Nhìn qua khe cửa tôi biết là mình đã mất chồng
Khi tôi đến đó, nhìn qua khe cửa phòng trọ thấy lấp ló trong phòng có bóng người phụ nữ, có tiếng cười đùa vui vẻ. Không kìm lòng được tôi gõ cửa mạnh, tiếng cửa mở ra, một người con gái trẻ đẹp, thân hình nóng bỏng trong bộ váy gủ mỏng tang đứng trước cửa hỏi tôi “chị tìm ai?”.
Sau khi sinh đứa con thứ hai những lần vợ chồng tôi cãi nhau đã trở thành thông lệ, như cơm bữa đến nỗi cả hai coi đó là việc “nên làm mỗi ngày”. Không cãi nhau về chuyện sữa bỉm của con thì cũng cãi nhau vì vấn đề cơm nước, công việc. Hai vợ chồng làm cùng ngành cùng nghề nên dễ xảy ra xung đột. Nhiều lần tôi cũng muốn bỏ quách cái nghề kế toán với những dãy số chạy dài trong đầu đi mà rẽ sang hướng khác. Nhưng đã gắn bó với nghề hơn 10 năm nay dễ gì mà bỏ được, dễ gì mà tìm được việc nào tốt hơn.
Cuộc sống của hai vợ chồng tôi vẫn cứ ngày ngày diễn ra như thế, cho đến một ngày chồng tôi nói không thể chịu nổi tôi, không thể tiếp tục sống trong căn nhà này nữa. Anh đòi dọn ra ngoài sống một thời gian để tĩnh tâm lại. Lúc đó cuộc sống của chúng tôi căng như dây đàn chỉ chờ một trong hai người kéo thêm một chút là đứt. Cuối cùng tôi cũng đành lòng để anh đi, chúng tôi giao kèo là sau 2 tháng nếu tình trạng vẫn vậy thì sẽ ly hôn, nếu còn thương, còn nhớ nhau thì quay về.
Những ngày đầu chồng dọn ra khỏi nhà mọi thứ vẫn như cũ như chưa hề có thay đổi gì. Tôi vẫn đang trong thời gian nghỉ sinh con và chỉ làm phải làm một số việc qua online. Quãng thời gian này đối với tôi thật sự thoải mái, hàng ngày tôi chăm con và hưởng thụ cuộc sống không có tiếng cãi vã, không phải lo lắng việc nhà hay cơm nước với thực đơn đủ món của chồng.
Tưởng chừng cuộc sống đơn giản chỉ cần như vậy là đủ, nhưng sau gần một tuần bỗng tôi cảm thấy lo sợ khi nhà vắng bóng đàn ông, khi đèn hỏng không có người sửa, khi nước trong nhà tắm rò rỉ không có người thay ống. Nhiều đêm tôi nằm ôm con mà bật khóc. Toan cầm điện thoại nhắn tin, gọi điện cho chồng nhưng thời gian 2 tháng chưa qua, mới chỉ 1 tuần làm sao tôi có thể hạ thấp mình mà gọi cho chồng được. Biết rồi anh ấy sẽ khinh, sẽ coi thường tôi, sau này sẽ khó mà lên tiếng trong gia đình. Vì thế tôi đành ném điện thoại sang một bên rồi ôm con đến sáng.
Có lẽ chẳng có vợ chồng nào như vợ chồng tôi, còn yêu nhưng vì sĩ diện vì những chuyện cãi vã nhỏ nhặt thường ngày mà để mọi chuyện ra nông nỗi như ngày hôm nay “chồng nơi vợ nẻo”. Tưởng chồng tôi chỉ vì trót giận mà đi, sau vài ba tuần là sẽ quay về với vợ với con, nếu không nhớ vợ cũng phải nhớ con. Đằng này đã 1 tháng trôi qua nhưng chồng tôi vẫn nhất quyết im hơi lặng tiếng, không gọi điện hỏi han, không qua lại thăm con. Chồng tôi càng làm thế càng khiến tôi tức tối.
Đêm đó tôi đưa hai đứa nhỏ sang nhà hàng xóm gửi rồi phóng xe đến nơi chồng ở (Tôi biết chỗ ở mới của chồng nhờ một người bạn của anh cung cấp). Chuyện mà tôi không bao giờ ngờ tới là chồng tôi dọn ra ngoài ở vì cô nhân tình bé nhỏ. Chồng tôi ngoại tình? Có chết tôi cũng không tin, làm sao chồng tôi có thể phản bội tôi được. Hóa ra người bạn đồng nghiệp của chồng tôi sớm đã biết chồng tôi có bồ nhí bên ngoài, anh ta ganh ghét với chồng tôi nên mới cố tình để lộ địa chỉ nhà trọ của anh cho tôi biết.
Video đang HOT
Khi tôi đến đó, nhìn qua khe cửa phòng trọ thấy lấp ló trong phòng có bóng người phụ nữ, có tiếng cười đùa vui vẻ. Không kìm lòng được tôi gõ cửa mạnh, tiếng cửa mở ra, một người con gái trẻ đẹp, thân hình nóng bỏng trong bộ váy gủ mỏng tang đứng trước cửa hỏi tôi “chị tìm ai?”. Trong phút giây đó, tôi như chết lặng không thể mở lời, giọng tôi run rẩy,… rồi người đàn ông kia xuất hiện. Đó không phải chồng tôi thì là ai? Ba chúng tôi nhìn nhau như thể tất cả đều biết hết mọi chuyện.
Sau đêm đó vợ chồng tôi chính thức ly hôn. Chồng tôi ra đi với hai bàn tay trắng, nhà cửa, tiền bạc thậm chí cả hai đứa con anh đều để lại cho tôi. Trước lúc đi anh nói lời xin lỗi tôi, anh nói anh đã quá chán với cuộc sống này, anh không còn yêu thương tôi nữa, không muốn ở trong ngôi nhà này nữa, nói tôi hãy quên anh đi.
Nhiều lần tôi tự trách bản thân mình vì đã để cuộc sống gia đình bước vào ngõ hẹp. Nếu ngày đó tôi nhất quyết không chấp nhận cho anh chuyển ra ngoài sống, nếu ngày đó tôi cố gắng hiểu chồng, cố gắng nhường nhịn và bỏ bơt cái tôi đi thì có lẽ anh đã không tìm đến người phụ nữ khác, không rời bỏ ngôi nhà này đi.
Ly hôn chồng rồi tôi trở thành bà mẹ đơn thân, sau này các con tôi sẽ thiếu đi tình thương của bố, lớn lên các con tôi sẽ trách tôi, hận tôi. Tôi nên làm gì lúc này để có thể mang hạnh phúc quay trở lại?
Theo mot the gioi
Điếng người vì món tiền "bồi dưỡng" mỗi tháng của chồng
Hóa ra, tháng lương cao mà chồng tôi hí hửng mang về đưa cho vợ lần trước, lại là số tiền này sao?
Chúng tôi kết hôn hơn 10 năm và đã có một trai một gái tuổi. Thời còn quen nhau, chồng tôi là một công nhân ở công ty may mặc. Nhưng vì có khả năng và tinh thần cầu tiến nên sau khi lấy nhau được 3 năm, anh được làm quản lí với mức lương rất khá. Thu nhập của anh cộng với lương của tôi đủ chi tiêu trong gia đình, cuộc sống hôn nhân không có gì phải phàn nàn.
Nhưng cách đây 2 năm công ty của anh làm ăn thua lỗ, các đối tác nước ngoài chủ động rút vốn nên công ty phá sản. Với số tiền trợ cấp thôi việc ít ỏi chỉ sau một tháng anh nằm nhà đã hết veo. Vả lại do không làm việc nên anh cứ liên tục bù khú với bạn bè làm tôi phát bực. Vợ chồng hục hặc liên tục.
Tôi có cô bạn học cùng hồi đại học, kinh doanh cafe có nhã ý mời anh về làm quản lí. Thật lòng khi ấy tôi mừng ra mặt. Công việc cũng phù hợp với anh, không quá vất vả cũng không làm anh tự ái. Sau gần cả tuần phân tích thiệt hơn anh mới chịu đi làm. Lương anh phụ thuộc vào doanh thu của quán tuy nhiên cũng tạm ổn.
Chồng tôi gần 40 nhưng nhìn vẫn còn trẻ trung phong độ nên rất được lòng các khách hàng nữ. Bạn tôi thường xuyên gọi điện căn dặn, nên nói xa nói gần với anh kẻo để mất chồng, vì cô ấy thấy nhiều chị em cứ chủ động nói chuyện rồi xin số điện thoại này nọ.
Tôi không thể tin được người chồng mình hết mực tin tưởng lại ngoại tình sau lưng mình. (Ảnh minh họa)
Nghe cô bạn nói vậy tôi liền bật cười, vì tôi biết tính anh. Sống bao nhiêu năm thì phải có niềm tin vào chồng mình. Tôi còn thách cô bạn nếu không tin thì cứ thử sẽ biết. Chẳng biết bạn tôi nói gì mà tối đó về, mặt mũi anh hầm hầm phát sợ và đòi nghỉ làm. Hỏi mãi anh mới chịu nói, anh kể lại cô bạn tôi kêu anh đến nhà sửa hộ cái bóng đèn nhà tắm, trong khi đang đang loay hoay thì cô bước vào phun nước ướt nhẹp cả hai người rồi bất ngờ ôm chầm lấy anh. Đã vậy cô ấy còn mặc bộ áo ngủ mỏng tang, anh đã gạt tay cô ấy ra rồi bỏ về.
Nghe anh kể tôi cố nhịn cười, tôi an ủi anh chắc là cô bạn mình cố ý thử anh. Tối đó tôi và cô bạn gọi điện cho nhau cười rũ rượi. Cô bạn còn ghen tị vì tôi có người chồng chung thủy, mẫu đàn ông khó tìm trong cuộc sống hiện nay. Cô ấy cũng chủ động xin lỗi chồng tôi và mong anh đi làm lại. Nhưng anh vẫn xin nghỉ, lý do là anh tìm được công việc khác tốt hơn rồi.
Vì làm quản lí ở quán cafe nên anh quen được một chủ hiệu may có tiếng trong thành phố, chuyên may những trang phục thủ công cao cấp cho những người có tiền. Ông chủ ấy muốn anh về làm cùng, nhiệm vụ của anh là đến gặp khách hàng, thảo luận về chất liệu, kiểu dáng, đặc biệt là lấy số đo của khách. Công việc đúng chuyên môn lại lương cao nên anh đồng ý ngay.
Cách đây mấy tuần, cô bạn tôi lại gọi điện, cô ta hỏi tôi dạo này đi đâu với chồng mà thường xuyên vậy, đã thế ngồi trên xe mà ôm eo chồng chặt cứng, tình tứ thấy phát ớn. Tôi ngạc nhiên, trả lời lại rằng cả tháng nay anh bận tối ngày có bao giờ đi chung với tôi đâu.
Từ ngạc nhiên qua lo lắng dù tin chồng nhưng nghe nói vậy nên tôi nhờ cô bạn theo dõi. Những gì cô bạn thu thập được làm tôi chết đứng, ngày nào chồng tôi cũng ghé nhà một bà khách hàng bốn năm lần, những nhà người khác vào thì ra ngay nhưng riêng nhà bà này thì cả giờ đồng hồ. Chưa hết người phụ nữ ngồi sau xe chồng tôi chính là bà ta, một phụ nữ có tiền nhưng góa chồng, tuổi thì có lẽ ngoài năm mươi. Bạn tôi khẳng định chồng tôi đang ngoại tình với người phụ nữ này.
Mấy hôm nay, tôi không nói với anh câu nào, dù anh mấy lần chủ động năn nỉ, xin tôi tha thứ. (Ảnh minh họa)
Thứ ba tuần trước, đang trong giờ nghỉ trưa nhưng bạn tôi gọi kêu tới gấp. Cô ấy chở tôi chạy như bay đến nhà bà ta. Trên đường đi cô ấy nói vội vàng là phải bắt tại trận để lão khỏi chối. Dù chưa đến nơi nhưng tay chân tôi lạnh ngắt. Nhờ vào sự sắp đặt chi tiết của cô ấy, hai chúng tôi bắt quả tang chồng tôi với người đàn bà kia đang ôm nhau đi vào.
Thấy tôi, anh hốt hoảng buông tay bà khách ra. Bà khách tỏ vẻ không hài lòng lắm, sau khi nhìn kỹ tôi và cô bạn tôi, bà ta mới đủng đỉnh nói: "Tôi và anh ta rất sòng phẳng, có qua có lại, tiền tôi bồi dưỡng cũng cao, cô đâu có thiệt thòi gì". Tôi há hốc mồm khi nghe bà ta nói vậy, cô bạn tôi không chịu đựng được lao vào túm tóc bà ta. Hai người giằng co xâu xé nhau, không muốn thêm nhục nhã tôi kéo cô ấy ra về.
Mấy hôm nay, tôi không nói với anh câu nào, dù anh mấy lần chủ động năn nỉ, xin tôi tha thứ, không khí trong nhà nặng nề ngột ngạt. Bao nhiêu niềm tin tôi đặt vào anh giờ vỡ tan tành. Nhiều lúc cứ nghĩ thôi thì do anh nông nỗi, thôi thì do anh say nắng, thôi thì do anh không tự chủ bản thân nên lỡ ngoại tình. Nhưng tôi thỉnh thoảng lại tưởng tượng ra bộ dáng hai người ở bên nhau, cảnh chồng tôi và bà ta ôm eo nhau đi vào nhà. Làm thế nào để tôi quên đi được chuyện ấy và tha thứ cho chồng, để gia đình êm ấm trở lại đây?
Theo Afamily
Tết 1 năm trước, tôi đã ném vào mặt chồng tờ đơn ly dị do chính mình viết Tôi xe đơn cua chông va tư viêt la đơn khac. Tôi ném tờ đơn do chính mình viết vào mặt anh ta mà nói dong dac: "Tôi mơi la ngươi đươc quyên bo anh. Anh không đu tư cach đê ly di tôi". Tôi năm nay 35 tuôi đa co môt con trai 8 tuôi, tôi đa li hôn chông va la...