Nhìn cuộc sống qua đôi mắt bạn
Không biết bạn đang nhìn đời bằng cặp kính màu gì nhỉ? Kính râm màu hồng, đen hay là kính của nôbita nhỉ
Nói đùa vậy thôi. Liệu bạn có muốn biết ánh nhìn cuộc sống của bạn đang ở trong tình trạng như thế nào không?
Thử nhé:
1. Dạo này trên mạng có nham nhảm những bài báo, những hình ảnh, những clip nữ sinh chửi bới, hành hung, lột áo bạn, rất dã man,… Bạn có suy nghĩ gì?
a, Thật sự rất đau buồn và phẫn nộ với một bộ phận nữ sinh ngày nay. Và nếu lỡ tôi là nạn nhân thì sẽ ra sao đây,…
b, Biết nói sao bây giờ.
c, Những vấn đề góc cạnh của xã hội đang được lột tả và phanh phui để mọi người cùng quan tâm và tìm cách để khắc phục. Cần có biện pháp xử lý nghiêm và thật nặng hơn trước nữa mới thỏa đáng được.
2. Bạn đã bao giờ nghe nhắc đến điều này chưa, là một người con trước là phải có hiếu sau là phải có sự chịu đựng. Vậy một khi bạn cảm thấy ức chế với gia đình mình và không thể nào sống ở đó thêm một ngày nào nữa, bạn sẽ:
a, Chấp nhận vì không còn một sự lựa chọn nào khác mà.
b, Không biết phải hành động sao nữa.
c, Phải đi xa đâu đó một thời gian để biết yêu thương hơn gia đình và nơi mình đã lớn lên.
3. Nếu bạn ở phòng trọ cạnh một dãy phòng trọ rất chi là phiền phức khiến bạn không thể nào tập trung học hành cho tốt được thì bạn sẽ có phản ứng như thế nào:
a, Làm gì có chuyện đó vì vốn dĩ tôi là người phiền phức nhất rồi còn gì nữa.
Video đang HOT
b, Biết phản ứng như thế nào đây ta.
c, Sẽ học cách thích nghi nếu vẫn không thích nghi được thì sẽ làm siêng kiếm 1 nơi trọ mới. Vậy đó.
4. Bạn hay so sánh bản thân với những người hơn bạn hay với những người thua xa bạn về nhiều thứ nhỉ?
a, Tôi mà thấy ai thua tôi là tôi đều vui hết á.
b, Biết so sánh kiểu chi bây giờ.
c, Ai cũng như ai hết mà, điều quan trọng là tại sao bọn họ làm được điều này thì tất nhiên mình cũng có thể làm được điều đó kia mà.
5. Nhiều lúc bạn vẫn thường hay nghĩ vẫn vơ, tại sao mình lại chưa có người yêu nhỉ? Vậy bạn có biết là tại sao không?
a, Có lẽ là tại mình chưa muốn yêu nên mới vậy quá.
b, Biết sao là biết sao?
c, Phải chi mình đừng quá kén chọn, hì hì…
6. Bạn mới đi rút tiền từ thẻ xong và rồi phải ghé đi chợ nữa và vô đó người đông đúc chen lấn và bạn bị kẻ xấu lấy cắp mất túi xách chứa tiền, điện thoại, sách vở,… và rất may là các giấy tờ tùy thân quan trọng vẫn còn đang ở nhà. Bạn sẽ:
a, Coi như của đi thay người.
b, Không thốt nên lời.
c, Cẩn trọng hơn khi đi ra ngoài. Đó là một bài học kinh nghiệm để đời. Mong là mọi người đừng rơi vào trường hợp như tôi.
7. Đi học rồi còn phải bận đi làm thêm, bạn chẳng còn thời gian đâu để tận hưởng cho riêng mình vào những dịp lễ để hẹn hò, đi chơi,… Bạn sẽ buồn chứ:
a, Không, vì tôi đã lựa chọn như vậy mà.
b, Có ai khổ hơn tôi không?
c, Có, nhưng chỉ là một chút ít thôi.
Kết quả:
Để xem nào, trước hết thì bạn hãy bỏ cặp kính mát mà bạn đang đeo xuống đi. Biết để chi không, để bạn lựa chọn cho riêng bạn một cặp kính mới_ Một cặp kính khác để bạn luôn có những ánh nhìn cuộc sống đầy lạc quan đó mà:
Nếu bạn chọn nhiều ( A ): Bạn đang nhìn đời bằng cặp kính màu hồng đấy bởi tâm trạng của bạn rất chi là trong sáng thì phải bởi bạn là người nghĩ gì là nói đó thôi. Nhưng bạn ơi, đôi khi cũng cần phải cẩn trọng trước khi phát ngôn, biến những suy nghĩ của mình thành hành động nhé vì biết đâu, đợi thêm chút nữa điều bạn muốn sẽ thành hiện thực thôi.
Nếu bạn chọn nhiều ( B ): Bạn đang nhìn đời bằng cặp kính màu đen thì phải, vì bạn có tìm ra cho bản thân một lối thoát nào đâu. Bạn nhìn đâu cũng thấy nó giống y chang nhau vậy. Bạn thấy người khác buồn, bạn cũng mặc kệ. Bạn thấy người khác vui bạn chẳng hề mảy may. Tại sao thế nhỉ vì bạn chưa biết cách sẻ chia thì phải. Hãy bỏ cặp kính xuống và cảm nhận những điều thật giản dị chung quanh bạn thử xem. Sẽ có rất nhiều điều thú vị lắm đó.
Nếu bạn chọn nhiều ( C ): Cặp kính nào dành cho bạn nhỉ. Thôi thì bạn cứ tự chọn lựa đi hén vì bạn chọn cho mình cách nhìn cuộc sống như thế nào thì cuộc sống chung quanh bạn sẽ là như thế đó thôi. Nếu bạn cảm thấy vui thì cuộc sống của bạn cũng sẽ tràn ngập niềm vui và tiếng cười. Vậy thì việc gì phải buồn chán bạn nhỉ. Hãy cố gắng nhìn đâu cũng thấy được sự tích cực của nó bạn nhé.
Đôi mắt rất quan trọng, thật đấy. Hãy biết cách bảo vệ nó cho thật tốt tránh mọi sự nhàm chán, những điều tiêu cực và bi quan để mỗi sớm mai thức dậy ta sẽ có được những cái nhìn, những sự quan sát thật tinh tế, thật lạc quan và tin tưởng về cuộc đời này_ Đó là điều quan trọng nhất.
Theo Muctim
Giữa em và "cave" anh chọn ai?
Tôi cay đắng nhận ra một sự thật phũ phàng... (Ảnh minh họa)
Lúc đó tôi lặng người, ứ nghẹn, để lúc tỉnh dậy thấy mình đang ở trong bệnh viện. Tôi cay đắng nhận ra một sự thật phũ phàng, tôi tự hỏi: "Giữa em và "cave" anh chọn ai?"
Cuộc sống có ai biết trước được chữ "ngờ". Càng nghĩ tim tôi càng đau đớn hơn, tỉnh dậy sau cơn sốc đầu tôi lúc rơi vào khoảng hư vô, lúc chìm vào những kỉ niệm của quá khứ.
Ngày đó, tôi là người con gái khá thành đạt, tôi 25 tuổi xinh đẹp, chuẩn bị hoàn thành khóa học thạc sĩ, đồng thời tôi vừa trúng tuyển vào vị trí trưởng phòng của một công ty nước ngoài. Mọi người đánh giá tôi năng động, đáng yêu và đầy triển vọng. Còn anh cũng lịch lãm, giỏi giang không kém, anh làm giám đốc điều hành cho tập đoàn xây dựng lớn. Những tưởng sau 6 năm yêu nhau chúng tôi sẽ là "đôi tiên đồng ngọc nữ" xứng đôi bên nhau trọn đời khi tôi tốt nghiệp. Vậy mà...
Tôi quen anh từ năm đầu tiên đại học, lần đó anh về Đà Nẵng thăm nhà, đi dạo phố anh đụng xe vào tôi. Chân tôi máu me đầy còn chiếc xe đạp không còn nguyên hình dạng. Anh vội vã đưa tôi tới bệnh viện, chăm sóc tận tình. Cho tới ngày tôi khỏi cũng là lúc anh phải vào lại Sài Gòn làm việc. Anh đi rồi nhưng không quên hằng ngày thường nhắn tin, điện thoại cho tôi.
Không biết từ bao giờ anh đã là người bạn, người anh thân thiết luôn lắng nghe những tâm sự tuổi mới lớn của tôi, luôn quan tâm an ủi tôi mỗi khi buồn vui. Chủ nhật hôm ấy, sau giờ tan trường anh bỗng xuất hiện ở cổng trường tôi với bó hoa ly trên tay đã thay lời muốn nói. Tôi và anh đã hòa vào đại dương tình yêu ngọt ngào.
Trong 6 năm dù xa cách nhưng không vì thế mà làm giảm đi tình cảm của tôi dành cho anh. Mỗi dịp hè, lễ tết tôi thường đón xe từ Đà Nẵng vào thăm anh. Chúng tôi thường ngồi bên bờ sông Sài Gòn ngắm lục bình lững lờ trôi, mùa xuân lại dạo trên đường hoa Nguyễn Huệ, mùa hè anh chụp rất nhiều hình tôi ở nhà thờ Đức Bà. Thỉnh thoảng anh về Đà Nẵng cả hai tay trong tay đi trên cát, anh nói: "Em là tình yêu chân thành, trong sáng nhất của anh". Tôi nhớ ngày ấy bên anh tôi vui cười hạnh phúc biết bao.
Lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc, tôi đã thấm vị đắng của tình yêu như thế nào... (Ảnh minh họa)
Anh luôn tôn trọng, nâng niu tôi như một báu vật và động viên tôi học tiếp sau khi tốt nghiệp đại học, anh lúc nào cũng ủng hộ cho sự nghiệp của tôi. Còn chuyện cưới xin thì khi tôi học xong cao học sẽ tính. Tôi hạnh phúc biết bao khi có người đồng hành hiểu ý mình như vậy. Khi thi kết thúc học kì cuối cùng tôi được nghỉ một thời gian khá dài để chuẩn bị cho luận văn. Tôi không điện thoại báo trước mà lên xe vào thẳng thăm anh, tôi muốn tạo cho anh bất ngờ nho nhỏ.
Nhưng không ngờ đây là lần cuối tôi gặp tình yêu của mình. Trước khi bước chân vào ngôi nhà của anh, tôi ngồi ở quán cà phê đối diện nghỉ ngơi, ánh mắt nhìn về phía nơi anh sống. Đập vào mắt tôi là hình anh chở cô hàng xóm, hai người ôm ấp trong yêu thương, vui vẻ, họ rất hạnh phúc. Trái tim tôi tan nát, uất nghẹn nơi cổ họng, tai ù và tôi xỉu đi, sau đó người ta đưa tôi vào viện.
Có thể tôi sẽ không sốc nặng như thế nếu anh yêu một cô gái bình thường, mà người anh đang thương và vô tâm lừa dối tôi là cô cave, anh đã từng kể tôi nghe vài lần. Sau này, qua bạn bè anh tôi được biết trước khi tôi phát hiện ra sự thật thì anh đã chung sống với cô gái đó gần một năm rồi.
Lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc, tôi đã thấm vị đắng của tình yêu như thế nào. Tôi quyết tâm lấy hết can đảm vượt qua nỗi đau, tôi thay số điện thoại, nhận công tác và bảo vệ xong luận văn tôi xung phong qua Lào làm đại diện cho công ty. Tôi đau buồn rời xa tình yêu không lời từ biệt. Năm tháng trôi đi nhưng chưa giờ phút nào tôi quên được anh, đã có rất nhiều người đàn ông tốt đến bên tôi nhưng họ không thể thay thế được anh. Người ta nói thời gian là phương thuốc tốt nhất để xoa dịu mọi nỗi đau mà sao tôi vẫn mãi không quên dù người...?
Mỗi lần về tới Sài Gòn tôi thường một mình nuốt những giọt lệ vào trong ngồi ngắm lục bình lững lờ trôi trên dòng sông, trong lòng miên man về kí ức tình xưa. Tôi ước giá như mọi thứ chỉ là cơn ác mộng và anh vẫn là của tôi. Nhưng cuộc tình của tôi cũng giống như những cánh lục bình kia không biết sẽ đi về đâu?
Theo Vietnamnet
Em sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh Bằng mọi giá đừng bao giờ để anh tuột khỏi tầm ngắm một lần nữa chị nhé! (Ảnh minh họa) Ngày em biết mình có thai thì cũng là ngày anh cho em biết về chị và bọn trẻ. Em bàng hoàng, choáng váng... Em quyết định viết nên những dòng chữ này thật chẳng dễ dàng gì! Nỗi đau, sự dằn vặt,...