Nhìn ông nằm bên cạnh bà, cả nhà tôi đều không cầm được nước mắt
Tôi chỉ sợ ông đau lòng quá mà sớm bỏ chúng tôi đi thôi.
Ông bà tôi yêu nhau từ thời nghèo khổ. Ông kể hồi đó chẳng có điện thoại, chưa có tivi, chẳng có xe máy. Nhà nào giàu có thì có được chiếc xe đạp đã là niềm hãnh diện lớn. Hồi đó còn thời bao cấp, cuộc sống kham khổ, thiếu thốn đủ bề. Ông bàlà người cùng làng, cùng lớn lên và yêu nhau. Đám cưới chỉ là một bữa tiệc nhỏ với hai con gà, một nồi cơm trắng và ít cháo loãng. Thế mà vui hơn cả bây giờ.
Sau khi lấy nhau, bà tôi có bầu bố tôi ngay nên cuộc sống càng khốn khó hơn. Nhưng theo bố tôi kể, bố tôi chưa từng thấy ông bà cãi nhau, lớn tiếng với nhau một lần nào. Có lần, bà đi chợ, đánh rơi sổ mua gạo cả tháng cho cả nhà. Khi về, bà khóc mãi vì tiếc.
Bố tôi nói tình yêu ông dành cho bà còn vững chắc hơn cả tình yêu trong cổ tích. (Ảnh minh họa)
Ông tôi đi cày về, thấy bà ngồi một góc nhà khóc thì hỏi lí do. Bà tôi vì sợ nên chẳng dám nói. Khi biết được, ông tôi không những không mắng bà mà còn động viên bà cứ yên tâm, ông sẽ có cách kiếm gạo cho cả nhà. Sau đó, một tháng trời ông không nghỉ trưa mà đi lên rẫy mót củi về bán mua gạo. Bố tôi nói tình yêu ông dành cho bà còn vững chắc hơn cả tình yêu trong cổ tích.
Sống bên nhau 60 năm có lẻ, ông bà vẫn giữ thói quen dậy sớm, đi tập thể dụccùng nhau. Có nhiều lần bà đổ bệnh, ông cứ đòi xuống viện cùng bà. Chẳng để làm gì, ông ngồi cạnh, tỉ tê kể chuyện xưa cũ cho bà nghe rồi dùng đôi bàn tay chai sần của mình bóp tay bà để bà khỏi mỏi.
Ông sợ bà buồn nên chẳng rời bà nửa bước. Ở viện, các đồng nghiệp của tôi vẫn hay khen mãi chuyện tình đẹp của ông bà. Họ nói họ chẳng cần gì, chỉ cần tìm được một người đàn ông yêu thương họ như cách ông tôi yêu thương bà tôi thôi.
Video đang HOT
Tôi chỉ sợ ông đau lòng quá mà sớm bỏ chúng tôi đi thôi. (Ảnh minh họa)
Tháng trước, bà tôi bệnh nặng đến mức nằm liệt giường. Mỗi ngày ông đều mang vào cho bà một lọ hoa hướng dương. Hoa ấy do chính tay ông trồng suốt mấy chục năm nay. Đó là loài hoa mà bà thích nhất.
Dù đã chạy chữa hết mức nhưng bà tôi vẫn không qua khỏi. Ngày bà mất, ông cứ ngồi thẫn thờ. Đêm, ông bảo bố tôi đem cái chõng ra đặt cạnh quan tài bà rồi nằm ngay bên cạnh. Nhìn cảnh ấy, cả nhà tôi đều không kìm được nước mắt. Nửa đêm tôi còn nghe tiếng ông thì thào nói chuyện với bà.
Giờ bà đi rồi, ông tôi cũng suy sụp hẳn. Ông không ra khỏi giường được nữa nhưng hàng ngày vẫn dặn chúng tôi tưới hoa và hái cho ông một lọ hoa để trên bàn thờ bà. Trên giường ông luôn có một chiếc áo cũ của bà và tấm ảnh bà đã ố màu. Tôi chỉ sợ ông đau lòng quá mà sớm bỏ chúng tôi đi thôi. Tôi thương ông, thương bà quá, sau này cũng chỉ ước có được một người bạn đời như thế mà thôi.
Theo Afamily
Người yêu cũ bỗng thành em rể: Cái giá đau đớn mà người bội bạc như tôi đang phải gánh chịu
Ở cái tuổi thanh xuân, tôi và người yêu cũ đã có một chuyện tình đẹp mà nhiều người mơ ước. Vậy mà, tôi đã phản bội tất cả chỉ vì... tiền.
Ảnh minh họa
Những vui buồn, khó khăn mà tôi gặp phải trong quãng đời sinh viên luôn có anh đồng hành. Tôi đã từng nghĩ, ông trời sinh ra tôi và anh là để dành cho nhau, chúng tôi sẽ bên nhau trọn đời.
Quãng đời sinh viên luôn có người cũ đồng hành, vui buồn vẫn đều nắm chặt tay nhau. (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi, vì tiền, vì công việc tôi đã đòi chia tay anh để đến với chồng hiện tại. Kể từ đó, chúng tôi không bao giờ liên lạc, dù sâu thẳm trong tim, tôi vẫn dành riêng một góc để lưu giữ kí ức về anh.
Thời gian qua đi, tôi lấy chồng và có một cuộc sống hạnh phúc, có một hoàng tử đáng yêu. Chồng tôi biết tôi đã có một chuyện tình sâu đậm quá khứ, nhưng anh không biết gì về người ấy, vì tôi chưa bao giờ kể.
Chồng không bao giờ lôi ra tra khảo, chất vấn, song đôi khi anh cũng hậm hực với những gì thuộc về quá khứ của tôi. Tôi nhớ có lần anh còn gắt với Liên - em gái tôi chỉ vì cô bé trót hỏi tôi "người yêu cũ của chị có tốt bụng như anh rể không".
Nói về Liên, em giống tôi cả về tính cách lẫn ngoại hình, nhiều người thường nhầm chúng tôi là chị em sinh đôi. Liên kém tôi 6 tuổi, năm nay mới 21 tuổi, tốt nghiệp trường ngoại ngữ và đang làm tại một công ty truyền thông lớn.
Nhiều lúc về ngoại, Liên tâm sự với tôi về bạn trai của mình. Qua nét mặt rạng ngời hạnh phúc cùng những lời có cánh, tôi biết tình cảm của đôi trẻ đã khá sâu sắc. Liên bảo: "Anh ý bằng tuổi chị, chín chắn và rất có chí tiến thủ. Rất yêu thương và chiều chuộng em".
Thỉnh thoảng, Liên có tâm sự về người em yêu cho tôi nghe. (Ảnh minh họa)
Rồi đùng một hôm, Liên xin tổ chức đám cưới, cả nhà sốt xình xịch vì chưa biết mặt mũi chàng rể thế nào thì Liên quả quyết: "Cả nhà yên tâm, cả nhà sẽ ưng chàng rể này, mai con dẫn về ra mắt".
Cả nhà tôi hồi hợp chờ đợi chàng rể, tôi cẩn thận chuẩn bị cơm nước đón em rể. Chồng tôi ra dáng anh trưởng trong nhà, đã chuẩn bị chai rượu ngon đón em.
Trời vừa nhá nhem tối thì có tiếng cửa mở, chiếc ô tô sang trọng từ từ tiến vào nhà. Lúc hai đứa xuống xe chào hỏi, tôi ở trên gác cho con ngủ, chỉ nghe thấy tiếng bố mẹ tôi mời rôm rả, giọng nói hào hứng bắt chuyện của chồng.
Bố mẹ rất hài lòng về chàng rể mới. (Ảnh minh họa)
Tôi tất tả chạy xuống chào hỏi cho phải phép, thì đập vào mắt tôi là nụ cười rạng rỡ khoe chiếc răng khểnh rất duyên - nụ cười mà cả một thời thanh xuân làm tôi thương nhớ, chính là người cũ của tôi. Cả nhà tôi không biết mặt người cũ vì trước đây bố mẹ tôi ngăn cấm chị em tôi yêu sớm, nên dù yêu nhau 4 năm, tôi không dám dẫn anh về nhà.
Tôi á khẩu chưa kịp nói gì thì người ấy đã nhanh nhẹn cúi chào, tôi thấy ánh mắt người ấy nhắm chặt lại, hai bàn tay bóp chặt kiềm chế. Cả nhà mải nói chuyện nên không nhận ra thái độ khác lạ của tôi và người đó. Trong một phút chốc, người ấy ghé tai tôi thì thầm: "Không lấy được chị, anh sẽ phải lấy được em gái của người ấy. Liên giống em từ ngoại hình tới tính cách".
Tôi lặng người. Tôi sợ... Những ký ức lại vùng thức tỉnh. Tôi sợ tình yêu của người ấy và em gái không thật sẽ khiến em gái mình đau khổ. Tôi có nên nói sự thật cho gia đình mình biết hay không?
Theo Afamily
Em không còn thương anh nữa, anh cũng chẳng còn nhớ gì đến sự tồn tại của em... Cho đến bây giờ em vẫn không hiểu, mình vì cái gì mà lại như thế. Em không còn vương, không còn thương nhiều nữa, anh cũng chỉ tồn tại như mọi người vẫn tồn tại thôi, thế mà em vẫn cứ thấy chút gì đó lặng trầm khi chợt nhớ về sự tồn tại của anh như lúc này. Thật sự là...