Nhìn con trai ngây thơ gọi mẹ mà ruột gan tôi như bị ai cào xé
Đã 5 năm trôi qua, biết bao vất vả khó khăn và thị phi khi nuôi con trai một mình, nhưng đến giờ, điều khiến tôi sợ hãi hơn cả lại là sự xuất hiện của cô gái đó.
Chuyện bắt đầu từ 5 năm trước. Khi đó, tôi còn là một cô giáo vùng cao. Hàng ngày, tôi phải đi từng nhà vận động rồi chở những em nhỏ ra trường. Một hôm, khi đi qua một con suối nhỏ, tôi bỗng nghe tiếng khóc yếu ớt của một đứa bé. Trời tờ mờ khiến tôi không thể nhìn rõ nơi phát ra tiếng khóc.
Tôi dừng xe lại và chăm chú lắng nghe, tiếng khóc cứ yếu dần, lịm dần. Tôi phát hiện thấy có một túi vải nhỏ bỏ trong lùm cây có vẻ chuyển động. Không chần chừ, tôi tới mở túi vải ấy ra và điếng người đi khi thấy một bé trai sơ sinh còn nguyên cuống rốn.
Đứa bé tím tái vì lạnh, cơ thể bị kiến bu nhiều chỗ. Tôi vội vã đem em lên trạm y tế xã sơ cứu. Trên đường đi, tôi chỉ biết dùng chiếc áo ấm của mình che cho bé, dù tôi cũng đang co ro vì lạnh. Ngày hôm đó, tôi nhận nuôi bé. Nhưng mãi gần 4 tháng sau tôi mới chính thức hoàn tất thủ tục đứng tên ở vị trí mẹ bé.
Vừa chăm bé, vừa lo dạy dỗ khiến tôi gầy đi trông thấy, có khi tưởng như không thể tiếp tục cưu mang bé nổi. 2 năm sau, tôi được luân chuyển về trường miền xuôi, gần nhà. Có bé, tôi quyết định không cưới chồng, sinh con nữa. Bởi tôi sợ gặp phải người đàn ông nào ích kỉ, thì bé con của tôi sẽ khổ.
Quyết định đó của tôi gặp phải sự phản đối kịch liệt từ gia đình. Bố mẹ tôi hết lời khuyên nhủ rồi quay sang mắng con trai tôi vì cản trở hạnh phúc của tôi. Để bảo vệ con khỏi những tổn thương, tôi đã chuyển đến ở khu nội trú của trường và hàng tuần chỉ đưa con về nhà một lần.
Vì con, tôi quyết định sẽ sống cuộc đời độc thân để chăm lo cho con đầy đủ nhất. (Ảnh minh họa)
Có lẽ con cũng hiểu được hoàn cảnh của mình nên rất ngoan. Từ nhỏ, con chưa từng quấy khóc, chưa từng đau bệnh gì lớn để tôi phải vất vả. Lớn lên một chút, con đã biết phụ tôi việc này việc nọ, lại rất biết vâng lời.
Video đang HOT
Dù có nhiều người đến tìm hiểu tôi nhưng tôi đều từ chối. Tôi vẫn giữ vững ý định chỉ nuôi và đem lại hạnh phúc cho con. Bởi số phận con trai tôi đã quá thiệt thòi so với mọi người rồi. Nếu tôi còn chia sẻ tình cảm dành cho con nữa thì con càng thiệt thòi nhiểu hơn. Những người đàn ông đó, họ tự đến và chán nản trước sự cứng rắn của tôi nên cũng tự ra đi.
Bây giờ, tôi đã 31 tuổi, qua cái tuổi xuân sắc để mà tìm người chồng tốt. Con trai tôi cũng đã lên 5 và đang học mẫu giáo. Thế nhưng, mọi dự tính của tôi, cuộc sống của tôi hoàn toàn bị đảo lộn bởi sự xuất hiện của một người: mẹ ruột con.
Cô gái ấy đến nhà tìm tôi vào một ngày chủ nhật. Khi thấy con, cô gái ấy đã nhìn con sững sờ rồi bật khóc. Thấy lạ, tôi đến mở cửa hỏi thì cô ấy không nói nên tiếng chỉ đưa cho tôi một tấm ảnh nhỏ. Lần này, đến lượt tôi sững sờ khi thấy đó là hình của con khi mới chào đời.
Nhìn con ngây thơ gọi mẹ mà ruột gan tôi như bị ai cào xé. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi đã ngồi cạnh nhau cả tiếng đồng hồ để kể và nghe câu chuyện về quãng thời gian ấy. Con trai thỉnh thoảng lại chạy vào ôm lấy tôi ríu rít hỏi cô ấy là ai? Cô gái ấy ngậm ngùi kể về nỗi khổ tâm khi phải bỏ con trên bờ suối 5 năm trước. Nhưng nếu không làm vậy, cô ấy không thể sống yên ổn được với thị phi. Nói trắng ra, cô ấy sợ miệng lưỡi thiên hạ khi cô ấy không chồng mà có con. Nhưng nỗi dằn vặt cứ đeo bám mãi cô ấy đến tận bây giờ. Cô ấy đã mất cả năm mới tìm ra được tôi và con.
Nói mãi, cuối cùng cô ấy quỳ xuống cầu xin tôi hãy cho cô ấy xin lại con. Cô ấy sẽ trân trọng, sẽ thương yêu con để bù đắp lại những đau khổ cô ấy gây ra cho con. Nghe cô ấy nói rồi nhìn lại con trai, tim tôi như vỡ ra.
Đến nay đã 4 ngày trôi qua, hàng ngày cô ấy đều đến chơi với con nhưng vẫn xưng mình bằng cô. Tôi nên làm thế nào bây giờ? Vì con, tôi đã từ chối biết bao hạnh phúc gia đình. Nhưng tôi không thể chia cách con và mẹ ruột. Tôi không muốn lớn lên, con lại hận mình. Tôi cũng không nỡ để con rời xa mình, bởi vì tôi rất yêu và thương con. Tôi nên quyết định thế nào cho đúng bây giờ?
Theo Afamily
Làm phụ nữ, nếu được chọn thì hãy lấy chồng Tây
Không phải tôi chê đàn ông Việt, nhưng tôi thấy đàn ông Việt cần phải học nhiều điều từ đàn ông Tây. Và vì thế, nếu được chọn, tôi sẽ lấy chồng Tây.
Tôi từng đọc rất nhiều câu chuyện liên quan đến việc lấy chồng Tây. Bản thân tôi cũng lấy chồng Tây, nhưng cuộc đời tôi lại một bước lên mây, một phút thành tiên vì quyết định đúng đắn này.
Tôi năm nay 25 tuổi, là nhân viên makerting của một công ty nước ngoài có tiếng. Có lẽ khi đọc tới đây, mọi người sẽ nghĩ tôi có ngoại hình khá khẩm, ít nhất cũng da trắng dáng cao theo kiểu kiều nữ. Và như vậy, chuyện tôi lấy chồng Tây là điều bình thường. Nhưng xin thưa thế này, ngoại hình tôi rất bình thường, tôi cao 1m55, da ngăm ngăm đen. Lợi thế của tôi là làn da mịn như da em bé và nụ cười tỏa nắng theo nhận xét của mọi người. Ai cũng bảo thấy tôi cười là thấy vui hơn, có sức sống hơn.
Tuy vậy, lợi thế lớn nhất để tôi được nhận vào làm ở công ty này là do tôi nói thành thạo 2 thứ tiếng Anh và Pháp. Ở môi trường này, tôi được các chị đồng nghiệp hướng dẫn cách chăm sóc da mặt, rồi cách ăn mặc cho hợp vóc dáng nên nhìn cũng tương đối. Vì công việc, tôi phải tiếp xúc với nhiều người nước ngoài, chủ yếu là người Anh. Tôi gặp chồng tôi cũng nhờ một cuộc hội thảo của công ty.
Hôm đó, chồng tôi là đại diện của công ty đối tác, còn tôi là chuyên viên. Tôi đang giới thiệu về hoạt động của công ty thì sự cố xảy ra: mất điện. Cả hội trường nhốn nháo, những thành viên đối tác cũng bàn tán xôn xao. Bên điện lực báo rằng phải tới 15 phút sau sự cố mới được khắc phục. Trong thời gian đó, vì không muốn mọi người bị ngắt quãng nên tôi đã cố gắng nói thật to, và trình bày mà không cần máy chiếu. Tôi đã nghĩ lần này chắc mất đi cơ hội kí hợp đồng béo bở thì lại nhận được cái bắt tay của anh. Sau đó, anh đưa bản hợp đồng và nói rất ấn tượng với khả năng thuyết trình của tôi.
Là phụ nữ, nếu có thể thì hãy cố gắng lấy chồng Tây. (Ảnh minh họa)
Kí xong hợp đồng, chúng tôi bắt đầu hẹn hò nhiều hơn. Đi bên cạnh anh, tôi chẳng khác nào là "nấm lùn" bởi anh cao gần 1,9m. Vì thế, nụ hôn đầu của chúng tôi diễn ra cũng rất khôi hài khi anh phải cúi xuống, còn tôi phải đứng trên bậc thang mới chạm được môi nhau. Anh bảo anh thích những cô gái nhỏ bé như tôi, vì trông tôi rất đáng yêu.
Yêu nhau được 1 năm thì chúng tôi chính thức bàn đến chuyện cưới hỏi. Bố mẹ tôi ban đầu không đồng ý vì sợ tôi sẽ ra nước ngoài định cư. Nhưng thấy chúng tôi quá quấn nhau nên cũng không thể cản được. Đám cưới diễn ra, tôi và anh cùng song hành bước lên hôn đường mà tôi vẫn nghĩ mình đang nằm mơ.
Ngay khi cưới về, cuộc sống của tôi thảnh thơi vô cùng. Chồng tôi rất thoáng trong việc chi tiêu. Không giống như những ông chồng Việt tôi thường thấy, anh sẵn sàng chi tiền triệu cho một món đồ vợ thích mà không một lời kêu ca. Lương hàng tháng anh không đưa cho tôi hết nhưng luôn đưa đủ cho tôi chi tiêu trong nhà.
Chồng tôi cũng rất chăm đưa vợ đi chơi, đi ăn và đi du lịch. Tuần trăng mật, chúng tôi đặt vé đi du lịch xuyên Việt để tìm hiểu bản sắc từng vùng miền. Đến đâu, anh cũng hào hứng chụp ảnh cùng tôi, thậm chí còn không ngại ngần làm mặt xấu như con nít theo ý tôi, dù anh đã hơn 30 tuổi. Anh cũng không bao giờ la cà quán xá như đàn ông Việt. Đi làm xong là về, về đưa vợ đi chơi, đi dạo.
Cưới chồng gần 1 năm mà tôi càng ngày càng trẻ đẹp ra khiến ai cũng phải tấm tắc khen. (Ảnh minh họa)
Xét về độ ga lăng thì chồng tôi có lẽ xếp hạng nhất, hay chí ít tôi cũng chưa thấy ai ga lăng như anh. Giữa phố đông người, anh không ngại quỳ xuống cột dây giày cho tôi. Rồi khi ăn, anh cũng không ngại lau miệng, lau tay cho vợ. Nếu tôi than mệt, anh sẽ cõng tôi đi về tận nhà. Những khi đó, tôi đọc được trong mắt những người phụ nữ xung quanh sự hâm mộ. Và tôi nhận ra một điều: Những người đàn ông Việt rất ít ai đủ "can đảm và yêu thương" để làm được điều đó với vợ mình.
Sống ở nhà riêng nhưng sợ tôi mệt mỏi nên chồng tôi thuê luôn giúp việc theo giờ. Tuy nhiên, váy áo của tôi là do anh giặt, thậm chí váy áo của ngày "tới tháng". Anh nói không muốn người khác giặt quần áo cho vợ mình. Tôi hỏi anh có thấy sợ không nếu váy tôi có dính một ít máu. Anh cười nói khi yêu một người phụ nữ thì bất kể cái gì trên thân thể họ cũng có thể yêu, và không bao giờ tồn tại chữ sợ.
Tôi hạnh phúc biết bao khi nghe chồng mình nói vậy. Cưới chồng gần 1 năm mà tôi càng ngày càng trẻ đẹp ra khiến ai cũng phải tấm tắc khen.
Không phải tôi chê đàn ông Việt, nhưng tôi thấy đàn ông Việt cần phải học nhiều điều từ đàn ông Tây. Đàn ông Việt quá gia trưởng, quá độc đoán và ham chơi nên mọi công việc từ nhà cửa, con cái đến cơ quan đều dồn đổ lên đầu, lên vai phụ nữ. Nếu họ biết chia sẻ, biết động viên hay ít nhất biết thông cảm cho vợ thì có lẽ sẽ không có nhiều đau khổ trong cuộc sống hôn nhân như vậy. Vợ chồng, dù Tây hay Việt cũng cần lắm hai chữ "yêu thương".
Theo Afamily
Chỉ vì lần đi nhà nghỉ tình ngay lý gian của vợ chồng tôi mà cả gia đình lục đục Thật là tình ngay lý gian cho vợ tôi quá. Mẹ rồi cả nhà tôi mắng chửi tôi mù quáng bênh vợ và xúc phạm vợ tôi rất nhiều, còn đòi đuổi cô ấy ra khỏi nhà. Hai vợ chồng tôi chơi thân từ nhỏ. Cô ấy mồ côi mẹ sớm nên hay đến nhà bác gái ruột ở mỗi khi nghỉ học...