Nhìn chồng phản bội mà lòng không còn đau…
Tôi viết lên đây cho mọi người cùng chia sẻ với tôi…Năm tới 17 tuồi có một người con trai anh ấy lớn hơn tôi 4 tuổi. Anh ấy làm công an ờ phường trong 1 làn gặp ba tôi thấy anh ấy chưa ăn cơm…trời nắng bà nấu ăn trong phường thì nghỉ. Thấy anh ấy hiền lành và nói chuyện dễ nghe nên ba tôi mời anh ấy về nhà ăn bữa cơm tại trong phường cũng là bạn của ba hôm ấy ra phường có việc.
Khi về nhà anh ấy thấy tôi. Tôi cũng chả nói gì chỉ gật đầu. Q vài lần nói chuyện mẹ tôi có vẻ ưng ý vì thấy anh này công an mà sao nói chuyện nhỏ nhẹ lễ phép đến thế..Anh ta rất có chừng mực..Khoảng 2 tuần sau anh ấy về nhà anh ấy nói gì với 3 mẹ anh ấy mà mẹ anh gọi điện xuống hỏi mẹ tôi tôi tuổi gì. Rồi anh mời ba tôi về nhà chơi. Rồi anh ấy dắt mẹ xuống coi mắt tôi. Lúc đó mặt tôi như đực ra ( các bạn đừng cười).
Mẹ tôi thì khá hài lòng anh chàng này không phải vì màu áo công an và vì tính hiền lành và trung thực của anh ấy. Nhà tôi giàu thì không giàu nhưng nói đến tiền thì nhà tôi không cần đâu. Từ đó anh ấy ra vào nhà tôi thường xuyên dẫn đến xóm làng dị nghị, mẹ tôi quê mặt nhưng chẳng nói gì. Anh nói bàn với mẹ cuối năm bỏ rượu. Lúc đó tôii ý kiến. Tôi nói tôi còn quá nhỏ đang ăn học…Nếu mẹ thấy được tôi chấp nhận tìm hiểu rồi quen. Cái chuyện xa hơn từ từ tính. Vì xóm làng nói quá nhiều điều ko hay nên mẹ quyết định đồng ý cho bỏ rượu…
Video đang HOT
Tôi không đồng ý nên lớn tiếng cãi nhau với mẹ, cãi nhiều lắm. Nhưng mẹ tôi bệnh tim và hằng ngày phải uống thuốc tôi không dám làm căng quá. Cuối cùng sợ mẹ lên cơn đau tim tôi đành chấp nhận. Bỏ rượu xong, đến năm 18 tuổi anh đi xét lý lịch nhà tôi làm giấy kết hôn. Lúc này tôi phản đối dữ hơn khóc nhiều lắm cãi nhau kịch liệt với mẹ , ba tôi chẳng ý kiến gì mọi việc do mẹ quyết định. Tôi nhất quyết không ký giấy kết hôn. Tôi khóc nhiều vô cùng. Mỗi trưa mặc áo dài trắng đi học về. Vừa về tới cửa là mẹ lại nhắc tới chuyện giấy kết hôn. Mẹ nói giờ thằng này nó thương không ưng sau này thằng khác trả báo nó bỏ.
Mẹ cứ gieo trong đầu mình những lời như thế, tôi đau lòng lắm lên tiếng nói mẹ ơi con đã đồng ý cho nguoi ta bỏ rượu rồi mà. Sao mẹ con ép con ký giấy chứ. Con ko ký đâu nhưng rùi mẹ làm mệt lên cơn đau tim tôi sợ mẹ tôi chết. Lúc đó tui nghj thôi thì ký sau này co li dị mang tiếng 1 đời chồng còn hơn mang tiếng tại mình mà mẹ chết. Tôi ký vào giấy cuộc đời như chấm hết. 1 tháng sau đám hỏi. Lúc đó tôi còn đi học nên giữ khoảng cách, nhưng tôi nhìn lại thì thấy anh ấy quá tốt và hiền tôi cũng suy nghĩ theo chiều hướng tích cực..anh ấy rất thương tôi nhưng thương về vật chất cho ăn cho uống chứ chứ tình cảm mặn nồng thì cũng ít, có lẽ không phải anh ấy không yêu tôi mà là anh ta có bệnh cực kì ghiền game.
Tôi cứ thấy vậy nhưng cũng ko nói gì nhiều chỉ góp ý là chơi ít thôi. Vì nghĩ là con trai nhất định phải có 1 tật..Thôi thì từ từ khuyên. Khoảng 1 năm sau đám cưới. Cưới xong tôi nói chuyện này hơi xấu hổ anh ấy không bị yếu sinh lý. Bình thường như người ta nhưng chuyện gần gũi cua vợ chồng tôi nói ra rất ngại rất rất ít…Nói ko có là nói xạo. Mà tôi không đẹp nhưng cũng hơn rất nhiều người, nói chung ngoại hình không phải tệ. Cũng cao ráo như người ta. Cuộc sống dù ko có chuyện gần gũi nhưng tôi ko thấy làm lạ vì tôi là gái lớn lên ăn học từ nhỏ khi lớn lên tôi chưa từng quen 1 người con trai nào. Khi về với anh ấy tôi vẫn còn nguyên vẹn cũng không biết gì nhiều về chuyện vợ chồng.
Tôi không biết nên cũng chẳng hỏi mẹ hay dì bởi vì tôi rất ngại. Tuy nhiên cuộc sống hằng ngày vẫn suôn sẻ tôi cũng mừng vì số tôi cũng chưa đến nỗi cũng gặp được người tốt. Tôi nghĩ chưa yêu nhưng từ từ tôi sẽ vun đắp tình cảm cố gắng để yêu anh. Người chứ phải đâu cây cỏ mà không cảm động. Nhưng khoảng 1 năm sau anh ấy thay đổi nói chuyện với tôi ít hơn, chuyện vợ chồng thì khỏi bàn 5h anh về nhà ăn cơm rồi vào máy chơi game tới 10h đêm tắm rồi chơi tiếp tới 12=> 1h sáng có khi 3h sáng mới ngủ có bữa nào tôi mệt thì ngủ khò. Còn ko mệt thì mắt nhắm nhưng ko ngủ được vì đèn mấy tính và tiếng gõ bàn phím cứ kêu cộng thêm anh cười và chát với mấy game thủ trên mạng. Tôi không tài nào ngủ được. Đó là chuyện hằng ngày tôi phải đón nhận.
Lúc trước anh thương tôi nói chuyện với tôi nhiều hơn, Nhưng giờ anh không nói nữa lạnh lùng hơn. Hằng ngày tôi đi học về cơm nước có khi mẹ nấu có khi tôi. Lo ủi đồ đạc cho anh. Nhưng anh ấy không thương tui nữa mà nạt nộ lạnh như băng. Tôi buồn lắm có hỏi nhưng anh ko nói. Tôi hỏii em làm gì anh phật lòng nói em biết, em sưả. Anh nói tôi không có lỗi gì.
Thồi gian trước anh thường tôi nhưng khi tôi hỏi anh đi đâu mấy giờ về thì anh nạt bởi vì về khuya đoạn đường vắng nhà thôi hay bị cướp lắm. Tại mẹ anh ấy đã gửi gắm anh cho tôi và ba mẹ tôi nên tôi phải có trách nhiệm quan tâm hỏi han đi đâu làm gì. Thời gian sau còn dã man hơn. Anh thì tự do ra ngoài giao thiệp. tôi thì đang đi học luẩn quẩn ờ nhà rồi đi học chẳng giám đi đâu nhiều vì nghĩ mình có chồng rùi. Nhưng chồng không thương thời gian sau này anh ấy thay đổi nhiều lắm…
Khuya tôi bị trúng gió run cầm cập anh ở chung phong coi như ko có gì xảy ra vẫn ngồi chơi game bình thường quay lại hỏi 1 câu rất ngớ ngẩn “bộ bệnh hả”. Lúc đó hơn 11h đêm tôi nằm đó đau khổ lắm ba mẹ đã ngủ, tôi không muốn phiền. Bệnh run chồng không lo bỏ nằm run đắp mền trên giường. Nằm mà hai dòng lệ cứ trào ra..Đau lắm. Nhưng gan tôi lớn lắm không cầu xin hay nhờ ai. Tôi nghĩ sống như vầy còn hơn là chết nếu đã tới số tôi cũng chẳng thiết gì nữa. Thôi thì ngủ qua đêm nay ngủ luôn cũng được. Nhưng sáng tôi tĩnh biết mình còn sống tôi ra ngoài nhờ đứa em họ kế bên đi mua thuốc lúc đó ba mẹ đã đi chợ.
Tôi pha mì tôm ăn rồi uống thuốc. Tôi nằm 1 lát thấy khỏe. Hên bữa đó được nghĩ. Rồi dậy làm công chuyện. Anh thì thay đồ đi làm nói với tôi 1 câu uống thuốc chưa. BỆNH MUA THUỐC UỐNG ĐI. Lạnh đến như vậy. Tôi như ko còn cảm giác nữa. Kệ ko nghj nữa. Một thời gian sau anh đòi ly dị nhưng anh nói anh hết yêu tôi rồi. Anh không còn muốn tiếp tục nữa tôi ngớ người nhưng không lấy làm lạ vì cảm giác này dường như quen có không có cũng không sao. Anh này sợ tôi quậy ra anh sẽ bị lột áo công an nên giấu rất kín anh ấy có người khác kém anh 8 tuổi nhưng không cho cô ấy nhắn tin vào điện thoại vì sợ tôi phát hiện.
Khi biết được sự thật anh ấy phản bội tôi, tôi cũng không buồn gì nhiều. Buồn vì con người đối xử với con người như vậy. Chứ giá như tôi yêu anh tôi đau chết mất. Anh ấy đòi ly dị nhưng gia đình hai bên không đồng ý. anh càng tỏ thái độ bất cần đi nói xấu vợ với ba mẹ ruột. ” Dí dầu tình bậu muốn thôi, Bậu gieo tiếng dữ cho vưa Bậu đi”. Tôi thừa nhận trong cuôc sống tôi ko hoàn hảo hết được. còn những thiếu xót. Tôi nản lắm nhưng anh làm quá tôi cũng chẳng muốn giữ làm gì tôi kí cho đi. Tôi không muốn làm ác các bạn ạ, có nhiều người hỏi sao mày không quậy cho nó 1 trận cho nó ra ngành luôn thằng này nhìn vậy mà mắc dạy quá.
Tôi nói làm vậy mà tôi hạnh phúc tôi bất chấp. Bời vì khi yêu phải có sự ích kỉ. Nhưng làm vậy cũng đã rồi, Tôi muốn để đức để sau này hy vọng kiếm được 1 ngưới tốt hơn yêu thương chung thủy và lo cho tôi. Với lại anh chàng này ko tôn trọng ba mẹ tôi. Tôi chỉnh nhiều lần nhưng vẫn vậy mặt khác với Ba mẹ anh tôi 10 tiếng dạ thưa đủ 10. Khi li dị toàn bộ tiền bạc tôi cho anh hết ko giữ lại để anh có vốn làm ăn với người ta nhưng anh không bít trân trọng lấy tiền mua trang sức cho vợ nhỏ, mua vé máy bay bao cả dòng họ cô ấy đi chơi. Còn lúc trước tôi chưa bao giờ được như thế…Buồn nhiều lắm..Tuổi…Còn 5 ngày nữa có quyết định li dị anh đã về ra mắt họ nhà cô ấy.
Và dắt cổ đi giới thiệu bạn bè. Khi li dị tôi xong anh phán 1 câu: Rảnh nợ. Ai mượn anh ấy yêu và cưới tôi chi mà nói rảnh nợ. Trời còn thương tôi nên không khiến tôi yêu anh nên tôi mới ko khổ nhiều như những người khác. Nhưng tôi cũng buồn nhiều vì mình bị phản bội. Đầu năm mùng 4 tết đòi li dị nghe nói cuối năm đám cưới với cô kia. Có nhiều người bảo tôi ngu nhưng tôi không ngu mà là tôi không muốn giữ lại những gì không thuộc về mình…Cho nó qua đi 1 cách nhẹ nhàng. Thời xưa trả báo thì lâu. Thời nay trả báo một dây nhãn tiền…Cứ đợi mà xem quả báo đến không lâu …
Các bạn đọc đi, đặc biệt là các bạn nam không phải người con gái nào có một đời chồng cũng xấu đâu. Hãy tìm hiểu và cảm thông cho hoàn cảnh của họ….
Theo iBlog