịa đặt. Một người con mà không dám nhìn nhận những người đã sinh đẻ ra mình thì liệu có thể làm một người chồng, người cha tốt hay không?
Lòng tôi rối bời. Rất có thể Vinh có lý do riêng để làm như vậy nhưng dù là lý do gì đi nữa thì việc từ chối cha mẹ mình, thậm chí nói rằng họ đã chết thì quả là đại tội bất hiếu. Tôi không thể bảo trái tim mình ngừng yêu, không thể nói chia tay là chia tay nhưng thật sự là tôi rất hoảng sợ.
Tôi không hiểu hết người đàn ông của mình. Anh ta còn có những điều bí ẩn gì mà tôi không nhìn thấy được hay không? Liệu tôi có thể trao gởi cuộc đời mình cho một con người mà mình không còn tin cậy nữa?
Theo 24h
Tuyệt chiêu "cướp bồ" Kiếm một anh bồ "ổn ổn" đã khó, nhưng giữ anh ta trong cuộc tranh cướp còn khó hơn. Tôi vẫn từng rất phục nàng cò hương Victoria Beckham, vì cô ấy quá giỏi để giữ một anh chàng vừa đẹp, giàu lại đào hoa bậc nhất giữa rừng thị phi - Hollywood. Thực sự là kiếm một anh bồ "ổn ổn" đã...