Nhìn thấy người phụ nữ ấy bước ra từ xe hơi, tôi choáng váng không tin vào mắt của mình
Một cô gái xinh đẹp, ăn mặc lộng lẫy bước ra từ xe hơi. Đôi giày cao gót ấy chính là tôi tặng em ngày nào… Em trang điểm xinh đẹp, nhìn em chưa bao giờ đẹp hơn thế…
Tôi, người đàn ông năm lần bảy lượt theo đuổi một cô gái đẹp, dịu dàng. Bởi tôi tin đó là người con gái nhu mì, đoan trang, có thể là người bạn gái tốt của mình. Chỉ là, suốt thời gian theo đuổi, cô ấy không chút động lòng. Vì quyết tâm chiếm được cảm tình của người đẹp, tôi đã không quản ngày đêm trồng cây si, có những hành động lãng mạn khiến cô ấy cuối cùng cũng phải gật đầu đồng ý.
Tôi thắng, tất cả những gã đàn ông bên cạnh em giương mắt nhìn tôi cướp mất người đẹp. Người đàn ông khá bình thường, cũng không phải hạng đẹp trai nhưng lại có lòng dạ sắt đã như tôi cuối cùng đã có được người phụ nữ mình thích mấy năm trời. Em gật đầu làm người yêu của tôi, cảm giác ấy mới sung sướng biết bao. Tôi nghĩ, em chắc chắn phải là cô tiểu thư con nhà giàu có, chứ không thể là hạng thường. Nhìn cách em nói năng, ánh mắt, cử chỉ dịu dàng và cách ăn mặc của em thì biết…
Hơn 3 năm yêu nhau, tôi mới được em đưa về gặp bố mẹ. Điều khiến tôi ngạc nhiên chính là, gia đình em quá nghèo, nghèo không tưởng tượng được. Thấy ánh mắt của tôi khi gặp bố mẹ em, nhìn căn nhà cấp 4 của em, em có vẻ hiểu ra vài điều. Em cười, hớn hở giới thiệu đó là bố mẹ mình, họ cũng đã tầm gần 70. Tôi ú ớ chào hỏi, vì khi đó, tôi còn chưa định thần được, tại sao cô tiểu thư tôi quen lại là con nhà nghèo như vậy. Và suốt ngần ấy thời gian yêu nhau, em chưa một lần nói về gia đình mình, kể về bố mẹ em…
Em cười nói vui vẻ, giống như đây chính là cuộc sống đích thực của em và em yêu điều đó.(Ảnh minh họa)
Bố mẹ em ở một vùng quê nghèo, chân lấm tay bùn, thôn dã. Nhìn họ, tôi thấy những khuôn mặt khắc khổ, sợ vất vả trong cuộc sống. Hai người thi nhau kể về những ngày tháng vất vả để nuôi con và họ luôn nói với tôi &’mong cháu hãy quan tâm và yêu thương con bé, nó còn dại lắm’.
Video đang HOT
Nghe đến đó, tôi chững lại. Có lẽ, trong đầu họ mặc định, ngày tôi về ra mắt, chính là tôi đã công khai mối quan hệ với em, tôi chính là chàng rể tương lai của họ. Lúc này, tự nhiên trong lòng tôi gờn gợn, không còn dám chắc như đinh đóng cột về một đám cưới trong mơ với em, không còn muốn nghĩ tới một gia đình hạnh phúc, một ngày vui trọng đại được tổ chức ở khách sạn 5 sao nữa. Lại nghĩ tới chuyện, bố mẹ em sẽ dắt tay em lên lễ đường, đứng bên cạnh bố mẹ tôi, thì chênh lệch biết bao nhiêu. Tôi liếc nhìn em, trong lòng thầm nghĩ: “Tại sao em có thể giống một cô tiểu thư như vậy, trong khi bố mẹ nghèo nàn như thế này?”.
Em cười nói vui vẻ, giống như đây chính là cuộc sống đích thực của em và em yêu điều đó. Tôi nói với em muốn lên sớm vì có việc gấp nhưng thật ra, tôi không muốn ngủ lại qua đêm ở nơi này, tôi không quen cũng sợ tối tăm…
Từ hôm đó, tôi lại suy nghĩ về mối quan hệ giữa chúng tôi. Liệu tôi có nên tiếp tục? Nếu bố mẹ tôi biết, họ sẽ nghĩ những gì, liệu họ có đồng ý cho tôi lấy một cô gái nhà nghèo, làm nông nghiệp như thế làm vợ? Bố mẹ tôi dù gì cũng khá giả, cũng làm ăn nhiều tiền…
Tôi lặng lẽ không nhắn tin, không gọi điện cho em. Em cuống quýt gọi cho tôi hỏi tại sao và luôn thắc mắc dạo này tôi lạnh nhạt. Tôi kiếm cớ đi công tác, đi liên hoan để không gặp em. Có lẽ em hiểu nên mới hỏi &’có phải, anh chê nhà em nghèo, anh vì sợ mất sĩ diện trong ngày cưới, có phải anh sợ bố mẹ mình sẽ không cho anh cưới em? Có phải vì anh nghĩ em là tiểu thư con nhà đài các?’.
Em đã đoán trúng tim đen của tôi, tại sao em lại hiểu tôi như vậy? Không còn cách chối cãi, tôi trả lời: đúng là thế, anh cứ nghĩ em…’. Trước khi cúp máy, em chỉ nói một câu &’em hiểu rồi, em nhận ra rồi, cám ơn anh vì đã thẳng thắn…’.
Kể từ hôm đó, em không liên lạc với tôi. Tôi cũng cứ nóng ruột nóng gan không hiểu em có chuyện gì không. Đôi khi thấy mình quá bỉ ổi. Tôi có gọi cho em nhưng không được, hình như em đã đổi số điện thoại. Chúng tôi chia tay nhau từ hôm đó, cho đến ngày chúng tôi gặp lại nhau trong tiệc cưới của một người bạn thân chung là được hai tháng…
Một cô gái xinh đẹp, ăn mặc lộng lẫy bước ra từ xe hơi. Đôi giày cao gót ấy chính là tôi tặng em ngày nào… Em trang điểm xinh đẹp, nhìn em chưa bao giờ đẹp hơn thế… Thật lạ, em tự lái xe đến, còn là xe sang. Tôi đơ người khi thấy người yêu cũ của mình. Em đi cùng với một người bạn gái. Chúng tôi không chào nhau, em như không có sự hiện diện của tôi ở đó…
Bạn bè em xúm lại, &’trời ơi, dạo này xinh quá, mày mới tậu xe à, nhà giàu có khác. Đổi xe liên tục nhỉ?’. Tôi ú ớ không hiểu sao họ lại nói như vậy. Hay tại họ cũng bị em lừa…?
Tìm hiểu qua một người bạn của em, tôi quá bất ngờ khi biết, em chính là cô tiểu thư nhà giàu. Em không phải là cô gái nghèo khó, cũng không có bố mẹ nào ngoài 60 tuổi mà làm nông nghiệp. Tất cả đó là màn kịch em bày ra để thử lòng tôi. Em giàu có, sang trọng, bố mẹ em cũng vô cùng giàu. Họ yêu thương em, quan tâm em, còn người mà em đưa tôi về gặp, chỉ là một người họ hàng mà em nhờ vả. Giờ thì tôi đã hiểu…
Vì em vốn giàu có nên không muốn những gã đàn ông yêu em chỉ vì tiền. Em đã chọn cách từ bỏ một người đàn ông đáng khinh bỉ và đớn hèn như tôi. Tôi không xứng đáng với em. Tôi đã mất nhiều thời gian để tán tỉnh em, có được em, tôi lại phũ phàng từ bỏ chỉ vì em nghèo khó. Giờ biết em là tiểu thư con nhà giàu thì quá muộn rồi. Tôi đâu còn tư cách đến gần em, đâu dám nhìn em. Kẻ như tôi thì cả đời này sẽ không có được tình yêu chân chính. Thật không ngờ, người con gái giàu có như em lại giản dị, lại lương thiện và khát khao tình yêu chân thành như vậy. Chỉ là, tôi đã phụ tấm lòng của em. Giờ thì, tôi không còn mặt mũi nào nhìn em nữa, chỉ còn biết cúi đầu tạ tội và cầu chúc cho em có được tình yêu chân thành, thứ mà em xứng đáng có được hơn bất cứ ai khác…
Theo Afamily
Bước ra từ nhà người yêu cũ, chồng liền hỏi: "Lần này chắc chắn dính không em"?
Tôi khổ tâm vô cùng, 5 lần 7 lượt chồng chở tôi đến nhà người cũ, kiên nhẫn ngồi chờ ở ngoài... Tất cả cũng chỉ để "kiếm đứa con".
Tôi 30 tuổi, lấy chồng đã 3 năm mà chưa có con. Trước khi lấy chồng tôi bây giờ, tôi cũng từng trải qua một mối tình đầu sâu đậm. Thậm chí hai đứa cũng tính đến chuyện cưới xin nhưng thời điểm đó do một số hiểu lầm, hai đứa lại tự ái cao, không ai chịu nhún nhường ai nên chia tay.
Rồi tôi đi lấy chồng, phải nói chồng tôi là người tốt, anh là người vui vẻ, ấm áp. Chúng tôi cũng có thời gian yêu nhau 1 năm trước khi làm đám cưới. Bạn bè ai cũng mừng cho tôi vì cuối cùng tôi cũng đã tìm được một bến đỗ bình yên cho mình. Cuộc sống vui tươi, êm đềm, hạnh phúc cứ trôi... Nhưng 1 năm, 2 năm... mà tôi vẫn chẳng có bầu bí gì. Tôi lo lắng, giấu anh đi khám, rồi thở phào nhẹ nhõm khi kết quả của tôi hoàn toàn bình thường, khỏe mạnh.
Tôi sốt ruột, vì gia đình hai bên bắt đầu giục giã. Tôi buột miệng bảo chồng đi khám xem sao. Chồng tôi là người rất hiểu biết nên những chuyện như thế này, anh không hề tỏ ra gắt gỏng mà đồng tình thuận ý theo tôi. Cầm tờ giấy xét nghiệm mà tôi điếng người. Là do chồng tôi bị vô sinh, hôm biết kết quả, chúng tôi đã ôm nhau khóc suốt cả đêm. Tôi buồn tái tê, biết chồng còn đau đớn hơn nên tôi luôn phải gồng mình lên động viên anh, dù bản thân cũng tan nát lắm. Tôi bảo hay xin con nuôi, nhưng anh không đồng ý. Anh nói tôi phải có quyền làm mẹ, được sinh con.
Thế rồi sau đó chừng 1 tháng, chồng nói với tôi, có thể đi gặp người cũ và xin con không. Tôi choáng váng, không đồng ý nhưng anh nài nỉ, nói rằng không muốn để tôi chịu áp lực thêm nữa. Một lần, hai lần rồi chẳng hiểu sao tôi lại xuôi theo ý chồng. Tôi gọi điện cho người cũ, nói rõ tình cảnh của mình...
Thế rồi, cái ngày chồng chở tôi đến nhà người cũ. Anh ngồi dưới chờ, tôi quay đi, nước mắt tầm tã như mưa. Hôm đó, tôi và người cũ chẳng làm gì, chỉ ngồi nói chuyện và khóc. Người cũ của tôi cũng đàng hoàng, tử tế, anh không bao giờ vì chuyện nọ chuyện kia mà xen vào giữa tôi và anh.
Khoảng 2 tiếng, tôi đi xuống, chồng chờ tôi về, cả quãng đường không đứa nào nói với đứa nào một câu. Về đến nhà, tôi bảo không muốn làm như thế nữa, chồng lại đến gần, năn nỉ, cầu xin tôi hãy vì anh mà cố gắng thêm một lần nữa. Nhìn anh tiều tụy, hốc hác đi vì chuyện này mà tôi thấy xót xa quá. Mấy lần sau, chồng vẫn đưa tôi đến. Anh vẫn chờ bên ngoài, và tôi với người cũ vẫn ở bên trong, tất nhiên vẫn chẳng làm gì nhau cả. Cuộc đời tôi may mắn gặp được hai người đàn ông tình nghĩa, nhưng chính cái sự quá tình nghĩa lại đẩy chúng tôi vào chỗ không lối thoát.
Tôi nhớ lần gần nhất, thấy tôi thất thểu bước ra, chồng đứng phát dậy, hoang mang: "Lần này chắc chắn dính chứ em". Nước mắt khiến tôi không còn trông thấy gì được nữa... Nên làm gì và phải làm gì tiếp theo đây, tôi cũng không biết rõ nữa.
Theo Afamily
Choáng váng khi đọc những dòng chữ cay độc anh gửi cho vợ cũ Mắt tôi như nhòa đi. Tôi không tin được những lời cay độc ấy lại được phát ra từ người vẫn đầu ấp tay gối với mình. 36 tuổi, từng 1 lần đổ vỡ trong hôn nhân nên tôi rất thận trọng khi tâm sự và kết bạn với người khác. Nhưng với anh lại hoàn toàn khác. Tôi tình cờ gặp anh...