Nhờ 3 bữa cơm chan nước mắt, người mẹ già tìm được người thừa hưởng báu vật của tổ tiên!
Chỉ đơn giản là ghé thăm 3 cô con gái, người mẹ già tần tảo đã biết mình sẽ truyền lại báu vật của tổ tiên cho ai.
Hồi còn nhỏ, trong làng tôi ở có một người phụ nữ góa chồng. Số bà thật khổ. Chồng bà mất khi còn rất trẻ vì làm việc quá vất vả. Vài chục năm trôi qua, chẳng mấy ai còn nhớ nổi tên thật của bà, bởi mọi người đều đã quen gọi bà là bà Vương.
Theo suy nghĩ của người Á Đông, nhất là những người ở thời đại trước, “nuôi lợn lấy mỡ, nuôi con đỡ chân tay”, nuôi con là để sau này có thể dựa dẫm lúc về già thế nên, nhiều người làng tôi cứ tiếc mãi cho bà, vì bà chỉ có 3 cô con gái.
Đôi lúc, có người lại chép miệng, giá như có một đứa con trai, có thể đời bà Vương sẽ không phải khổ sở thế.
Vì con, bà cắn răng làm việc bất kể thời gian, chịu đựng mọi khổ đau để nuôi 3 con gái trưởng thành, gả chồng cho họ yên bề gia thất.
3 cô con gái lấy chồng, cứ mỗi một cô đi bà lại già thêm vài phần. Cho đến khi cô út được gả đi, bà Vương bỗng chốc già đi trông thấy, tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn.
Mùa đông năm đó, nhận thấy ngay cả việc đi lại cũng đã vô cùng khó khăn, châm lửa nhóm bếp cũng đã khó chứ chưa nói đến việc nấu nướng. Trước cảnh ngộ đó, bà chợt nghĩ, đã đến lúc suy nghĩ về việc hậu sự của mình.
Tần tảo một đời, bà Vương cho đến khi mắt mờ chân chậm vẫn không muốn phiền đến con cháu. Ảnh minh họa.
Vốn đã quen với việc, phàm là chuyện của mình, bà tuyệt đối không tìm đến nhà con gái để bị biến thành quả bóng đá qua đá lại. Thế nên, bà mới quyết định ở một mình đến già trong căn nhà 2 gian dột nát.
Nhưng có một việc, bà vẫn chưa thể an tâm. Bà còn có một cây trâm vàng rất quý do tổ tiên để lại. Trước khi đi, bà không muốn đòi hỏi con cái thứ gì, chỉ là muốn để chút tích cóp cuối cùng cho một trong ba cô con gái mà thôi.
Nếu như để lại, sẽ phải để lại cho cô nào hiếu thuận nhất, bà Vương nghĩ vậy, chỉ có như thế bà mới an tâm ra đi. Thế nhưng cô nào mới là người hiếu thuận nhất, bà thực khó nghĩ và khó phán đoán một cách chính xác.
3 cô con gái sau khi xuất giá chẳng khác nào diều đứt dây, rất ít khi về nhà thăm mẹ, tuy nhiên may mắn là cả 3 cô đều lấy chồng không xa nên bà quyết định sẽ cố đi thăm từng đứa.
Sáng hôm đó, bà quyết định đến nhà cô cả tên Quyên. Cô này được gả vào nhà có điều kiện nhất, nhì trong làng. Thấy mẹ đến nhà mình, Quyên chỉ mời mẹ một bữa cơm đạm bạc có đĩa lạc rang và một đĩa rau xào mặn.
Bà Vương ngại ngùng nói với con, rằng răng mình không tốt, cố đưa vài miếng vào miệng rồi đi. Vừa ra khỏi cổng chưa xa, bà gặp cậu cháu ngoại đang chơi ngoài đó.
“Bà ngoại ơi, vào nhà con ăn cơm đi, hôm nay mẹ con hầm đùi heo”, cậu cháu ngoại vô tư nói.
“Ngoại ăn rồi, con về ăn đi”, nói xong, trong lòng bà cụ trào dâng một cảm giác chua xót.
Bà Vương lại tiếp tục đến nhà cô thứ hai tên Anh. Chồng cô là một người chạy xe chở hàng, t.iền kiếm được không ít, điều kiện kinh tế cũng khá giả.
Thấy mẹ đến, cô bỗng có thái độ không vui, vào bếp mang ra đĩa giá đỗ ăn dở, vài cái bánh bao và bát nước nóng ra mời mẹ.
Bà cụ cảm thấy mình thật không khác gì một người ăn xin, lặng lẽ ăn vài miếng, nước mắt chỉ trực trào ra.
Video đang HOT
Thế nhưng cô con gái làm như không thấy, còn nói: “Mẹ, đã quá trưa rồi, mẹ tranh thủ trời còn sáng mà về đi cho sớm, bố bọn trẻ một lát nữa sẽ về, con cũng còn bận việc.”
Bà Vương gật gật đầu, ngước nhìn lên trời rồi lập cập rời đi. Hai cô con gái này khiến bà lo lắng, tốn bao tâm sức, thật không ngờ chẳng cô nào nghĩ cho mẹ dù chỉ một chút.
Đi mãi, đi mãi, cho đến khi trời tối, bà mới chợt nhận ra mình đã đi thẳng đến nhà cô con gái thứ ba tên Tú. Không được may mắn như hai cô chị, Tú vừa lấy chồng xa nhất, điều kiện gia đình cũng khó khăn, thiếu ăn, thiếu mặc. Thấy mẹ đến nhà, cô rót cho mẹ bát nước rồi vội vã ra ngoài.
Trong lòng bà Vương bỗng trào lên cảm giác lạnh lẽo, không ngờ cô út lại đối xử với mình như thế. Nếu đã vậy, bảo bối gia truyền bà chỉ còn cách mang theo vào quan tài thôi.
Nghĩ đến đó, bà đứng dậy ra khỏi cửa.
Đúng lúc đó, cô út tay xách một túi thịt lợn và một bó rau đi vào, cất tiếng vui vẻ: “Mẹ, tối nay mẹ đừng về, chúng ta làm bánh há cảo ăn nhé!”
Vào thời đó, với điều kiện kinh tế của cô út, có lẽ chỉ Tết mới có thịt ăn chứ thông thường, có mắm, muối ăn đã là tốt lắm rồi. T.iền mua thịt không biết ở đâu mà có.
Đến lúc ăn cơm, bà Vương vô tình nhìn lên tóc con gái và phát hiện chiếc trâm cài đầu vẫn dùng trước giờ không thấy đâu. Bất giác, bà cảm thấy ấm lòng, nước mắt lưng tròng.
Cho rằng mẹ lo lắng cho mình, cô Tú liền đỡ tay mẹ, nói: “Mẹ, nhà con đối xử với con rất tốt, mặc dù cuộc sống có khó khăn nhưng mẹ đừng lo, con rể mẹ còn nói đợi sang năm điều kiện khá lên một chút sẽ đón mẹ về ở cùng”.
Bà Vương cười, mắt vẫn rưng rưng. Bà rút từ trong túi ra chiếc trâm vàng, bảo con ngồi vào lòng như ngày thơ bé, nhẹ nhàng cài chiếc trâm lên tóc con…
“Con à, đây là món quà cuối cùng mẹ cho con, lúc khổ sở nhất mẹ cũng không nỡ bán, bởi nó là niềm tin, hi vọng, chỉ cần có niềm tin và hi vọng, cuộc sống có khổ đến thế nào đi nữa chúng ta vẫn có thể vượt qua”, bà Vương nghẹn ngào nói với con.
Cô út gật đầu, nghĩ lại những ngày 4 mẹ con dựa vào nhau để sống mà nước mắt trào dâng.
Không lâu sau đó, bà Vương từ dã cõi đời, nhẹ nhàng như đi vào một giấc ngủ bình yên…
Về sau, hai cô lớn vì muốn tranh căn nhà dột của mẹ mà nảy sinh cãi vã, kiên quyết không nhìn mặt nhau. Cô út tuyệt nhiên không tham gia, hai vợ chồng cứ thế thanh thản sống qua ngày cho đến khi sinh con, rồi con họ lớn lên, lập nghiệp.
Chiếc trâm cài đầu vẫn luôn được cài trên tóc cô, cho dù tháng năm đã khiến mái tóc ngả sang màu trắng, con gái cô cũng đã có gia đình, có con…
Từ đời này qua đời khác, chiếc trâm vàng được cô tâm niệm sẽ truyền từ đời này sang đời khác, bởi có nó là có niềm tin và hy vọng, có nó, đời người sẽ không còn gập ghềnh, khó khăn…
Theo Soha
Đau đớn với màn kịch giả c.hết của mẹ già để các con được lãnh bảo hiểm
Khánh ấm ớ không dám nói thì vợ anh đáp gọn:"Mẹ giả c.hết đi, chúng con lấy t.iền bảo hiểm mua thuốc cho mẹ." Mẹ Khánh giật b.ắn mình:"Cái gì? Giả...giả c.hết á?"
Ông bà ta có câu "Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng, con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày" quả không hề sai chút nào. Cuộc sống vốn dĩ là như vậy, có rất nhiều chuyện ngang trái khiến người ta phải nổi da gà về lòng dạ con người ngày nay, đặc biệt là những đứa con bất hiếu.
Từ ngày mẹ bị ốm, Khánh lúc nào cũng tỏ ra tức tối với bà vì khiến anh tốn t.iền thuốc thang. Mặc dù trước kia vợ chồng anh đã ép mẹ bán căn nhà dưới quê để chuyển lên thành phố ở.
Số t.iền đó vợ chồng anh giữ hết không cho mẹ 1 xu, để rồi bây giờ khi mẹ già ốm yếu, vợ chồng Khánh lại khó chịu và cảm thấy mẹ vô tác dụng.
Hôm đó, thấy mẹ nói hết thuốc, Khánh liền quát:
-Bà uống gì mà nhanh thế, mới mua hôm nào giờ đã lại hết, bà định cho tôi sạt nghiệp à??
Mẹ anh phân bua:
-Mẹ uống theo đúng chỉ dẫn đấy chứ, có dám uống thừa đâu, thuốc chứ có phải cơm đâu mà. Con chịu khó đi mua cho mẹ nhé, mấy hôm nay tim mẹ cứ nhói hơn, không biết vì sao.
Đúng lúc đó, con dâu bước vào bĩu môi:
-Nhói thì vì nằm nhiều, không chịu hoạt động chứ sao, không lẽ bà bị bệnh đau tim mà lại nhói chỗ khác.
Nói rồi cô quay sang chồng:
-Mà nhà hết t.iền rồi, không có đâu mà lấy thuốc.
Nghe vậy, mẹ Khánh cúi gằm mặt còn Khánh vội chạy theo vợ vào phòng, vợ anh thì thầm:
-Này hôm nay em mới nghe được tin hay lắm, mẹ con bạn em mới c.hết, vợ chồng nó lĩnh được 1 đống bảo hiểm đấy, nếu mà..
Khánh trầm ngâm:
-Ý em là khi nào mẹ mình c.hết thì mình sẽ giàu to??
Vợ Khánh lườm anh:
-Giàu cái gì, có vài trăm triệu bọ, nhưng quan trọng là chờ mẹ anh c.hết thì đến mục thất à?? Giờ đang cần t.iền..để mua thuốc cho mẹ anh...hay là...
Vợ chồng Khánh thì thầm to nhỏ với nhau sau đó bước ra nói với mẹ:
-Mẹ ơi, giờ có cách này để có t.iền mua thuốc cho mẹ, mẹ có làm không??
(Ảnh minh họa)
Mẹ Khánh ngạc nhiên:
-Cách gì??
Khánh ấm ớ không dám nói thì vợ anh đáp gọn:
-Mẹ giả c.hết đi, chúng con lấy t.iền bảo hiểm mua thuốc cho mẹ.
Mẹ Khánh giật b.ắn mình:
-Cái gì?? Giả...giả c.hết á??
Thấy mẹ chồng hoang mang, con dâu liền cười:
-Giả c.hết thôi mà, có gì mẹ phải sợ vậy, giả c.hết mà nhận được bảo hiểm, rồi t.iền phúng viếng thì mẹ tha hồ mua thuốc.
Mẹ Khánh ban đầu nhất quyết không đồng ý nhưng khi con trai nói:
-Cháu đích tôn của mẹ cũng đang không có t.iền chữa bệnh ho đấy, mẹ không giúp chúng con thì phải giúp thằng cháu chứ.
Nghe vậy, mẹ Khánh rớt nước mắt ngậm ngùi đồng ý.
Thế là ngay tối đó, cả nhà Khánh khóc lóc om sòm vì mẹ c.hết. Trong khi người mẹ già đau khổ phải nằm im thin thít trong quan tài.
Rất đông người đến viếng thăm và quan trọng là công ty bảo hiểm cũng tới làm thủ tục nhận t.iền.
Đám tang suốt 10 tiếng đồng hồ , vợ chồng Khánh khóc đến lả đi, còn đứa con trai thì nghịch ngợm mang keo ra đổ đầy quan tài của bà.
Chờ khách khứa về hết, vợ chồng Khánh hí hửng mang t.iền ra đếm cả đêm mà không để ý gì tới mẹ đang nằm trong quan tài.
Người mẹ già cố gắng hết sức đẩy nắp quan tài nhưng không được, bà thều thào gọi:
-Khánh ơi, con dâu ơiii
Nhưng không một ai thưa, quá đuối sức, bà đã qua đời luôn ngay trong vở kịch c.hết giả của mình.
Sáng sớm hôm sau, vợ chồng Khánh mới sực nhớ ra mẹ, họ vội chạy tới mở quan tài lên thấy mẹ đã nằm bất động, tim ngừng đ.ập, Khánh gạt nước mắt nói:
-Thế cũng được, coi như mẹ hết đau tim rồi.
Và anh nháy mắt với vợ rồi 2 người âm thầm mỉm cười.
Bình An/ Theo Thể thao Xã hội
Bồ vác bụng đến nhà hênh hoang đòi nhường chồng, mẹ già liền nói với con dâu câu này khiến ả bồ sốc ngất Ngọc nghĩ có lẽ cuộc hôn nhân của cô đến đây là chấm hết rồi nhưng mẹ chồng đã đứng ra lấy lý lẽ lại cho cô khiến Ngọc vô cùng cảm động. Ngọc lấy chồng 4 năm và sinh được 2 cô con gái. Ông thầy tử vi nói rằng, số Ngọc chỉ sinh được con gái khiến cô buồn. Dẫu biết...