Nhìn con ăn bát mì tôm nở bung bét, nước mắt tôi rơi lã chã
Thấy con trai ngồi ăn bát mì đã nở bung bét hết cả mà tôi bật khóc.
Lấy chồng vô tâm đúng là khổ cả đời. Hồi trước, tôi cãi lời bố mẹ, một mực đòi lấy H làm chồng dù biết tính anh cộc cằn, khô khan. Chồng tôi ít khi biết quan tâm vợ con, cũng không biết thế nào là lãng mạn. Sống với nhau 8 năm, chưa bao giờ tôi nhận được một món quà của anh.
Không nhớ ngày sinh nhật vợ nhưng anh lại nhớ ngày sinh nhật của chị em gái, của đồng nghiệp thân thiết và mua quà cho họ. Mỗi lần như thế, chúng tôi lại cãi nhau và tôi lại càng cảm thấy tủi thân hơn.
Tôi mới sinh đứa con thứ hai được 3 tuần, còn đang trong thời gian ở cữ. Từ khi ở bệnh viện về, chồng chỉ nấu cho tôi được vài lần, còn lại tôi tự xoay xở. Anh cứ bảo đi làm cực nhọc, đưa tiền cho vợ là hoàn thành trách nhiệm rồi. Tối về, anh cũng không bế con cho tôi ăn cơm mà ngồi chơi game. Có hôm con quấy khóc quá, tôi nhờ chồng nấu hộ bữa cơm thì anh cằn nhằn rồi đi mua cơm hộp về ăn.
Video đang HOT
Hôm qua, chồng đón con trai lớn 7 tuổi về nhà rồi bỏ đi nhậu với đồng nghiệp. Tới 8 giờ, tôi dỗ con nhỏ ngủ xong, đi ra phòng khách thì bật khóc khi thấy con trai lớn đang ngồi ăn bát mì tôm đã nở bung bét. Con nói bố nấu bát mì cho con rồi bỏ đi nhậu rồi, còn dặn mẹ là tự nấu mì tôm ăn cho xong bữa.
“Con ngán mì tôm quá mẹ ơi. Tuần này ăn mì suốt mấy bữa rồi. Mẹ nấu cơm cho con ăn đi”. Thằng bé nhìn tôi, nỉ non mà tim tôi quặn thắt.
Tôi vào bếp, nấu cơm cho con mà nước mắt cứ trào ra. Càng nghĩ, tôi càng thấy đau đớn và căng thẳng. Tôi không muốn tiếp tục cuộc sống khổ sở như thế này nữa. Chồng tôi có thể vô tâm với vợ nhưng tại sao lại có thể vô trách nhiệm với cả con như thế chứ? Có cách nào để anh thay đổi không? Hay tôi về nhà mẹ đẻ ở một thời gian, cho anh có không gian riêng mà tụ tập bạn bè cho thỏa chí?
Muốn chồng tặng dây chuyền vàng, tôi chao đảo khi anh tiết lộ bí mật
Chồng ngồi gục, hai tay ôm lấy đầu trong đau khổ rồi tiết lộ bí mật động trời.
Ảnh minh họa
Sống với nhau 8 năm nay, chưa bao giờ tôi nhận được một món quà nào từ chồng mình. Hồi yêu, tôi cũng biết tính anh khô khan, không thích những chuyện như tặng hoa, tặng quà hay tổ chức sinh nhật kiểu lãng mạn. Nếu tôi thích gì, chỉ cần nói là anh sẽ mua. Nếu thèm gì, nói là anh sẽ chở đi ăn hoặc mua đem đến tận phòng trọ.
Lúc đó, tôi cho rằng một người đàn ông biết quan tâm, biết dùng hành động thay vì những lời nói suông sẽ chân thành và đáng trân trọng hơn. Nhưng rồi càng sống chung lâu dài, tôi càng cảm thấy tầm quan trọng của những bất ngờ thú vị. Chẳng cần nhiều, chỉ cần một món quà nhỏ hay một bó hồng là đủ hâm nóng tình cảm vợ chồng rồi.
Tôi nói điều này với chồng rất nhiều lần nhưng chồng tôi phớt lờ hay đôi khi trách tôi phiền phức. Biết chồng vất vả kinh doanh (chồng tôi đang quản lý một xưởng sản xuất nội thất) nên tôi đành cố nuốt nỗi buồn vào trong.
Mấy hôm trước, tôi đi uống cà phê với nhóm bạn hồi đại học. Một cô bạn khoe được chồng tặng sợi dây chuyền vàng rất đẹp vào ngày sinh nhật, tôi càng thấy chạnh lòng hơn.
Tối đó, tôi đợi chồng đến 9 giờ tối. Anh vừa mở cửa vào nhà, tôi đã trách cứ anh không biết yêu thương, trân trọng vợ. Tôi chì chiết anh không bao giờ tặng nổi cho vợ một món quà nào. Kể cả một bông hoa hồng cũng chẳng có. Tôi khóc lóc kể chuyện bạn thân được chồng tổ chức sinh nhật, tặng dây chuyền và bảo chồng tặng cho tôi một sợi dây chuyền cho bằng bạn bằng bè.
Anh im lặng để mặc tôi nói. Tôi cứ khóc, cứ nói cho hả cơn giận trong lòng. Đến khi nhìn lại, thấy chồng ngồi gục đầu, hai tay ôm đầu đầy đau khổ, tôi mới ngẩn ngơ.
Chồng tôi hờ hững nói: "Sắp phá sản rồi, sắp chẳng còn nhà cửa mà ở nữa rồi. Dây chuyền gì nữa chứ?". Tôi lảo đảo trước bí mật chồng vừa nói ra.
Anh nói mấy tháng nay xưởng sản xuất không có đơn hàng lớn nên buộc phải cho công nhân nghỉ và hoạt động cầm chừng. Chính vì thế anh đã đem hết tiền tiết kiệm đi đầu tư với bạn bè, hi vọng gỡ gạc lại được một con đường sống cho xưởng nhưng bị lừa. Vì xoay vốn nên anh vay tiền khắp nơi và đang nợ nần tứ tung. Tháng sau nếu không trả nợ ngân hàng xong thì căn nhà chúng tôi đang ở cũng phải bán đi. Vì không muốn vợ con lo lắng nên anh âm thầm chịu đựng, tự tìm đường chuyển hướng. Không ngờ càng gỡ càng rối và giờ anh không thể xoay chuyển được nữa.
Từng lời chồng nói khiên đầu óc tôi quay cuông. Chuyện động trời như vây mà anh lại giấu giếm tôi lâu đến thế. Chồng khó khăn mà tôi còn đòi hỏi vô lý như thế, tôi tự giận mình quá. Giờ tôi biết phải chấp nhận và vượt qua chuyện này bằng cách nào đây?
Nhận món quà kỷ niệm của chị gái mà nước mắt tôi tuôn rơi Tôi cầm món quà kỷ niệm của chị gái, trái tim quặn thắt, nước mắt rơi trong đau đớn. Tôi và chị My là chị em song sinh. Vì thế, chúng tôi gắn bó với nhau trong mọi thứ, từ nếp sinh hoạt, ăn mặc đến những sở thích cá nhân. Hồi bé, tôi và chị có chung một cuốn nhật ký. Trong...