Nhìn chồng cũ tiều tụy đáng thương, tôi định hả hê nhưng lại bật khóc hối hận khi nhìn vào bàn tay anh
Từ lúc ly hôn tôi chưa gặp lại chồng cũ cho đến một ngày tình cờ tái ngộ lại khiến tôi cảm thấy có lỗi.
Tôi ly hôn cách đây 6 năm, với tôi suốt thời gian làm mẹ đơn thân chẳng hề dễ dàng gì. Tôi vất vả nuôi con, mạnh mẽ đương đầu với mọi thứ, kể cả phải nghe những lời điều tiếng vì ly hôn. Người ghét tôi thì hả hê, xem tôi như một kẻ đáng đời, còn người quý mến lại tỏ ra tiếc cho hai vợ chồng vốn đã từng hạnh phúc, đẹp đôi.
Nhiều khi nghĩ về tương lai mịt mù mà chán nản, nhưng vì con mà tôi cố gắng mỗi ngày. Nhờ chịu thương, chịu khó và tâm huyết nên cơ sở làm đẹp của tôi ngày một đông khách. Tôi từ chỗ chăm lo từng bữa ăn, đã chuyển sang có thu nhập tốt. Công việc ngày càng tiến triển, tôi mở các cơ sở khác và cũng rất thành công.
Tôi mua được nhà riêng, có xe ô tô làm phương tiện đi lại, về quê… Con được học ở trường có học phí đắt đỏ. Thấy tôi thành công, một số người quen ghen tị nói rằng tôi có đại gia nào đó “nuôi” nên mới trẻ đẹp, giàu có như vậy. Tôi thì không mấy bận tâm, đó là thực lực, nỗ lực của tôi thức khuya dậy sớm, không có ngày nghỉ.
Sau lần đổ vỡ hôn nhân, tôi còn sợ không dám chấp nhận tình yêu của ai, mặc dù có khá nhiều người theo đuổi tôi. Tôi cảm thấy sống làm mẹ đơn thân cũng có những cái thú vị riêng, mặc dù đâu đó vẫn còn thương con, chạnh lòng khi nhìn thấy các cặp đôi yêu thương nhau. Tôi chỉ mong con khôn lớn khỏe mạnh, cuộc sống đầy đủ là được rồi.
Lần gặp lại chồng cũ, tôi ám ảnh vì lý do dẫn đến ly hôn của 6 năm trước. Ảnh minh họa
Video đang HOT
Thành công và quên đi chuyện quá khứ, nhưng rồi cuộc gặp gỡ tình cờ với chồng cũ lại khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Hôm đó, tôi rất bất ngờ lại gặp chồng cũ, trông anh ta dáng vẻ gầy gò, khắc khổ. So với tôi, đúng là hoàn toàn trái ngược. Anh ta có phần né tránh, nhưng rồi cũng phải đối diện với vợ cũ, từ ngày ly hôn giờ tôi mới gặp lại.
Chồng cũ chia sẻ giờ làm đi làm thuê, lương tháng không được bao nhiêu, chỉ đủ ăn và đỡ đần mẹ già, nên hầu như chưa gửi tiền nuôi con theo đúng trách nhiệm. Trông bộ dạng của anh ta, tôi định hả hê, mỉa mai vì trước đây cũng vì tính cách kiêu ngạo, xem thường vợ mà dẫn đến ly hôn. Giờ tôi có cơ hội để chứng minh cho chồng cũ thấy được giá trị của mình, tôi rất ổn, còn anh ta thì lại đang có vẻ khó khăn.
Bất chợt tôi quan sát kỹ bàn tay anh ta thì thấy chồng cũ vẫn còn đeo nhẫn cưới của chúng tôi. Sau từng đó năm, chồng cũ vẫn đeo vật kỷ niệm đó, còn tôi chiếc nhẫn cưới bị ném bỏ xuống sông ngay ngày ly hôn.
Khi tôi hỏi vì sao lại đeo nhẫn và dây chuyền, chồng cũ tâm sự: ” Anh biết là anh có lỗi, vô tâm với hai mẹ con. Từ đó đến nay anh hối hận lắm, chính anh là người chủ động ly hôn khi phát hiện mình có bệnh nặng, lại sắp thất nghiệp do làm hỏng đơn hàng lớn của công ty. Từ đó đến nay không ngày nào không nhớ đến em. Anh biết em và con đang sống sung túc, anh vui lắm mà không dám đến gặp“.
Chồng cũ còn tiết lộ về quãng thời gian sau ly hôn chống chọi với bệnh tật để có được ngày hôm nay, dù sức khỏe không được tốt, nhưng đã qua giai đoạn bệnh nặng. Nhìn vào những kỷ vật cũ và nghe lời tâm sự của chồng cũ, tôi bật khóc, thấy mình có lỗi khi không quan tâm tới chồng, để bây giờ mới biết lý do thật sự của ly hôn giữa hai vợ chồng.
Từ hôm đó đến nay, tôi ám ảnh giây phút gặp lại chồng cũ. Anh ấy không xấu như tôi nghĩ, anh ấy vẫn còn thương tôi và con. Không biết, liệu tôi có nên khép lại quá khứ, cho chồng cũ một cơ hội để gia đình đoàn tụ? Hãy cho tôi lời khuyên!
Lương hưu của bố 11 triệu/tháng nhưng đến ngày nhập viện không có đồng tiết kiệm nào, biết lý do anh em tôi nhòa lệ
Tiền lương còn dư mỗi tháng của bố đi đâu hết rồi?
Mẹ mất khi 3 anh em tôi đang học đại học, bố không đi bước nữa mà ở vậy lo chuyện ăn học rồi dựng vợ gả chồng cho chúng tôi. Khi bố về hưu, chúng tôi nhiều lần khuyên ông tìm người nào đó phù hợp mà cưới để vui tuổi già. Vậy mà lần nào ông cũng từ chối, nói về già sống với các con là đủ, không còn nhu cầu nào khác. Bố không muốn chúng tôi cũng chẳng ép buộc.
Chị dâu tôi là người hiền lành, đảm đang và hiếu thảo. Mỗi lần chúng tôi về chơi, chị đón tiếp em chồng rất niềm nở, nhiệt tình. Thậm chí chị còn xin nghỉ phép để làm cỗ đãi gia đình chúng tôi.
Nhìn cách vợ chồng anh trai chăm sóc bố chu đáo cẩn thận từ chuyện ăn uống và ngủ nghỉ thế nào tốt cho sức khỏe mà chúng tôi yên lòng.
Có lần chị em tôi ngồi trò chuyện với bố và hỏi ông góp cho chị dâu mỗi tháng bao nhiêu tiền chi tiêu sinh hoạt. Bố trả lời có vẻ rất tự hào:
"Mỗi tháng bố góp cho chị dâu các con 2 triệu tiền ăn đấy".
Nghe bố nói xong mà chị em tôi phá lên cười, số tiền bố góp thế chỉ đủ ăn 10 ngày là hết và khuyên ông góp thêm vài triệu nữa. Thấy bố im lặng, chị em tôi tưởng ông thông suốt nên không nói gì nữa.
2 tuần trước, bố tôi kêu đau bụng và anh tôi chở đi khám. Gia đình tôi bàng hoàng khi biết bố bị ung thư dạ dày. Khi chúng tôi có mặt đông đủ thì anh cả nói bố không có tiền tiết kiệm, mọi người phải góp tiền chữa bệnh cho ông.
Những lời anh trai nói mà tôi không dám tin vào tai mình. Lương của bố mỗi tháng 11 triệu, ông chi tiêu những gì mà hết số tiền đó. Thấy chị em tôi đổ dồn ánh mắt nghi ngại về anh chị, chị dâu vội giải thích cứ đến tháng lĩnh lương bố nộp cho chị ấy 2 triệu tiền ăn, số tiền còn lại ông giữ.
Có lần chị dâu khuyên bố mỗi tháng đưa cho chị ấy 5 triệu mua vàng tích trữ phòng khi ốm đau nhưng ông không chịu. Ông bảo bản thân kiếm được tiền thì biết giữ tiền, không cần con nào phải giữ giùm cả. Bố tôi nói thế làm chị dâu rất tự ái và chẳng dám quan tâm đến số tiền lương của ông nữa.
Tôi nói với bố bệnh tình của bố cần nhiều tiền và chữa trị trong thời gian dài, tiền của bố để đâu thì rút hết về lo chữa bệnh. Chúng tôi kinh tế còn nhiều khó khăn không thể bỏ ra một số tiền lớn cho bố được.
Bố bảo năm nay hơn 70 tuổi, sống bằng ấy là đủ rồi, bây giờ chết cũng không có gì nuối tiếc nữa. Ông không muốn chữa bệnh, vì thế chúng tôi không cần phải lo chuyện tiền nong gì cả. Tiền của bố đã gửi hết cho quỹ từ thiện của huyện rồi.
Đến lúc này chúng tôi mới biết việc làm của ông suốt những năm qua. Hóa ra bố tôi đã đóng góp 9 triệu mỗi tháng cho các quỹ từ thiện, quỹ khuyến học của huyện. Bố được trao nhiều giấy khen tấm gương tiêu biểu người tốt việc tốt nhưng ông đều cất kĩ, giấu cả con cháu.
Mở chiếc tủ của bố ra, bên trong 1 tập giấy khen, có cả ảnh bố chụp kỷ niệm với nhiều cháu nhỏ mồ côi, ảnh chụp bố trao sách vở cho một số cháu khác... khiến chúng tôi đều rơm rớm nước mắt. Bố tôi tốt như thế mà chúng tôi không hề biết gì.
Giờ nhìn bố nằm chờ chết, không muốn chữa bệnh mà anh em tôi không cam lòng. Chúng tôi bàn tính bán một suất đất đi để lo điều trị cho bố nhưng ông không đồng ý. Ông bảo tầm tuổi này ông chết được rồi, bệnh này có chữa cũng chỉ tốn tiền mà thời gian sống không được bao lâu, khổ con khổ cháu, thế nên ông nhất quyết không chịu đi viện điều trị. Chúng tôi không biết phải làm gì nữa!
Gặp lại chồng cũ, nghe anh ta thú nhận một chuyện tôi bật khóc hối hận vì đã ly hôn Nghe chồng cũ tâm sự một điều, tôi cảm thấy hối hận mong được quay lại. Tôi ly hôn cách đây 3 năm, từ đó đến nay tôi sống cảnh làm mẹ đơn thân, dẫu khó khăn nhưng tự do. Mới đầu tôi cũng chông chênh lắm, suy nghĩ nhiều về cuộc hôn nhân thất bại, thương con còn nhỏ và cuộc sống...