Nhìn thấy vợ đau quằn quại dưới đất, anh chép miệng: ‘Cô không phải giả vờ, giả vịt’
Tôi mổ nằm viện cả tuần, tiếng là chồng mà anh đến chăm vợ tính trên đầu ngón tay, càng nghĩ tôi càng chán.
Ảnh minh họa
Quen nhau 3 năm, yêu nhau 2 năm thì chúng tôi làm đám cưới. Ngần ấy thời gian bên nhau vậy mà tôi vẫn không hiểu hết được anh, mà nói đúng hơn, khi lấy về anh khác hẳn với thời gian yêu đương, hẹn hò.
Anh làm trong ngành xây dựng, còn tôi là giáo viên mầm non. Trước yêu nhau, anh cũng tử tế, nhẹ nhàng lắm, quê anh ở xa, còn tôi là người Hà Nội. Lúc gần cưới, bố mẹ tôi mua quà mừng cho 2 đứa một căn chung cư, thực ra là vì bố mẹ thương tôi, anh không có nhà ngoài này, lại không thể ở rể, mẹ tôi không muốn tôi sống thuê trọ ngoài vất vả.
Vậy mà cưới nhau về, tôi mới biết bản chất thật của anh. Anh hay để ý, hay cằn nhằn, tôi mà mắc phải một lỗi nhỏ xíu gì anh cũng mang ra nói cả ngày được. Tôi còn nhớ khoảng thời gian tôi bầu bí đúng vào mùa bóng, tôi nào anh cũng dẫn đám bạn về uống bia xem bóng tới gần sáng, hò hét, c.hửi bới bậy bạ ầm ỹ cả lên, tôi mệt không tài nào ngủ được, bảo anh thì anh c.hửi tôi, nói là vợ con mất dạy. Hàng xóm suốt ngày gõ cửa nhắc nhở vì làm mất trật tự trị an.
Khi tôi bầu đến tháng thứ 3 anh đi công tác, tôi biết rất rõ là anh thích đi, chứ công ty biết vợ anh bụng mang dạ chửa, kiểu gì cũng thay người khác. Vậy mà anh xung phong vào công trình trong Đà Nẵng 1 tháng, suốt thời gian ấy tôi ở một mình, có lần trượt ngã ở nhà tắm động thai, anh cũng không về, nghe điện thoại thấy tôi ổn, anh cũng không buồn về luôn.
Sinh con xong cũng chỉ mình tôi chăm là chủ yếu, anh không những không đỡ đần còn ngày một quá ra. Nói năng với vợ được vài ba câu là giở mặt cục cằn. Anh gia trưởng, phàm là mọi việc đều do anh quyết, tôi đừng có mà ý kiến vào.
Bố mẹ tôi không thích anh nhưng tuyệt nhiên không dám góp ý hay nói năng gì, nếu không lại tôi phải chịu. Mấy lần đến nhà tôi, chứng kiến cảnh anh nói năng với tôi, mẹ chỉ chép miệng :”Mày khổ rồi con ạ”. Tôi xấu hổ, cúi đầu không nói được gì.
Đợt vừa rồi, khi cu Tít lên 2, mẹ chồng ở quê ra chơi với vợ chồng tôi. Hôm ấy tôi với anh có chút khúc mắc, hai đứa cũng lời qua tiếng lại mấy câu. Đến gần trưa thì tôi bị đau bụng, nghĩ đau thường nên tôi ngồi nghỉ, ai ngờ cơn đau ngày một tăng, vã cả mồ, chồng nhìn thấy không hỏi được một câu vợ làm sao mà bảo
Video đang HOT
– Cô đi nấu cơm đi, mấy giờ rồi mà còn ngồi đây?
- Em đau bụng quá – Tôi đáp
- Đau đúng lúc thế, cô đừng có mà giả vờ giả vịt.
Tôi không nói được gì mà ngã vật xuống vì đau quá, mẹ chồng nhìn thấy xốc vội lên, quát ầm:
- Còn đứng đấy, gọi cấp cứu ngay!
Tôi nhập viện và phải mổ vì viêm ruột thừa cấp. Mấy hôm mổ may cũng có mẹ chồng và bố mẹ tôi chăm nom, chồng thì thỉnh thoảng mới thấy mặt. Tôi nghĩ mà chán nản kinh khủng.
Gần tuần, tôi ra viện, chồng vẫn đi sớm về muộn, nhậu nhẹt bạn bè đều. Mẹ chồng cháo lão thuốc thang, hỗ trợ tôi trong sinh hoạt, cũng may mà nà còn thương tôi. Càng nghĩ tôi càng thất vọng và chán chồng, chẳng ngờ quen bao lâu, tôi vẫn không hiểu được con người anh, giờ tôi phải làm gì đây?
Theo Phunutoday
2 năm nằm viện với đống băng trắng quấn trên người, chồng vẫn chăm đều đặn, đến lúc...
Tôi nghe mẹ tôi kể nhiều về chồng tôi, vì lúc đó mắt tôi vẫn bị băng kín. Bà bảo rằng có những đêm khuya, chồng tôi vẫn ngồi cạnh giường bệnh của tôi, nhìn tôi đầy thẫn thờ.
Trước khi bị bỏng vì tai nạn, tôi là một phó giám đốc hét ra lửa (Ảnh minh họa)
Cuộc sống hạnh phúc của vợ chồng tôi kết thúc khi tôi bị tai nạn trong một lần đi công tác. Vụ tai nạn đã khiến tôi bị bỏng nặng, toàn thân đau rát. Tôi vẫn còn nhớ cảnh ngọn lửa táp vào mặt mình như thế nào, đau đớn ra làm sao. Sau vụ tai nạn từ trên trời rơi xuống ấy, tôi phải vào viện nằm điều trị 2 năm vì bị bỏng ở mặt và gần như toàn thân.
Những tháng ngày đau khổ ấy, chồng tôi vẫn ở bên cạnh chăm sóc tôi một cách chu đáo. Trước khi bị tai nạn, tôi vẫn là phó giám đốc một công ty chuyên sản xuất đồ mây tre xuất khẩu, làm ăn rất khấm khá. Lúc chiếc xe của tôi va vào một chiếc xe khác và ngọn lửa bùng lên, tôi biết rằng cuộc đời mình đã chấm hết.
Nhưng rồi may mắn vẫn ở lại bên tôi khi mà người chồng từ thuở còn hàn vi vẫn ở lại bên cạnh tôi. Anh tận tình chăm sóc và ở bên tôi suốt 2 năm trời, khi nào cũng thế, bác sỹ gọi là anh có mặt, họ yêu cầu liệu trình điều trị như thế nào anh cũng chấp nhận. Cũng may trước đó tôi có gửi tiết kiệm được một số t.iền lớn nên giờ nằm một chỗ, tôi vẫn có thể chi trả được viện phí.
Tôi nghe mẹ tôi kể nhiều về chồng tôi, vì lúc đó mắt tôi vẫn bị băng kín. Bà bảo rằng có những đêm khuya, chồng tôi vẫn ngồi cạnh giường bệnh của tôi, nhìn tôi đầy thẫn thờ. Chồng tôi vốn chỉ làm nhân viên kinh doanh cho một công ty nhỏ, anh cũng xuất thân từ nghèo khó. Lúc đầu bố mẹ không cho tôi lấy anh vì nghĩ anh đào mỏ nhưng rồi bây giờ, họ mới biết rằng mình có một ông con rể tử tế như thế nào.
2 năm trôi qua, cuối cùng tôi cũng được tháo băng. Bác sỹ bảo rằng một bên mắt của tôi không phục hồi được, còn người thì chằng chịt sẹo, nhưng mẹ tôi bảo rằng bà chỉ cần nhìn tôi còn sống là được, mọi thứ khác bà không quan tâm.
Chồng tôi cũng biết trước sự việc, tôi nghĩ như người đàn ông khác, họ sẽ bỏ đi. Tôi hạnh phúc đến rơi cả nước mắt, nghĩ rằng mình đã tìm được một người chồng tốt đúng nghĩa. Ai ngờ...
Hôm đó, sau khi tôi tháo băng, chồng tôi đứng trước mặt tôi rồi dõng dạc bảo:
- Nguyên này, giờ em cũng tháo băng rồi, hãy về nhà sống với mẹ và con, từ hôm nay trở đi chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.
- Anh.. anh nói như thế là sao? Chẳng phải anh đợi em đến ngày tháo băng để về nhà ư?
- Anh đợi em tháo băng để lấy t.iền thăm hỏi thôi. Thế em nghĩ anh sẽ ở lại và sống với người vợ dị dạng như em ư?
Sau khi tôi tháo băng, chồng tôi lại bỏ đi chỉ vì... (Ảnh minh họa)
- Anh... anh...
- Trước giờ có bao giờ gia đình em coi tôi ra cái gì đâu? Việc gì tôi phải tử tế với em cơ chứ? Tôi sống cạnh em mấy năm như cái bóng rồi, giờ tôi cũng phải làm việc gì đó để lấy lại vốn liếng của mình chứ.
Tôi điếng người. Chồng tôi từ từ nói tiếp:
- Có vợ làm phó giám đốc sướng thật, người đi thăm cực nhiều. Ít nhất trong vòng 2 năm phải được 500 triệu rồi ấy. Số t.iền đó đủ để tôi bước ra khỏi cái nhà này một cách đường hoàng rồi. Với cả t.iền còn trong thẻ của em cũng giúp tôi chút đỉnh đó.
- Anh quá quắt thế ư? Thế mà tôi cứ tưởng anh sẽ tử tế với tôi...
- Khi còn lành lặn, cô khinh tôi như giẻ rách mà, đây là dịp để tôi trả thù cô thôi. Nhìn mặt cô đi, gớm thế này ai mà sống cùng với cô được cơ chứ.
Nước mắt tôi rơi trên những vết cháy da bỏng rát. Tôi đâu có khinh chồng, chỉ tại anh lúc nào cũng tự mặc cảm. Tôi đã nghĩ rằng phần đời còn lại của mình ít ra cũng có chút gì đó an ủi, ai ngờ lúc tôi rơi xuống vực thẳm, người chồng gắn bó suốt 10 năm của tôi lại giáng cho tôi một cú đòn đau điếng như thế.
Theo blogtamsu
Vợ ốm nằm viện chồng vẫn ngày đêm ‘tăng ca’ với thư ký trẻ Tôi thấy hờn tủi vô cùng, giờ thực sự không biết phải làm gì nữa. Tôi không định ly hôn, nhưng tôi không biết phải làm sao để kéo chồng về nữa. Ảnh minh họa Vợ chồng tôi kết hôn hơn chục năm, có với nhau 2 mặt con. Chồng là giám đốc công ty xuất nhập khẩu, công việc bận rộn nhưng...