Nhớ anh, 1 người đặc biệt
Có những ngày em gọi là mùa nhớ, vì nó dành cho một người đặc biệt – là anh!
Ký ức thường trở về giữa những chông chênh nhớ, chông chênh thương, chông chênh khắc khoải. Em tự vẽ cho mình một lối đi lạc về kỷ niệm, cái lối đi chỉ dành riêng em, không anh, không ai. Có những ngày, em nhớ anh – nhớ một người đặc biệt.
Mùa nhớ là mùa nào, em không biết. Mùa yêu là mùa nào, em cũng chẳng hay. Ngày anh tỏ tình đã xa xôi từ lâu lắm. Có những thứ cảm xúc hao mòn theo từng năm tháng, để đôi lần hốt hoảng nhận ra tình yêu đúng như những gì người ta vẫn nghi ngờ về sự mãi mãi. Em vẫn thường nghe lại những bản tình ca mà bây giờ không ai hát. Giai điệu, ca từ, hay bất cứ thứ cảm xúc len vào trong đó như đánh thức một thứ tình chỉ còn vẻn vẹn một góc nhỏ, cũ kỹ và nhuốm màu thời gian.
Mỗi câu chuyện thường có mở đầu, nhưng phải chăng chuyện tình yêu của em và anh lại bị khuyết mất phần đầu đó. Thứ tình yêu lưng chừng như những rung động nhẹ nhàng của con tim, để rồi chẳng biết giữ, chẳng biết trao, chẳng biết vì nhau mà thứ tha, mà trân trọng.
Phố mùa này cô đơn lắm anh ạ. Cô đơn hơn cả những gì em từng trải qua. Tự tìm cho mình một lý do để giải thích vì sao dù lâu lắm rồi mà nỗi nhớ anh vẫn đôi lần tự tìm về, tự chui vào giấc ngủ sâu để đánh thức nỗi đau trong em dậy. Em không giỏi che giấu, cũng chẳng biết phải che lấp như thế nào nỗi yếu lòng sau mỗi lần nhìn ngắm lại thứ tình không đầu cuối, không lý do, không gặp lại.
Video đang HOT
Nhiều lúc chỉ mong được một lần gặp anh hay đơn giản là được thấy anh bây giờ đang hạnh phúc. Anh hạnh phúc, em chẳng vui vẻ gì như những bài hát người ta thường hát cho nhau nghe. Anh hạnh phúc, là em tự thấy bình yên hơn với tiếng mưa thỉnh thoảng lộp độp trên mái tôn vỡ òa, bình yên hơn với ca từ cũ kỹ của một bản tình ca, bình yên hơn với hồi ức về một người, đã xa, và xa lắm…
Có những ngày, em gọi là đặc biệt. Như ngày hôm nay em lại nhớ anh nhiều hơn một chút, như ngày nào năm xưa yêu anh bằng những yêu thương non trẻ ngọt ngào, như ngày sau tự cười và nhẹ nhõm thở dài vì đã quên anh.
Có những ngày em gọi là mùa nhớ, vì nó dành cho một người đặc biệt – là anh!
Theo Guu
Viết cho một mối tình đầu...
Tình yêu, thường chẳng có lý do. Trái tim cũng không muốn giải thích vì sao mình lại yêu một ai đó hết lòng, vì sao mình lại giữ lại một chút tình ngọt nhạt, vì sao chúng ta lại chẳng thể đến với nhau.
Quá khứ - điều mà chỉ trở về trong từng lần hồi tưởng, hiện hữu trong từng giấc ngủ mơ đứt quãng. Chúng ta thường ao ước được một lần quay trở về quãng thời gian đã trải qua, có người muốn về chỉ để sửa chữa lỗi lầm của mình, có người muốn về chỉ để thay đổi một quyết định nào đó. Nhưng em, dù có quay lại vẫn sẽ yêu anh như ngày đầu tiên.
Thời gian là thứ liều thuốc giảm đau của tình yêu, tùy người, tùy chuyện mà có tác dụng nhanh hay chậm. Đối với em, thời gian càng dài thì tình cảm càng đẹp, dẫu rằng bây giờ hai chúng ta đã mang danh là "người yêu cũ".
Những gì đã qua, em chỉ còn giữ lại chút tình trong veo như một sớm thức dậy có nắng, có gió lao xao. Mối tình đầu, mối tình của những điều chưa trọn vẹn nhưng đủ để chúng ta phải nhớ, phải giữ gìn, phải nâng niu.
Đi qua rồi cái thời thương nhớ vụng về một ai đó, đi qua rồi cái thời ngại ngùng yêu một nụ cười, em nhận ra rằng dù cho có quyết định lại vạn lần thì em vẫn sẽ đồng ý yêu anh, vẫn sẽ đồng ý nắm chặt một bàn tay ấm áp.
Người ta thường nói tình đầu là khó lâu bền, và chuyện của chúng mình cũng chóng vánh như một ngày trời bắt đầu bớt lạnh vậy. Chóng tàn mà lâu quên.
Kỷ niệm giữa em và anh không nhiều, chính vì thế mà em trân trọng từng đoạn ký ức của cả hai, trân trọng sự ra đi của anh như một nốt trầm trong một bản tình ca. Em đã quên mất lý do vì sao chúng ta lại rời xa nhau như thế, nhưng lại nhớ rất rõ ràng nụ cười của anh, câu nói của anh, món quà của anh... nhớ rất rõ ràng những điều tốt đẹp thuộc về anh.
Sau này, em sẽ còn gặp nhiều người khác nữa, sẽ lại có một happy ending trong một câu chuyện tình thật đẹp nhưng có lẽ mối tình đầu của nhiều năm về trước vẫn hiện hữu trong trái tim em. Không phải để đau khổ, không phải để nhớ anh, yêu anh, mà em muốn được để dành một đoạn đường của tuổi trẻ chênh vênh.
Tình yêu, thường chẳng có lý do. Trái tim cũng không muốn giải thích vì sao mình lại yêu một ai đó hết lòng, vì sao mình lại giữ lại một chút tình ngọt nhạt, vì sao chúng ta lại chẳng thể đến với nhau.
Hơn nhiều lần em nghĩ, nếu năm đó không yêu anh thì liệu rằng bây giờ em có hạnh phúc hơn không. Em không thể tự trả lời những nghi ngờ của bản thân, nhưng em hiểu, nếu không yêu anh thì tuổi trẻ của em sẽ mất đi một phần ký ức thật đẹp, một phần ký ức leng keng như tiếng chuông gió cuối mùa đông.
Mối tình đầu đã qua, nhưng em đi mãi, vẫn cứ thấy nó vẹn nguyên trong sâu thẳm trái tim mình...
Theo Guu
Em sẽ không bao giờ quên được anh... Ai cũng nói với em, không làm bạn với người này thì làm bạn với người khác, thiếu gì đâu. Nhưng trong số bao nhiêu người, có phải ai cũng đem lại cho mình cảm giác gần gũi đến kỳ lạ như vậy đâu. Một cảm giác chỉ có thể diễn tả bằng từ Đặc Biệt. Đã hơn một tuần kể từ cái...