Nhìn cuộc sống qua “Bộ móng tay màu đỏ”
Tập truyện ngắn ‘Bộ móng tay màu đỏ’ của cây bút trẻ Phát Dương không chỉ khiến người đọc như nghe đâu đó tiếng thở dài cho những thân phận phụ nữ kém may mắn, mà còn học cách nhìn cuộc sống thấu hiểu và bao dung…
Phát Dương (tên thật Dương Thành Phát), sinh năm 1995, hiện là sinh viên ngành Văn học, Trường ại học Cần Thơ. Nhưng đọc truyện, độc giả không khỏi bất ngờ bởi sự thấu hiểu, tinh tế và sâu sắc của cây bút trẻ về cuộc sống. 18 truyện ngắn trong tập truyện thì có đến 16 truyện viết về phụ nữ với những chìm nổi, đắng cay.
Sách nhẹ nhàng cuốn hút người đọc bởi cái cách thể hiện cảm xúc, tâm lý nhân vật gần gũi và đời thường. ặc biệt, không ít độc giả nữ cảm nhận bóng dáng, tính cách hay suy nghĩ của mình hoặc của người quen thấp thoáng đâu đó trong tác phẩm. Phụ nữ thường chịu thiệt vì luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho chồng con, người yêu, người thân…
Như cách sống của các nhân vật trong truyện “Vòng tròn”, “ếm hủ tiếu”, “Lì xì”, “òn ghen giữa chợ”, “Cây độc”, “Tô hủ tiếu”… Người khổ vì hết lòng lo cho gia đình nhưng bị chồng phụ bạc; người bất lực vì con bất hiếu; người uất ức vì công sức lao động bị bóc lột… ôi khi người đọc cảm thấy “tức giùm” cho nhân vật và giận cái cách nghĩ đơn giản, cả tin và cam chịu của những người phụ nữ mệnh khổ ấy. Vậy mà, xét kỹ thì lại thương, thông cảm với họ. Bởi những điều tưởng vô lý nhưng lại có thật, bởi sự quan sát tinh tế đời sống cũng như dẫn dắt mạch cảm xúc, tâm lý nhân vật được tác giả triển khai rất tốt.
Video đang HOT
Ở một khía cạnh khác, truyện ngắn được đặt tên cho tập truyện – “Bộ móng tay màu đỏ” – mang lại cái nhìn mới về việc làm đẹp của phụ nữ. ây cũng là tác phẩm đạt giải Nhất văn xuôi cuộc thi “Tác phẩm đầu tay” do Du Tử Lê Foundation tổ chức năm 2017. Tuyến – nhân vật chính trong truyện – dù lam lũ, nghèo khổ nhưng cô cũng thích làm đẹp. Cô không dám son phấn hay se sua chưng diện mà chỉ thích sơn móng tay. Ngắm móng tay được sơn đỏ sáng bóng, Tuyến quên hết bao nặng nhọc, vất vả mà đôi tay gầy gò, chai sần phải gánh vác.
Ấy vậy mà niềm vui đơn thuần, nhỏ bé ấy cũng bị tước mất bởi những lời gièm pha và ánh mắt soi mói, nghi ngờ của người đời. ể đứa con của Tuyến phải tức tưởi khi lãnh học bổng mà bị đồn là giả nghèo chỉ vì bộ móng tay sơn đỏ của mẹ. ộc giả có lẽ phải giật mình nhìn lại khi đọc những dòng chữ: “Họ có thể thấy những phút móng tay được sơn đỏ đẹp đẽ, nhưng họ đâu thấy những năm tháng ròng rã chúng sứt mẻ và có khi sưng tấy, mưng mủ vì dằm gai. Người ta cho phép bản thân đánh giá người khác dù chưa tường tận mọi việc. Như người ta đánh giá Tuyến qua bộ móng tay màu đỏ” (trang 159).
Bên cạnh những số phận đáng thương, còn có những người cay nghiệt, tham lam như bà Chín Chằn trong truyện “Sông khóc”, như những cô con dâu trong truyện “ồ chơi”, “Chim chuyền nhành ớt”… Họ như những mảnh ghép để hoàn thiện bức tranh cuộc sống: có người tốt, kẻ xấu, có người đáng thương, kẻ đáng trách, người luôn hy sinh, kẻ chỉ muốn hưởng thụ…
Không chỉ chắc tay trong khai thác tâm lý nhân vật và xây dựng bố cục câu chuyện, tác giả còn có văn phong rất dễ cảm với giọng điệu đặc trưng của người miền Tây sông nước. Tất cả tạo nên một tập truyện ấn tượng và lôi cuốn.
Đang mang bầu nhưng chị dâu vẫn trang điểm đậm, mặc váy ôm sát người và tuyên bố hùng hồn khiến mẹ tôi giận tái mặt
Thấy chị dâu bị mắng, tôi cũng thương nhưng thôi cũng kệ. Ai đời có bầu lại ăn diện diêm dúa kiểu đấy thì ai mà bênh vực cho nổi.
Chị dâu tôi theo chủ nghĩa của cái đẹp. Nghĩa là làm gì, đi đâu cũng phải đẹp, kể cả đi đổ rác. Mỗi ngày chị ấy dậy rất sớm nhưng lúc nào cũng phải chạy như bay, lật đật vì trễ giờ làm. Mà nguyên nhân cũng chỉ vì: "Nay son màu gì? Mặc váy nào? Đánh phấn mắt màu gì cho hợp tông? Giày nào mới vừa đẹp vừa hợp thời tiết...?".
Đến mức anh tôi nhiều khi lắc đầu ngán ngẩm, bỏ chị tự đi một mình dù cả hai làm chung công ty. Có khi anh ấy còn thở dài, than thở hồi yêu chị vì thấy chị lúc nào cũng chỉn chu, sạch sẽ, quyến rũ. Giờ anh chán đến tận cổ mỗi khi phải đợi chị làm đẹp trước khi ra khỏi nhà.
Về nhà tôi làm dâu 1 năm nay nhưng chưa bao giờ chị dâu vào bếp nấu được một bữa cơm vì sợ hỏng móng tay. Hôm nào mẹ tôi bệnh là cả nhà ăn cơm tiệm hoặc mua lẩu về ăn. Cũng may tôi và bố đều dễ tính nên tặc lưỡi cho qua chuyện chứ gặp nhà nào khó khăn thì chị dâu tôi chắc chẳng ở nổi.
Hiện tại chị ấy đang mang bầu được 5 tháng, bụng đã bắt đầu nhô lên cao, tròn lẳn. Vì lần đầu tiên có cháu nên cả nhà tôi, ai cũng phấn khích mong đợi. Nhưng chị dâu lại không hề nghĩ như thế. Chị ấy vẫn mang cái tư tưởng có bầu nhưng cũng phải thật xinh đẹp. Thế là chị ấy chi một núi tiền để mua son phấn cho người mang thai. Rồi váy bầu cũng phải thật quyến rũ. Thôi thì nhà tôi cũng kệ, chỉ cần tinh thần chị ấy luôn khỏe khắn, thoải mái là được rồi.
Chị dâu tôi theo chủ nghĩa của cái đẹp. Nghĩa là làm gì, đi đâu cũng phải đẹp, kể cả đi đổ rác. (Ảnh minh họa)
Nào ngờ hôm qua, khi cả nhà chuẩn bị đi đám cưới thì chị dâu từ trên lầu đi xuống. Chị ấy mặc một cái váy ôm sát người, vạt váy dài chấm đất, thậm chí còn dùng đai buộc bụng để bụng trông tròn trịa hơn. Chị còn mang đôi giày cao gót, tay vịn cầu thang, tay xách tà váy đi xuống rồi hùng hồn tuyên bố phải thật đẹp, thật quyến rũ để ai cũng phải ngước nhìn.
Khỏi phải nói, mẹ tôi giận đến tái mặt. Đợi chị xuống lầu, mẹ tôi mắng ngay và yêu cầu chị trở về đúng vị trí là một người con dâu, một bà bầu trong nhà. Chị dâu tôi trước giờ chưa từng thấy mẹ chồng hung dữ như thế nên sợ xanh mặt, khóc nức nở và đi thay váy áo khác, xóa lớp trang điểm dày cộm trên mặt đi.
Mẹ tôi vốn cũng chẳng muốn nói nhưng thấy chị ấy mặc váy quá dài, mang giày cao gót nên vừa giận vừa sợ cho đứa bé trong bụng. Sáng nay tôi thấy chị dâu đã để mặc mộc và mặc áo rộng hơn nhưng chẳng biết sẽ kéo dài được bao lâu. Tôi có nên góp ý với anh trai để anh ấy biết cách dạy lại vợ trong cách ăn mặc không cả nhà?
"Nỗi cô đơn của các số nguyên tố": Cuộc đời chúng ta nào đâu phải Toán học Tên của cuốn sách gần như đã 'báo hiệu' trước cho người đọc cảm giác cô đơn trong suốt quá trình đọc và gấp cuốn sách lại. Nhưng bạn ơi, đừng như Alice và Mattia, đừng là các số nguyên tố, bởi chúng ta nào đâu phải Toán học! Nỗi cô đơn của các số nguyên tố là cuốn tiểu thuyết đầu tay...