Nhìn phong bì mừng cưới của hội bạn thân mà tôi choáng váng mặt mày
Thấy phong bì của hội bạn thân có vẻ dày hơn so với mọi người, tôi đã mừng thầm trong bụng. Nào ngờ mở ra, cả tôi và chồng đều choáng váng mặt mày.
Tôi có một hội bạn thân, gọi là tri kỉ. Chúng tôi chơi thân với nhau từ hồi đại học đến bây giờ nên chuyện vui buồn gì cũng chia sẻ với nhau. Một tuần chúng tôi gặp nhau một lần vào chiều thứ 7 và chuyện này đã được xem là “lệ làng”. Mỗi lần gặp là đi ăn đi chơi thả ga, toàn đi mấy nhà hàng sang trọng. Với những người khác mà nói thì chuyện đi nhà hàng, dùng đồ hiệu là chuyện bình thường. Nhưng với tôi mà nói, đó là cả một vấn đề. Tôi không được giàu có như những người bạn của mình. Vì muốn tụ họp mà tôi phải chắt chiu, ăn uống tiết kiệm suốt cả tuần để “bung xõa” vào cuối tuần. Dù vậy, vẫn có những khi tôi không đủ chi trả phần của mình và nhóm bạn thay phiên nhau “gánh hộ” cho tôi.
Hôm qua là ngày cưới của tôi. Có lẽ tôi sẽ mãi nghĩ tốt về nhóm bạn của mình nếu như không có màn mở phong bì đi vào lịch sử. Trong nhóm, tôi lấy chồng đầu tiên nên cứ nghĩ nhóm bạn sẽ mừng cưới cho mình thật nhiều. Bởi chúng tôi đã chơi quá thân với nhau và bạn tôi đều giàu có. Nhìn phong bì mừng cưới to và dày hơn bình thường, tôi đã mừng thầm trong bụng. Nào ngờ khi mở phong bì, cả tôi và chồng đều sốc lên sốc xuống.
Tôi giận hội bạn thân của mình khủng khiếp, thật không ngờ họ lại “chơi xỏ” tôi một vố đau điếng như thế. (Ảnh minh họa)
Trong phong bì là những tờ bill mà chúng tôi đã đi ăn suốt 2 năm qua. Họ khoang tròn vào những lần mà tôi không trả tiền được và ghi tên người trả tiền hộ phía dưới. Còn có một tờ giấy note ghi rằng: “Chúng tao mừng cưới mày nhiều nhất luôn rồi đấy nhé”. Nhưng chẳng có đồng nào cả. Nếu tính ra thì mỗi người “gánh hộ” tôi tầm 2-3 triệu. Nhưng tiền nào ra tiền ấy, sao lại đánh đồng những lần đi ăn đi chơi với ngày cưới của tôi thành một?
Chồng tôi nhìn số bill ấy rồi bĩu môi bảo tôi nghèo mà đua đòi theo nhóm nhà giàu. Anh còn bảo nếu tôi không tránh xa đám bạn ấy, vẫn còn ăn chơi như thời con gái thì đừng trách anh hung dữ. Tôi hiểu ý chồng muốn nói là gì. Tôi giận hội bạn thân của mình khủng khiếp, thật không ngờ họ lại “chơi xỏ” tôi một vố đau điếng như thế. Tôi có nên nghe lời chồng cắt đứt với nhóm bạn thân không? Sợ cắt rồi, nhóm bạn lại bảo tôi là lấy chồng quên bạn.
(khanhha…@gmail.com)
Video đang HOT
Trong phòng chờ sinh tôi quỳ gối xin chồng kí giấy mổ, anh lắp bắp mãi mới nói 1 câu khiến tôi bàng hoàng đau đớn
Tôi sức khỏe yếu, thai lại to nên được chỉ định mổ. Chồng và mẹ chồng thì không muốn bởi sẽ tốn kém hơn. Họ lần khần mãi không chịu kí, còn tôi đau đớn la hét ở bên.
Hồi còn yêu, Tuấn bảo hai đứa lấy nhau sẽ phấn đấu mua nhà ở Hà Nội và chắc chắn không chung sống với bố mẹ. Ngày ấy tôi còn là một cô gái chưa va vấp nhiều, luôn mơ mộng về tình yêu ngọt ngào như ngôn tình. Thế nhưng kết hôn mới hơn nửa năm, Tuấn đưa ra quyết định: "Mình về quê sống đi vợ".
Tôi không chịu lý do lớn nhất là không muốn chung sống với mẹ chồng, tiếp nữa là bởi không phù hợp công việc và cuối cùng tôi muốn con sinh ra sẽ có môi trường học tập tốt nhất.
Thế nhưng tôi kiên quyết thế nào Tuấn vẫn không chiều theo. Anh ngọt ngào cho tới cứng rắn, cuối cùng Tuấn đưa ra một tờ giấy nợ khiến tôi choáng váng. Ra là anh đã bị lừa và mất sạch số tiền hơn 300 triệu để dành mua nhà. Lúc ấy tôi suy sụp lắm. Cảm giác mọi thứ tồi tệ đều ập xuống cùng 1 lúc vậy. Nhưng bỏ không được, tôi đành xách đồ theo Tuấn về quê và bắt đầu những ngày tháng sống như ác mộng.
Mẹ chồng tôi vốn rất cưng chiều con trai nên tuyệt đối không có chuyện Tuấn được phụ tôi chuyện rửa bát, quét nhà, giặt quần áo gì. Chỉ cần bà nhìn thấy thì tôi xác định sẽ bị mắng chửi không ngớt.
Tuấn thì cũng không dứt khoát, thấy mẹ tỏ ra giận dỗi 1 chút là như rằng kệ tôi, chiều theo ý bà răm rắp.
Nếu như chỉ vì cảm thấy cô đơn trong căn nhà ấy thì tôi vẫn còn chịu đựng được, nhưng cách đối xử của mẹ chồng mới chính là điều khiến tôi đau khổ.
Tôi về quê được 4 tháng thì mang bầu. Mẹ chồng hí hửng nói với tất cả: "Đấy, đáng lẽ về quê sớm hơn thì phải có cháu bế rồi không. Ngoài kia ô nhiễm, bụi bẩn, rồi thực phẩm không đảm bảo khó có thai đấy!"
Thực tình thì do vợ chồng tôi kế hoạch để mua nhà. Chính mẹ chồng cũng biết điều đó nhưng bà lại đi bô bô với mọi người như vậy, tôi cũng không buồn đính chính.
Nhưng tưởng mẹ chồng quý cháu thì sẽ chăm chút con dâu hết mực, nào ngờ bà lại càng tính toán. Hôm nào mà mua con cá chép về là kể lể không ngớt, cuối cùng chốt: "Con cá chép này hơn 100k cơ đấy, bằng tiền ăn của cả nhà cả 1 ngày, thôi cái Ly đưa mẹ tiền nhé!"
Rồi khi tôi đi siêu âm thì mẹ chồng cũng mắng: "Ăn bám mà không biết tiết kiệm. Đứa trẻ nó mới đang thành hình có gì mà ngắm ngắm suốt thế?"
Tôi đã giải thích với bà rằng mục đích để kiểm tra sức khỏe mẹ và bé nhưng mẹ chồng vẫn mắng. Nói với Tuấn, trước mặt thì anh dỗ dành vợ nhưng khi có mẹ thì anh lại nói: "Thôi, sát ngày sinh thì đi siêu âm. Không thì 2 tháng 1 lần cũng được, em đi lắm làm gì tốn kém mà sóng âm ấy không tốt gì đâu."
(Ảnh minh họa)
Tôi buồn. Thật sự cảm thấy lạc lõng ở nơi gọi là nhà. Suốt thời gian sau đó không ít chuyện xảy ra, tôi cũng chỉ biết âm thầm chịu đựng vì biết không có ai đứng về phía mình. Bên cạnh đó, tôi nỗ lực làm việc, dành dụm tiền.
Thế nhưng đến ngày sinh, một chuyện xảy ra khiến tôi kiên quyết ly hôn.
Tôi sức khỏe yếu, thai lại to nên được chỉ định mổ. Chồng và mẹ chồng thì không muốn bởi sẽ tốn kém hơn. Họ lần khần mãi không chịu kí, còn tôi đau đớn la hét ở bên, thậm chí quỳ xuống xin Tuấn hãy nhanh kí nhưng mẹ chồng không đồng ý. Mãi 1 lúc sau tôi tái mặt vì đau, chồng mới quay sang bảo: "Em cố chịu đi, đẻ mổ tốn kém lắm. Anh về quê lương cũng thấp, em biết mà. Thôi, ráng uống hộp sữa xong đi rặn nha".
Giây phút ấy tôi hiểu, chồng chẳng thương mình chút nào. Tất cả những gì anh cần chỉ là tiền và gia đình nhà anh. Tôi dù có sinh con cho anh hay không vẫn chỉ là người dưng.
Lại thêm mẹ chồng, bà ở bên không an ủi còn trách móc: "Nhà này toàn người dễ sinh, chị giống mẹ chị rồi. Mà cũng tại ngày thường không chịu đi lại, vận động, làm việc nhà nên thế đấy!"
Tôi tức quá, hét lên: "Thôi đi, anh kí giấy đi, dùng thẻ của tôi thanh toán tất cả chi phí sinh nở."
Lúc này Tuấn mới nở nụ cười, xong bảo: "Thế sao em không nói sớm làm anh cứ lo vì không có tiền."
Tôi vừa đau đẻ, vừa đau lòng, cảm giác như chính chồng đã đâm 1 nhát dao vào tim vậy. May mắn, lần sinh ấy mẹ tròn con vuông. Nhưng ngay ngày đầu trở về nhà tôi đã nói với Tuấn chuyện ly hôn. Cả gia đình rất bất ngờ nhưng tôi kiên quyết đặt đơn ra và tuyên bố: "Anh kí cũng được không kí cũng được, dù sao em cũng quyết rồi. Và nếu anh chăm sóc được mẹ con em thì 1 tháng này em sẽ ở đây, nếu không em sẽ về bên ngoại luôn".
Tuấn ngỡ ngàng. Anh ra sức níu kéo nhưng tôi đã nghĩ khác rồi. Tại thời điểm tôi đau đớn trong phòng chờ sinh, nhìn thái độ của anh tôi biết anh không phải yêu thương tôi thật lòng. Nếu như sống với nhau chỉ vì con có lẽ suốt quãng đời còn lại tôi cũng chẳng thể hạnh phúc.
Được chồng đón sau chuyến công tác, vợ cầm lấy chai nước trên xe hơi rồi nhìn thấy điều lạ, cái cách cô "ngả bài" sau đó khiến gã bội bạc choáng váng! "Tôi tiếp tục hỏi chồng sao trên xe có mùi nước hoa lạ. Chồng tôi đáp đi bảo dưỡng xe chắc bên đó dùng tinh dầu khác nên ám vào xe", cô vợ kể. Nhiều người cho rằng có thể qua mặt vợ rất dễ dàng chỉ bằng vài lời nói. Tuy nhiên, phụ nữ có những điều tinh ý và nhạy cảm...