Nhìn chồng, nhìn vợ người ta…
‘Cuộc đời này, thực ra cái gì cũng có cái giá của nó cả. Nếu ta chọn một người đàn ông biết kiế.m tiề.n thì phải biết chấp nhận việc người ấy hay vắng nhà, hay bận rộn. Nếu muốn chồng có thể cùng chia sẻ mọi thứ, đều dặn ở nhà mỗi bữa cơm, cùng mình nấu ăn, cùng con đi chơi thì phải chấp nhận việc anh ấy không kiếm được nhiều tiề.n’…
Bảy năm trước, cả tôi và bạn đều mới kết hôn. Mỗi lần gặp nhau hai đứa đều nói về những khó khăn mà mình gặp phải. Cả hai đứa đều lấy chồng nghèo, cuộc sống rất khó khăn. Ước mơ lúc đó chỉ là có thể vào một nhà hàng ăn một bữa thật ngon mà không phải bận tâm về giá cả.
Ngày đó bạn nói với tôi: “Nhiều khi nhìn chồng người ta mà thèm, lúc nào cũng quần áo là lượt chỉn chu, một bước lên xe, người đưa kẻ đón. Nhìn vợ người ta mà ghen tỵ, có chồng kiếm ra tiề.n, cuộc sống chỉ lo ăn sao cho ngon, mặc sao cho đẹp. Bao giờ mình mới được như thế nhỉ”.
Bạn hay phàn nàn với tôi việc chồng bạn hiền lành quá, ít giao thiệp bên ngoài, Niềm hứng thú của chồng bạn là tự mình vào bếp sáng tạo những món ăn. Bạn bao lần thở dài khi thấy chồng mình mỗi ngày tan tầm chỉ lo về nhà cùng vợ quẩn quanh trong xó bếp.
Rồi năm tháng đi qua, thế thời thay đổi. Mong muốn có một căn nhà nơi thành phố để trú ngụ, chồng bạn bỏ việc nhà nước lương ba cọc ba đồng ra làm ăn riêng. Thời gian khó khăn đầu tiên rồi cũng qua, cuộc sống dần có của ăn của để. Bạn không phải lo lắng quá nhiều về kinh tế, sinh liền ba đứa con. Rồi có nhà, có xe, chẳng phải nhìn ngược, nhìn xuôi ghen tỵ với nhà người ta nữa.
Mới đây gặp nhau, thấy bạn váy vóc lượt là, phong thái vô cùng sang trọng. Tôi bảo bạn có “số hưởng”, mới mấy năm mà đã đổi đời, đủ đầy và viên mãn quá sớm. Chẳng như tôi, hai vợ chồng và một đứa con gái vẫn cắp nhau đi ở nhà thuê, chồng tôi sấp ngửa kiế.m tiề.n, nhà rộng xe sang vẫn là giấc mơ nằm trong những tờ vé số thỉnh thoảng anh mua cầu may.
Nói vậy, tưởng bạn sẽ vui vẻ hân hoan, ai ngờ lại nhận lại tiếng thở dài não nuột: “Chán lắm mày ạ. Từ ngày cuộc sống khá hơn một chút thì ông ý đi suốt ngày. Khi thì họp hành, khi thì gặp đối tác, khi thì mở rộng quan hệ, mở rộng thị trường… Có dạo ông đi từ khi con còn chưa thức dậy, về khi con đã ngủ say. Đến nỗi mấy đứa nhỏ hỏi bố đi đâu mà lâu không về nhà. Ông ý nói công trình gấp, kế hoạch nhiều, đơn hàng xử lý không kịp, vân vân mây mây các kiểu. Những chiều cuối tuần, nhìn nhà người ta vui vẻ sum vầy bữa cơm hay dắt díu nhau nhau dạo phố, thật lòng buồn đến phát khóc. Cứ nghèo như ngày xưa lại hóa hay…”
Nhìn cái biểu cảm của bạn, thực sự không biết nên buồn hay vui. Ngày còn nghèo khổ thì bạn ước giàu sang. Ngày chồng còn đều đặn về nhà mỗi bữa cơm thì lại mong chồng tất bật khách khứa hội họp cho oai. Giờ chồng kiếm ra tiề.n, công việc nhiều, giao thiệp rộng, lại chỉ ước được bên chồng mỗi chiều mỗi tối. Cuối cùng, chẳng bao giờ cho đủ những ham muốn ước ao.
Có lẽ tôi thuộc tuýp người phụ nữ dễ bằng lòng. Điện thoại của tôi chỉ cần có thể gọi và nghe, xe máy chỉ cần có thể dễ dàng đi mà không phải đạp ga hay thỉnh thoảng chế.t máy giữa đường. Tôi cũng không mơ mộng có nhà lầu xe hơi, chỉ mong sớm có một ngôi nhà của riêng mình để sớm tối quây quần bên gia đình nhỏ.
Video đang HOT
Chúng tôi luôn cố gắng làm việc để không phải nợ nần, để con không thiếu ăn thiếu mặc. Nhiều người nhìn vào có thể thấy chúng tôi khổ. Nhưng tôi vui với mỗi chiều thấy chồng về trước đang lụi cụi nhặt rau, hạnh phúc khi tôi lau dọn nhà thấy hai bố con lúi húi ngồi chỉ nhau học chữ cái.
Mỗi lần thấy chồng tôi dò vé số, tôi thường đùa với anh “Hãy tận hưởng những ngày nghèo khổ này đi, biết đâu một ngày trúng vận may bất ngờ. Nghèo thì lâu, giàu mấy chốc”. Nhưng rồi lúc đó lại thoáng nghĩ, nếu như nhà mình có nhiều tiề.n liệu cuộc sống có còn êm đềm nữa không hay vòng xoáy kim tiề.n sẽ làm đảo lộn mọi thứ.
Không phải chúng tôi không có ước mơ, không thích sang giàu. Chỉ là chúng tôi cứ cố gắng cùng nhau chắt chiu từng chút một, cùng nhau đi qua khốn khó bằng san sẻ yêu thương. Tôi không so sánh chồng mình với chồng nhà người ta. Chồng tôi cũng chưa bao giờ đem vợ người ta về để so sánh hay nó.i xấ.u vợ mình. Chỉ vì đơn giản, chúng tôi đã lựa chọn nhau vì những gì đối phương sẵn có.
Cuộc đời này, thực ra cái gì cũng có cái giá của nó cả. Nếu ta chọn một người đàn ông biết kiế.m tiề.n thì phải biết chấp nhận việc người ấy hay vắng nhà, hay bận rộn. Nếu muốn chồng có thể cùng chia sẻ mọi thứ, đều dặn ở nhà mỗi bữa cơm, cùng mình nấu ăn, cùng con đi chơi thì phải chấp nhận việc anh ấy không kiếm được nhiều tiề.n.
Cũng như đàn ông nếu chọn vợ giỏi ngoài xã hội thì phải chấp nhận việc cô ấy có thể vụng về bếp núc hay không cáng đáng hết việc nhà. Nếu chỉ đơn giản muốn có một người vợ hiền lành, bảo gì nghe nấy thì hãy chấp nhận việc cô ấy hơi đơn điệu và tẻ nhạt.
Nếu ta chọn một người đàn ông vừa tài giỏi vừa đẹp trai thì phải xác định việc anh ấy ra ngoài có nhiều phụ nữ ước ao thèm muốn, chọn một người nổi tiếng thì phải chấp nhận sự soi mói riêng tư cùng những thị phi.
Nếu ta chọn bạn đời bắt nguồn từ tình yêu, thì hãy cứ vì tình yêu ấy mà dưỡng nuôi, mà vun đắp và xây dựng, dù nghèo khó hay sang giàu, dù suốt ngày quấn quýt bên nhau hay vì lẽ gì đó mà xa xôi cách trở.
Tôi từng đọc một câu chuyện kể về người cha tiễn con mình trong một chuyến đi xa. Người cha ôm con và nói một câu nhẹ nhàng “Con yêu, ba chúc con đủ”. Người cha ấy già rồi và đang tiễn con mình đến một nơi cách mình nửa vòng trái đất. Linh cảm của ông mách bảo rằng có khi con gái ông trở về có thể không còn gặp ông trên đời này nữa. Và điều mong muốn lớn nhất của ông là con gái mình “có đủ”: Đủ nỗi đau để biết trân quý cả những niềm hạnh phúc nhỏ nhỏi. Đủ mất mát để yêu quý những gì đang có. Đủ niềm tin để vượt qua những nỗi thất vọng. Đủ hạnh phúc để tâm hồn luôn sống. Và đủ “lời chào” để vượt qua được những lời “tạm biệt”…
Ham muốn của con người là vô chừng và chúng ta chỉ cảm thấy nhẹ nhàng, hạnh phúc nếu chúng ta biết bằng lòng, “biết đủ”. Và tôi chúc mọi người luôn “đủ hài lòng” về chồng, về vợ để không bao giờ phải ngước nhìn chồng, nhìn vợ người khác mà thèm muốn ước ao.
Theo Dantri
Giằng xé trong nỗi ghen tuông với vợ của người tình
Tình cũ không rủ cũng tới, tôi trở thành kẻ thứ ba len vào cuộc sống của hai người. Nhưng càng ngày tôi càng cảm thấy ghen tị với gia đình anh, vợ anh.
Đến bây giờ, tôi cũng không thể hiểu nổi, tại sao tôi lại dễ dàng lung lạc trước Đại đến thế. Buổi tối kỳ lạ kéo tôi vào cơn mộng mị của cuộc đời, khiến tôi không thể rời mắt khỏi anh - người đàn ông tôi tình cờ gặp trong chuyến đi của mình - để rồi tôi bước vào cuộc hành trình với thứ tình yêu vụn.g trộ.m và ít người có thể tha thứ. Không ai hiểu cho nỗi khổ của tôi. Không ai biết tôi cũng đang tự dằn vặt với trái tim mình, khi đang đứng trước nỗi đau khổ do mình gây nên.
Dù biết sai trái tôi vẫn không cưỡng lại được sức cuốn hút của anh (Ảnh minh họa)
Nhưng tôi yêu Đại - sức cám dỗ từ anh khiến tôi dễ mềm lòng. Không ít lần, tôi cố gắng vùng vẫy để vượt qua khỏi vòng vây tình ái đó... Nhưng tất cả đều thất bại. Trong ván bài giữa lý trí và trái tim, lý trí tôi đã thua cuộc.
Tôi là một đứa con gái sống khá khép kín. Từ bé, tôi đã chứng kiến cảnh chia ly của cha mẹ. Mẹ tôi oằn mình lo cho cả gia đình, giấu lấy nỗi đau bằng những đêm lau nước mắt khóc thầm. Hai chị em tôi còn bé nhưng cũng hiểu được phần nào những giằng xé trong tim của người lớn. Chính vì thế, tôi ít giao tiếp với mọi người. Tôi khép mình trong thế giới của mình, của những tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ mỗi đêm, của những trang nhật ký viết dở. Tôi tạo cho mình vỏ ốc vững chắc để che chở con tim yếu mềm.
Những năm học đại học, tôi đã có một mối tình đẹp và sâu đậm với Đại - người con trai hơn tôi 2 tuổ.i. Kết thúc đại học, anh đi du học ở Mỹ. Quãng thời gian đó, tình cảm chúng tôi cứ xa dần, xa dần, nhất là khi mẹ tôi thúc giục và tạo điều kiện cho một người con trai khác. Tôi đồng ý kết hôn, khi tình cũ vẫn còn chưa dứt hẳn.
Nhiều người nhìn vào đều cho rằng, tôi là người đàn bà hạnh phúc khi có một người chồng chu đáo và thương vợ. Nhưng chính trong chăn mới biết chăn có rận, tôi đã phải khổ sở thế nào với sự yêu thương của anh.
Vợ chồng tôi sống cùng với bố mẹ, chồng tôi rất nghe lời mẹ. Đi làm cả ngày, hễ về nhà, ông bà nó.i xấ.u gì về con dâu, anh đều tin răm rắp, rồi buông lời trách cứ tôi không làm trọn đạo làm dâu.
Nhiều lần nói không được, tôi giận hờn, khó chịu. Cuộc sống cứ thế như địa ngục khi tôi cảm thấy cô đơn trong mái ấm của mình. Đến cả anh cũng không hiểu và thông cảm cho tôi. Sự việc càng tồi tệ hơn khi ba năm cưới, chúng tôi vẫn chưa có con... Những áp lực kinh hoàng dội xuống tôi khiến tôi mệt mỏi và căng thẳng cực độ. Chúng tôi l.y hô.n sau đó.
Tình cũ không rủ cũng tới, tôi và anh đã lao vào nhau và giờ thì tôi lại cảm thấy ghen tỵ với chính vợ anh. Ảnh: I.T
Trong lúc cô đơn và hẫng hụt vì cuộc hôn nhân đổ vỡ, tôi gặp lại Đại. Anh đã có gia đình và một con trai lên 2 tuổ.i. Người ta nói tình cũ không rủ cũng tới quả không sai. Ngày gặp lại, cảm giác đứng trước nhau vẫn rung động mãnh liệt như ngày đầu. Tim tôi xốn xang.
Tôi và Đại âm thầm qua lại, giấu diếm mối quan hệ bất chính ấy. Ở bên anh, nỗi cô đơn, bất hạnh của tôi được khỏa lấp. Anh luôn bên cạnh vỗ về tôi. Tôi cảm thấy thực sự được che chở. Tình yêu cứ thế lớn rồi từ bao giờ, tôi nghĩ anh ấy là của tôi.
Anh mong muốn được giúp đỡ tôi trong lúc khó khăn. Mỗi tháng, anh đưa cho tôi một khoản, thậm chí, còn định mua nhà cho tôi. Đã có lúc tôi ân hận vì đã vội vàng lấy chồng, để đán.h mất anh, vùi mình trong cuộc hôn nhân bất hạnh.
Nhiều lúc bên tôi, Đại lại kể cho tôi nghe câu chuyện về gia đình mình. Vợ anh ấy là một dược sỹ, nhưng khá vụng về trong chăm sóc chồng. Đại bảo mối quan hệ của họ cũng có nhiều sóng gió. Nhiều hôm Đại ngủ lại chỗ tôi. Tôi hỏi, sao anh không về với vợ con? Anh chỉ trả lời: "Vì anh bận làm đề tài".
Hàng tuần, chúng tôi vẫn gặp nhau, khi thì anh đến đón tôi ở trước cổng cơ quan, khi thì tôi đến phòng làm việc của anh. Thỉnh thoảng, chúng tôi viện lý do công tác để ở bên nhau.
Ngày lễ, anh đều có quà cho tôi, song không thể bên tôi vì anh về với mái ấm nhỏ của mình. Những lúc như thế, tôi tủi thân vô cùng khi thấy người ta được bên cạnh người yêu, còn tôi lặng lẽ trở về nhà trong cô quạnh.
Đôi khi, tôi ghen với hạnh phúc của vợ anh, được bên cạnh chăm sóc anh. Được danh chính ngôn thuận là vợ anh. Còn tôi, người đời dèm pha, chê trách. Nhưng tôi cũng là con người, tôi cũng có trái tim, và trái tim tôi yêu anh chân thành. Tình yêu đó trái luân thường đạo lý, nhưng tôi không thể điều khiển được cảm xúc của con tim.
Mỗi khi muốn chia tay, nhưng cứ nhìn thấy anh thì mọi dự định của tôi dường như biến mất. Tôi phải làm sao bây giờ? Giữ anh lại trong mối quan hệ giấu giếm này, hay tìm lối đi khác để có được hạnh phúc danh chính ngôn thuận hơn?
Theo Báo Xã Hội
Bàng hoàng chứng kiến cảnh tượng sau cánh cửa nhà tắm Hoá ra, cuộc hôn nhân không ràng buộc mà anh nói, là lấy một người vợ về cho gia đình an lòng. Hoá ra, tôi chỉ là một tấm bình phong cho cuộc tình oan trái ... Chúng tôi quen nhau qua sự giới thiệu của một người bạn. Anh năm nay đã 35 tuổ.i, ngoại hình khá và là chủ của một...