Nhìn vệt máu trên giường anh nhìn tôi tiếc rẻ: “Giá mà mình ngủ với nhau sớm hơn 2 ngày thì tốt quá”
Khi biết cô còn trinh hắn ngồi nhâm nhi ly cà phê, hút điếu thuốc rồi nhìn cô tiếc rẻ: “Giá mà mình ngủ với nhau sớm hơn 2 ngày thì tốt quá”. Cô hoang mang tột độ hỏi hắn: “Tại sao anh nói vậy?” và rồi…
Cô yêu hắn một cách mù quáng, yêu quên hết bản thân mình. Cô còn ngây thơ trong trắng còn hắn thì quá sành sỏi trường đời. 30 tuổi hắn có công ty của riêng mình, ô tô đã đổi bao nhiêu đời. Nhưng mỗi lần hắn đón cô thì cô chỉ thỏ thẻ bảo: “Lần sau anh đi xe máy nhé, em thích đi xe máy, ô tô em đi không quen”.
Cô bình dị chân thật, cô thích sự giản dị nơi hắn. Hắn nói nhiều, vui tính, đi đâu hắn cũng chỉ đi mỗi đôi dép tông, mặc mỗi chiếc quần ngố và cái áo phông. Cô nhìn thấy sự đồng điệu nơi hắn, quen nhau làm người yêu của nhau nhưng cô còn mù mờ về hắn vì công ty hắn đóng ở ngoại thành còn cô đi học trong nội thành.
(Ảnh minh họa)
Hắn bận rộn nhưng tuần 2, 3 lần hắn vẫn cố gắng đi hơn 20 cây số qua gặp cô đưa cô đi ăn, đi xem phim. Bao lần hắn muốn ngủ lại bên cô nhưng cô từ chối khéo vì cô còn trinh. Đúng vậy, cô còn trong trắng cô muốn được gìn giữ, cô muốn được hắn tôn trọng cô lâu dài.
Cô không thích hắn cũng chẳng ép, nhưng đàn ông mà mấy ai chung thủy tuyệt đối đâu. Cô hiền lành và cũng ở xa nên chẳng thể nào quản thúc được hắn. Đôi khi cô cũng mô hồ không rõ giữa họ là mối quan hệ gì nữa, tình yêu hay thứ tình cảm gì. Ngày trước lúc mới tán hắn còn hay bô bô nói yêu cô nịnh nọt cô đủ thứ thậm chí còn nói muốn lấy cô, nhưng giờ chẳng thấy hắn như nữa chỉ có điều vẫn quan tâm cô, gặp cô đều 3 lần/ tuần mà thôi. Còn cô giờ đây đã thực sự yêu hắn, nhưng cô nào hay biết ngoài cô hắn còn qua lại với vài người nữa.
Hắn đã âm thầm đính hôn với 1 người phụ nữ có điều kiện hơn cô. Cô ta không xinh bằng cô nhưng khá quyến rũ có và dĩ nhiên cô ta khôn ranh hơn cô rất nhiều, biết giữ chân người yêu chứ không hiền lành ngồi chờ đợi như cô. Cô cứ 1 lòng yêu hắn nào đâu hay hắn đã về quê đính hôn với vợ tương lai.
Hai hôm sau hắn gặp cô nói nhớ cô và muốn được ở bên cô, khi đó hắn ngà ngà rượu. Cô nhớ hắn và cũng lo sợ mất hắn nên đã quyết định trao đời con gái của mình cho gã sở khanh đó.
Khi nhìn thấy vệt máu trên ga giường, biết cô còn trinh hắn ngồi nhâm nhi ly cà phê, hút điếu thuốc rồi nhìn cô tiếc rẻ: “Giá mà mình ngủ với nhau sớm hơn 2 ngày thì tốt quá”. Cô hoang mang tột độ hỏi hắn:
Video đang HOT
- Tại sao anh nói vậy?
- Không, không có gì.
(Ảnh minh họa)
Sau hôm ấy cô không tài nào ngủ được, cô lo sợ vì đã trao đời con gái cho hắn rồi mà hắn vẫn còn hờ hững. Cô gọi điện hắn toàn kêu bận cho đến 1 hôm, 1 giờ sáng cô gặp ác mộng cô nằm khóc. Với điện thoại theo quán tính cô gọi cho người yêu, nhưng đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói của 1 cô gái:
- Alo ai vậy?
- Cô là ai?
- Tôi là vợ sắp cưới của anh Tuấn, cô là ai mà lại gọi cho chồng tôi giờ này?
- Vợ… vợ sắp cưới ư?
- Đúng vậy.
Chiếc điện thoại trên tay cô từ từ rơi xuống, tai cô như ù đi “vợ sắp cưới ư” vậy còn mình, mình là gì của anh ta. Đêm đó cô ôm gối khóc nức nở, tình yêu, đời con gái cô đã trao nhầm người rồi. Tại sao trên đời lại có gã sở khanh như vậy chứ? Anh ta còn bảo sau này muốn cưới cô, cô muốn đi trăng mật ở bất cứ nước nào ở Châu Á anh ta cũng sẽ đưa cô đi cơ mà. Tay ôm lấy ngực, cứ như có hàng trăm nghìn mũi dao đang đâm vào trái tim cô vậy. Cô phải làm gì để bắt hắn trả giá đây? Phải làm gì bây giờ đây?…
Theo Một Thế Giới
Thấy người yêu và bạn thân quấn lấy nhau trên giường, tôi lẳng lặng quay đi và cái kết bất ngờ sau 4 năm gặp lại
Lúc tôi bước vào dãy trọ thì vắng tanh vì phòng nào cũng về chưa lên, thấy cửa phòng mình không khóa lại khép hờ nghĩ Lan Anh đang ngủ tôi vô tư đẩy cửa bước vào. Tôi thật không thể tin vào mắt mình....
Những ngày đầu tiên ở giảng đường Đại học, tôi quen và chơi với Lan Anh - một người bạn cùng lớp khác quê. Sau nửa năm thân thiết với nhau, 2 đứa quyết định dọn về sống cùng một phòng trọ. Cả hai cùng ăn, cùng học, cùng trải qua những ngày tháng sinh viên nhiều niềm vui và kỉ niệm.
Nhà Lan Anh nghèo hơn nhà tôi nhưng cô ấy sống thẳng và không hề tỏ ra lợi dụng. Tôi quý bạn cũng vì tính cách đó. Nhớ cái đêm mùa đông đầu tiên, hai đứa chỉ có mỗi cái vỏ chăn của tôi nên cứ ôm chặt lấy nhau. Ngay ngày hôm sau tôi đã đi mua thêm một cái lõi chăn để lồng vào. Lan Anh nói cô ấy chưa có tiền góp với tôi nhưng cuối tháng lấy tiền làm thêm cô ấy sẽ góp. Tôi cười trừ nói không cần vì tiền bố mẹ gửi cho tôi lúc nào cũng thừa. Nhưng cuối tháng ấy Lan Anh vẫn trả tiền cho tôi sòng phẳng. Biết tình bạn như thế nên tôi cũng nhận luôn để bạn đỡ khó xử.
Hai đứa không chỉ cùng nhau cố gắng học tập mà còn luôn động viên chia sẻ với nhau mọi chuyện trong cuộc sống. Tôi vốn mít ướt hơn Lan Anh, vì là con út được chiều từ bé nên lần đầu tiên bị thất tình tôi đã khóc như mưa. Hôm ấy Lan Anh rủ tôi nghỉ học, phóng xe máy chạy thẳng ra ngoại ô giữa đêm khuya, mặc cho gió lạnh thổi tốc vào mặt. "Mày bình tĩnh lại đi, hắn đâu phải là tất cả. Mày sẽ còn gặp nhiều người tốt hơn hắn gấp trăm vạn lần, đừng khóc vì một thằng con trai không ra gì ấy nữa đi".
Lời nói của Lan Anh giúp tôi tỉnh ngộ. Lúc đó tôi từng nghĩ cô ấy và tôi sẽ mãi mãi là bạn tốt của nhau. 3 năm sống cạnh nhau hai đứa đã về chơi nhà nhau nhiều lần và bố mẹ hai bên cũng rất quý mến.
Năm cuối đại học, một lần nữa con tim tôi lại rung động trước tình cảm của một chàng trai. Anh hơn tôi 2 tuổi khá điển trai và rất mực yêu chiều tôi. Những lần hẹn hò đi chơi với người yêu, sợ Lan Anh buồn, nên lần nào tôi cũng rủ bạn cùng đi. Ba người đi chơi cùng nhau rất vui vẻ. Lan Anh vốn là cô gái mạnh dạn, có năng khiếu giao tiếp lại va vấp sớm (ngay từ năm đầu cô ấy đã đi làm thêm ở quán cà phê) nên cô ấy làm quen với người yêu của tôi rất nhanh, hai người nói chuyện có vẻ rất hợp.
Một tuần đều đặn anh đến chơi phòng tôi vào tối thứ 4, thứ 6 và ngày chủ nhật. Thỉnh thoảng anh lại tự tay nấu cho tôi những món ăn mà tôi thích. Sự quan tâm của anh khiến tôi ngập tràn trong hạnh phúc và không nhận ra sự đố kị lộ rõ trong thái độ của Lan Anh.
Thế nhưng một thời gian sau tôi nhận thấy ở họ bắt đầu có dấu hiệu lạ. Họ cười đùa vui vẻ trêu chọc nhau, tôi có cảm giác anh đến chơi với Lan Anh chứ không phải là với tôi. Thậm chí có lần một người trong xóm trọ đã nhầm anh là người yêu của cô ấy.
Dịp 30.4 tôi về quê nghỉ lễ còn Lan Anh ở lại đi làm thêm, người yêu tôi cũng nói về quê. Hôm về anh còn đưa tôi ra bến xe sau đó nói bắt xe về luôn. Lúc đầu dự định ở nhà 4 hôm nhưng vì thấy buồn buồn tôi lên sớm 1 ngày. Tôi không thể báo trước với bạn vì lúc gọi thì điện thoại của Lan Anh không liên lạc được. Lúc tôi bước vào dãy trọ thì vắng tanh vì phòng nào cũng về chưa lên, thấy cửa phòng mình không khóa lại khép hờ nghĩ Lan Anh đang ngủ tôi vô tư đẩy cửa bước vào.
Tôi thật không thể tin vào mắt mình. Người yêu và cô bạn thân "không mảnh vải che thân" đang ôm nhau ngủ trên chiếc giường phòng tôi. Hàng trăm, hàng ngàn mảnh vỡ như đang đâm thẳng vào trái tim tôi rỉ máu. Sau đó tôi còn biết, họ đã giấu giếm tôi một thời gian dài rồi. Một sự phản bội quá lớn, quá tàn nhẫn với tôi. Ngay ngày hôm sau tôi chuyển đến phòng trọ khác và tất nhiên là tôi không bao giờ muốn gặp lại 2 con người ấy nữa.
Tôi có buồn có đau nhưng rồi vẫn cố gắng gồng mình lên để tiếp tục vì khi đó đã là năm cuối. Bố mẹ kì vọng rất nhiều vào tôi. Tôi không còn ngồi cùng bàn với Lan Anh nữa mà chọn một góc khuất cuối lớp để không bao giờ giáp mặt cô ấy. Ra trường với tấm bằng loại giỏi, tôi đã nhanh chóng được nhận vào làm việc tại một bệnh viện tại thành phố. Rồi tôi cũng gặp được người đàn ông của đời mình. Anh yêu tôi bằng tình yêu chân thành, chúng tôi cưới nhau và đã có một cậu con trai kháu khỉnh.
Một hôm tới ca trực đêm, tôi vừa mới mặc bộ đồ bác sĩ vào thì thông báo có ca cấp cứu. Tôi đã choáng khi nhận ra đó là Lan Anh. Cô ấy đang bị đe dọa sảy vì bị chồng hành hạ, người nhà cô ấy đưa tới. Dù đã cố gắng hết sức nhưng tôi chỉ cứu được bạn mà không giữ được con cho cô ấy. Lúc đó tôi chỉ còn biết nắm tay cô ấy thật chặt.
- Mình xin lỗi...
- Đừng nói gì cả, cậu phải giữ sức khỏe nữa, mọi chuyện rồi sẽ qua.
- Mình là một đứa bạn tồi. Nhưng ông trời công bằng lắm, mình cướp người yêu của cậu nhưng mình cũng đâu được hạnh phúc. Đây là lần thứ 2 anh ta đánh mình sảy thai rồi.
Tôi lặng người, không ngờ Lan Anh lại chịu số phận bất hạnh khi sống cùng người đàn ông đó. 4 năm gặp lại cô ấy tiều tụy đi quá nhiều. Tôi chẳng còn trách móc mà ngược lại thương cô ấy vô cùng. Đúng là số phận người phụ nữ , có tránh cũng không được.
Theo Một thế giới
Sự lạnh nhạt suốt 7 năm của chồng sau vết máu trên ga giường đêm tân hôn và cái kết bất ngờ Đêm tân hôn, chị hồi hộp chờ đợi anh. Anh dịu dàng, nhẹ nhàng đến bên chị. Và rồi, sự êm ái ấy biến mất khi giọt máu đỏ vương trên ga giường trắng. Anh yêu chị, yêu đến điên dại. Nhưng chị không yêu anh, lúc đó. Trái tim chị trao trọn vẹn cho một người con trai khác. Anh biết nhưng...