Nhìn tấm ga giường loang vết máu, tôi bật khóc còn mẹ chồng mỉm cười lẳng lặng quay đi
Tuy nhiên mọi việc lại không diễn ra như sự suy đoán của tôi. Sau cái lần đầu tiên của hai đứa, anh ôm luôn tôi ngủ một mạch đến sáng mà không hề bận tâm gì tới chiếc ga giường vẫn trắng tinh.
Tôi và anh gặp nhau khi tôi vừa chia tay mối tình 5 năm của mình. Tôi đau, hận và mất hết niềm tin vào đàn ông. Thế nên khi thấy anh quan tâm, hẹn hò các kiểu thì tôi thẳng thừng từ chối. Cứ ngỡ sau thái độ đó của tôi anh sẽ tự ái ra về ai ngờ anh vẫn ngồi đó, vuốt gọn lại mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt tôi và nói: “Thì mình là bạn, cứ là bạn thế này thôi cũng được mà”.
Con người tôi đã thay đổi hoàn toàn sau khi mối tình đầu của mình tan vỡ, bao mộng tưởng về một người đàn ông tưởng sẽ là chồng tương lai của mình đã tan như bong bóng xà phòng. 5 năm tuổi xuân và tất cả những yêu thương, thậm chí là sự trong trắng của người con gái tôi đã trao hết cho hắn ta. Vậy mà cuối cùng hắn rũ bỏ sạch sẽ để theo cô gái đó.
Khi anh gặp tôi, anh vẫn không hay biết vết thương lòng mà tôi đang phải gánh chịu, có lẽ anh vẫn nghĩ tôi là một cô gái bướng bỉnh, ngang ngạnh nên anh cố chiều cho bằng được. Khi đó tôi mới 23 tuổi, vừa tốt nghiệp ra trường và trúng tuyển vào làm cùng công ty với anh.
Khi đó tôi mới 23 tuổi, vừa tốt nghiệp ra trường và trúng tuyển vào làm cùng công ty với anh. (Ảnh minh họa)
Hai đứa cứ bên nhau như thế được hai năm thì một tối mùa hạ, anh gọi điện cho tôi: “Tối nay em rảnh không, mình gặp nhau chút nhé”. Tôi nhận lời vì lúc đó tự dưng cũng thấy muốn ra ngoài, trong nhà ngột ngạt quá.
Nhấp ngụm cà phê và thả một hơi thuốc, anh cầm tay tôi:
- Chẳng lẽ chúng mình cứ mãi thế này thôi sao ?
- Thế này em thấy ổn mà.
- Mình cưới nhau đi, cưới rồi cũng vẫn thế này mà. Chỉ khác là anh sẽ luôn được ở bên em, được ngắm em bất cứ khi nào anh thích… Em đồng ý nhé.
Lần đầu tiên trước câu nói của anh tôi không bật dậy phản ứng hay gằn hắt giận dỗi bỏ đi như mọi lần. Tôi gật đầu nhận lời. Đến tận ngày cưới tôi vẫn không hiểu sao lúc đó tôi lại gật đầu.
Hai hôm sau anh đưa tôi về ra mắt mẹ anh. Bố anh mất sớm chỉ còn mẹ, anh là con trai duy nhất. Suốt cuộc nói chuyện hầu như mẹ anh chẳng nở nụ cười, nhìn căn nhà ngăn nắp, gọn gàng tôi biết về làm dâu n hà anh không hề đơn giản.
Đám cưới nhanh chóng diễn ra, tôi có cảm giác như anh sẽ sợ tôi chạy mất. Tôi cười thầm, có lẽ chỉ cần sau đêm tân hôn là anh sẽ chán tôi ngay thôi mà. Chính vì thế tôi đề nghị anh cưới mà chưa cần đăng kí vội. Anh hơi bất ngờ trong giây lát nhưng cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý tôi.
Có lẽ anh hào hứng chờ đợi đêm tân hôn lắm nên căn phòng được anh chuẩn bị khá lãng mạn. Chồng hào hứng khám phá cơ thể của tôi, còn tôi cứ thả lỏng bản thân mặc anh muốn làm gì thì làm. Trong đầu tôi đang chờ đợi một điều mà tôi đã nghĩ tới từ trước.
Video đang HOT
Tuy nhiên mọi việc lại không diễn ra như sự suy đoán của tôi. Sau cái lần đầu tiên của hai đứa, anh ôm luôn tôi ngủ một mạch đến sáng mà không hề bận tâm gì tới chiếc ga giường vẫn trắng tinh.
Nằm trong vòng tay anh nhưng tôi cứ băn khoăn mãi. Thế này là sao? Anh không quan tâm việc tôi không còn trong trắng, hay anh đang giở trò gì? Mệt mỏi rồi tôi cũng thiếp đi lúc nào không hay.
Tôi đã khóc như mưa sau khi đọc hết tin nhắn đó… (Ảnh minh họa)
Ngày đầu tiên về nhà chồng tôi lại ngủ dậy muộn. Tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa phòng của mẹ chồng. Tôi choàng mở mắt thì đã chẳng thấy anh đâu. Nhìn tấm ga giường loang vết máu tôi giật bắn mình chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì mẹ chồng đã xuất hiện trước mặt.
- Mẹ con xin lỗi đã dậy muộn ạ.
- Không sao, cả ngày hôm qua con đã mệt rồi. Thằng Thành nói đi có chút việc lát mới về. Con dậy rồi xuống nhà chuẩn bị bữa sáng cùng mẹ nhé. À mà nhớ thay cái ga giường mới nhé, mẹ để sẵn trong tủ của hai đứa rồi đó.
Nói xong bà mỉm cười lẳng lặng bỏ xuống nhà. Tôi vẫn chưa tỉnh hẳn, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra rõ là tối qua nó còn trắng tinh mà. Tôi cầm lấy điện thoại định gọi cho anh thì thấy có tin nhắn. “Mẹ hơi khó tính nên anh phải tạo hiện trường để mẹ yên tâm. Như thế sau dễ cho em hơn. Anh đã biết tất cả rồi và anh không quan tâm tới nó”.
Tôi đã khóc như mưa sau khi đọc hết tin nhắn đó…
Theo Một Thế Giới
Sự thật đằng sau vệt máu trên tấm ga giường trong đêm tân hôn
Mẹ bảo muốn xem tấm ga giường của vợ chồng mình sau đêm tân hôn. Em hãy thông cảm cho mẹ anh. Bà vốn là người tốt nhưng khá truyền thống và khắt khe trong việc này.
- Vợ ơi!
- Em đây.
- Vợ à!
- Có chuyện gì mà cứ í ới em hoài vậy chồng?
- Anh thấy hạnh phúc lắm, vợ à...
Anh vừa nói, vừa kéo tôi vào lòng ôm âu yếm. Đêm nay là đêm tân hôn - dấu mốc quan trọng nhất đời tôi, khi mà giờ đây, chúng tôi đã có thể cùng nhau xây dựng một tổ ấm của riêng hai đứa.
Tuy nhiên, song song với niềm hạnh phúc thiêng liêng ấy lại là một nỗi sợ hãi lớn lao trong lòng tôi. Nhìn khuôn mặt anh đang chìm đắm trong niềm vui của ngày đại hỉ mà tim tôi đau âm ỉ, co thắt từng cơn. Tôi đã giấu anh trong suốt hai năm yêu nhau. Và giờ là lúc tôi sẽ phải đối mặt với điều tồi tệ ấy. Hoảng loạn, sợ hãi, rối bời, nặng lòng, chua xót... là cảm giác của tôi trên chính chiếc giường tân hôn ngay lúc này. Có còn nỗi đau nào hơn ngoài việc phải thú nhận với người đàn ông mình yêu nhất đời này rằng mình đã không còn sở hữu cái "giấy chứng nhận trong trắng" của đời con gái? Ông trời ơi, sao lại đối xử bất công với tôi thế này...
- Anh hãy bình tĩnh nghe những lời em sắp nói - tôi vuốt tóc anh và nhìn anh đau đớn.
- Anh không bình tĩnh được nữa. Đêm nay em đã là của anh...
Anh nhào đến hôn tôi tới tấm. Nụ hôn của anh ấm nồng, bỏng rát cả tim tôi. Giá như tôi có thể chìm đắm trong giây phút này mãi mãi. Nhưng phải quay về với thực tại, tôi đẩy tay kéo anh ra xa một khoảng rồi ngậm ngùi nói:
- Dừng lại đã nào. Em không đùa đâu. Em xin lỗi, nhưng em không còn trinh, anh à!...
Tất cả chìm trong không gian im lặng sau "lời thú tội" ấy. Chắc hẳn anh rất ngạc nhiên, rất sốc, vì người phụ nữ đang ngồi trước mặt anh vốn nổi tiếng ngoan hiền và truyền thống trước giờ, sao có thể làm chuyện như vậy? Nghĩ tới đây, tôi quặn lòng rơi nước mắt.
- Sao em lại lựa chọn thời điểm này để nói mà không phải là trước khi cưới? Muốn đưa anh vào tròng cho chắc chứ gì? - anh nghiêm giọng, nhìn tôi sắc lạnh, tay anh đang nắm tay tôi cũng rụt lại trong chốc lát.
- Em xin lỗi. Vì em quá yêu anh, vì em muốn được mặc áo cô dâu sánh đôi với anh trong ngày trọng đại, thiêng liêng nhất đời con gái của em. Có thể anh cho rằng lý do này thật tầm thường, nhưng với em, nó là cả một sự ước ao cháy bỏng. Rồi sau đó, em sẽ... sẽ nói với anh tất cả sự thật rồi anh muốn chúng ta ra sao, em cũng đồng ý. Thật ra thì em đã muốn gìn giữ cho đến ngày cưới. Em vẫn luôn khắc ghi lời mẹ dặn rằng cái quý giá ấy chỉ nên dành cho chồng con, cho người đàn ông con cảm thấy an toàn và yêu thương. Nhưng đời chẳng ai ngờ, em đã... đã bị gã tồi ấy chuốc thuốc mê trong lần hẹn gặp hắn lần cuối để nói lời chia tay... Em đã rất đau đớn và mất niềm tin vào đàn ông, tưởng rằng sẽ không thể yêu ai lần nữa, cho đến khi gặp anh - giọng tôi một lúc lạc đi, cả người run rẩy. "Mình sắp phải xa anh rồi.."
Bỗng anh vuốt tóc tôi, lấy tay nâng cằm tôi lên rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi, rồi tới đôi mắt.
- Nước mắt của em mặn quá, chắc em đã rất đau khi nói ra như vầy với anh. Em đừng buồn, đừng sợ gì nữa. Lúc nãy anh nghiêm nghị là chỉ muốn hù em một chút thôi. Thật ra anh đã biết trước hết tất cả những điều em nói.
- Gì cơ? Sao anh lại có thể...
- Lúc anh theo đuổi em, hắn ta đã làm nhiều trò sau lưng em để phá quấy anh nhưng anh đời nào thèm chấp cái hạng đàn ông rẻ mạt như vậy! Khi hắn kể chuyện hắn đã hại em như thế nào, anh chỉ ước gì mình có thể giết hắn ngay lập tức! Loại hèn hạ như vậy không xứng đáng làm người em yêu, làm chồng em. Mà cũng phải cảm ơn hắn vì nhờ hắn phá đám, anh mới thấy thương em nhiều hơn. Thú thật là ngày đó anh cũng buồn, dù sao sâu bên trong mỗi người đàn ông đều muốn được là người đầu tiên của vợ mình. Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Rồi cuối cùng quyết định rằng phải cưới được em về làm vợ anh. Em biết không, quan trọng là mình sống với nhau như thế nào, có hòa hợp không, có vui vẻ hạnh phúc hay không. Cái màng mỏng ấy chẳng nói lên được nhâm phẩm của người phụ nữ. Anh luôn cảm thấy mình là người đàn ông may mắn khi được làm chồng em, được bảo vệ và chở che cho em suốt hết đời còn lại!
Tôi ngỡ ngàng. Hóa ra, tôi đã trao lòng mình cho đúng người. Hóa ra, anh yêu tôi hơn những gì tôi tưởng.
- Nhưng em vẫn thấy có lỗi với anh nhiều lắm. Em... em...
- Em đừng sợ, đừng buồn nữa. Hãy quên sạch đi ký ức đó! Từ giờ trở đi, chỉ có quyền được nhớ về anh, về kỷ niệm đẹp của hai đứa và xây cho anh một "đội bóng chuyền" em nhé.
Anh choàng tay qua eo tôi, kéo hết người tôi vào lòng anh rồi rủ rỉ ngọt ngào.
- Đừng mít ướt nữa. Hay là làm luôn đội bóng đá, chứ bóng chuyền có 6 đứa hơi ít em nhỉ?
- Trong giây phút này mà anh cũng còn đùa được. Vậy rồi, mình nói sao với bố mẹ anh đây? Em sợ...
- À quên mất vụ này, anh kêu thằng Hải (bạn thân của chồng tôi) mua giúp anh bịch máu lươn rồi. Cứ háo hức động phòng với em làm anh quên tuốt tuồn tuột!
- Ơ, lấy máu lươn làm gì vậy anh? - tôi thật chẳng hiểu chồng mình đang định làm gì, lòng cứ thấy lo lo.
Anh chỉ mỉm cười, không nói không rằng chạy xuống dưới nhà rồi một lát sau trở lại với một bịch nước màu đỏ trên tay. Anh kéo tấm ga giường xuống đất, ngẫm nghĩ quan sát rồi mở bịch nước, rưới vài giọt máu đỏ lên trên tấm ga giường trắng tinh. Sau đó anh cuộn nó vào một góc, rồi bảo tôi trải ga giường mới lên trên cùng với anh.
- Chẳng lẽ, anh định...
- Mẹ bảo muốn xem tấm ga giường của vợ chồng mình sau đêm tân hôn. Em hãy thông cảm cho mẹ anh. Bà vốn là người tốt nhưng khá truyền thống và khắt khe trong việc này. Anh đã liệu tính tất cả rồi. Mai anh ra đưa cái này là xong chuyện. Bí mật này là của chúng ta hehe.
- Rồi lỡ mẹ phát hiện ra thì sao? Lúc đó em biết sống sao đây? - tôi thở dài. Có lời nói dối nào được chôn giấu mãi mãi đâu, có ngày mẹ anh sẽ biết, nhất là khi hắn ta quay lại giở trò...
- Vậy nên em mau có baby đi rồi khi đó chúng ta có thêm người chiến đấu! Hai vạch đi anh thương. Đã bảo em đừng sợ gì cả, anh sẽ "bảo kê" cho em suốt đời.
Nói rồi anh vùi đầu vào ngực tôi. Chúng tôi đã có một đêm tân hôn đáng nhớ với đầy niềm vui và nước mắt như vậy đấy. Mong rằng tất cả mọi đàn ông đều có quan điểm và cách nhìn nhận như chồng tôi: Trinh tiết thật ra chỉ là một cái màng, quan trọng là sống với nhau như thế nào. Chúc cho mỗi chị em đều sẽ tìm được một người đàn ông xứng đáng với tình yêu và niềm tin của mình như tôi đã tìm thấy anh.
Theo blogtamsu
Chồng bỏ nhà đi giữa đêm lạnh vì vết máu trên ga giường Nhìn thấy giọt máu trên ga giường, chồng tôi nhảy phắt ra khỏi giường, mặt căng thẳng chỉ tay vào mặt tôi mà nói lớn: Tôi ghê tởm cái loại đàn bà như cô, mèo nó còn biết giấu mà cô thì chả biết gì Trong suốt bốn năm yêu nhau, tôi đã biết anh là người khá kĩ tính và sạch sẽ,...