Nhìn chồng bật khóc giữa đêm, tôi quyết định ký đơn ly hôn để anh đến với người ấy
Có đôi khi con người ta buông tay nhau chẳng phải vì dối lừa mà đơn giản là tình đã hết.
Năm nay là tròn 10 năm kể tư ngày vợ chồng tôi cưới. Cuộc sống trong 1 thập kỉ ấy cứ bình lặng trôi qua. Vợ chồng tôi rất ít khi cãi nhau, có gì không hài lòng cũng chỉ lẳng lặng nói rồi hai bên tự giải tỏa. Bởi thế cho nên, người ngoài nhìn vào luôn thấy chúng tôi hạnh phúc và ngưỡng mộ được như gia đình tôi. Nhưng phải ở trong mới biết, có những cơn sóng ngầm vô cùng mạnh mẽ.
10 năm ấy, tôi cố tin mình hạnh phúc chứ tôi biết cái tâm mình không được thư thả. Chồng tôi vẫn tốt với vợ, với con. Anh làm chu toàn mọi điều, không có thứ gì khiến tôi phải phàn nàn. Nhưng bất hạnh của tôi lại đến từ việc, tôi hiểu rất rõ, chồng không yêu mình.
Anh không ngoại tình, không nhăng nhít nhưng trái tim anh không hướng về phía tôi. Nhiều người bảo tôi sống lãng mạn quá, mộng mơ vớ vẩn, đàn ông chỉ cần nó tốt với mình, không lăng nhăng là được rồi, sống với nhau 10 năm trời rồi còn nói chuyện chồng yêu, chồng nhớ nhung làm gì.
Nhưng nếu thử đặt mình vào vị trí của một người vợ, ngay từ ngày cưới cho đến giờ, sau bao biến cố, thăng trầm, tất cả những việc chồng làm chỉ đơn giản là trách nhiệm và sự mang ơn chứ không có lấy 1 ngày yêu vợ thì cảm giác sẽ thế nào?
Video đang HOT
Tôi và chồng lấy nhau là do bố mẹ đôi bên. Ngày ấy, nhà anh gặp biến, bố mẹ tôi đã giúp đỡ gia đình anh rất nhiều. Bố mẹ tôi chỉ có 2 cô con gái, trong khi sản nghiệp thì nhiều nên mong kiếm được chàng rể tốt để về tiếp quản.
Bố mẹ anh thì thất thế, nhờ có nhà tôi mới thoát khỏi được vòng lao lí nên mang ơn lắm. Vậy là sau khi hai gia đình đưa đẩy, tôi và anh chính thức nên duyên vợ chồng. Phần tôi, tôi có chút rung động trước anh, vì anh điển trai, đạo đức và sống đúng mực lắm. Còn về phần anh, chưa một lần anh nói yêu tôi..
Cuộc sống của gia đình tôi vẫn diễn ra bình yên như thế cho đến một ngày, chồng tôi trở về nhà trong bộ dạng đầy đau khổ, tuyệt vọng. Anh đóng cửa phòng làm việc và khóc thầm trong đó. Lấy hết can đảm, tôi mở cửa bước vào. Nhìn thấy tôi, anh khẽ quay mặt đi, sau đó anh lại ôm chầm lấy tôi rồi cầu xin:
“Anh xin em, mình có thể ly hôn được không? Anh biết em là người vợ tốt và bao nhiêu năm qua em quá tử tế với anh. Nhưng… trái tim anh vẫn chỉ dành cho cô ấy. Người mà năm xưa anh yêu nhưng rồi vì cưới em mà phụ bạc cô ấy. Em có thể nào chấp nhận buông tay được không? Em xứng đáng có một người đàn ông yêu thương mình chứ không phải là một cái bóng vô hồn như anh ở bên em cả đời. Cô ấy quay trở về rồi… Cô ấy vẫn độc thân và sống khó khăn lắm. Tất cả là tại anh mà ra. Anh mang ơn em và anh nợ cô ấy…”
Chồng tôi cứ thế vừa nói vừa khóc tức tưởi. Tôi cũng chẳng biết phải làm gì ngoại trừ việc vỗ về và đồng ý. Tôi hiểu, 10 năm qua anh đã sống rất nặng nề khi phải dằn vặt giữa việc không yêu vợ và sống cho tử tế bên vợ. Anh vì trả ơn gia đình tôi mà cưới tôi chứ không hề hạnh phúc thực sự dù tôi không phải một người vợ tồi.
Tới lúc này, tôi không còn nghĩ được nhiều nữa. Tôi đồng ý vì cũng đã quá mệt mỏi với cảnh sống bên chồng không hướng về mình. Có lẽ tôi nên tìm sự giải thoát cho cả hai. Tôi quyết định viết đơn ly hôn. Anh tình nguyện ra đi không lấy thứ gì vì cảm thấy có lỗi với tôi. Thứ mà anh mong có được là sự tự do…
Theo Phunutoday
Đừng dễ buông tay nhau dẫu duyên phận là của trời cao sắp đặt
Chúng ta vẫn luôn tồn tại trong một thế giới có các mối nhân duyên liên tiếp nhau. Có nhân duyên sẽ ở bên cạnh chúng ta mãi, có những nhân duyên lại không như vậy!
ảnh minh họa
Dẫu biết mỗi người gặp nhau là do duyên. Nhưng! Tôi vẫn luôn mong cái duyên kết nối mọi người rồi giữ chúng ta bên cạnh nhau lâu thật lâu. Tôi e ngại những lần gặp gỡ để nói lời tạm biệt. Cảm giác được quen biết rất mừng rỡ, hoan hỉ. Tôi phải mất một thời gian để điều chỉnh cảm xúc bản thân. Rồi tự nhủ rằng: mỗi người đều có hoàn cảnh riêng của mình, việc rời đi là tốt thì nên hoan hỉ và chúc cho mọi người bình an.
Dù sao thì thời buổi này hiện đại nên chúng ta còn được kết nối với nhau nhờ mạng xã hội, sẽ không dằn vặt tới mức khổ sở như các ông bà ta thời trước vì lý do từ nay đến cuối đời không được nhìn thấy đối phương một lần nữa. Có những mối nhân duyên mà người ta chỉ lặng lẽ theo dõi nhau trên mạng, nhẹ nhàng mỉm cười khi người đó vui, hạnh phúc hoặc là một chút buồn cộng thêm lo lắng khi người đó đăng status tâm trạng. Nhưng tất cả chỉ được gói ghém và đóng lại khi màn hình laptop gập xuống rồi thầm nhắn nhủ cầu mong cho người đó sẽ mau chóng an nhiên. Chắc chắn là có những con người đã, đang và sẽ như thế!
Có những tiếc nuối rằng: thời gian quá ngắn và những lúc bên cạnh thì bản thân lại đang mãi mê bị chi phối bởi nỗi lòng mình mà không toàn tâm toàn ý với hiện tại để trân trọng, nâng niu những mối quan hệ xung quanh. Cho đến khi sự thiếu hụt của ai đó mới khiến bản thân giật thói rồi nhận ra họ thực sự quan trọng với mình.
Cuộc sống vốn dĩ có vô vàn vấn đề mà chúng ta đang cho phép một trong số đó tồn tại trong mỗi bản thân mình một cách dai dẳng, hiển nhiên. Cuộc sống phức tạp phải chăng là do lòng người, khi lòng người lắm rối ren sẽ sinh ra nhiều trở ngại. Buông bỏ bớt những phiền muộn có thể trút đi, mỉm cười nhiều hơn với đời, để ý tới những hành động đẹp, cử chỉ quan tâm của người khác thay vì chỉ chăm chăm vào cái gai trong lòng mình vì nó chỉ làm bản thân thêm nhức nhói mà bỏ xót những điều tốt đẹp xung quanh.
Và hãy đối xử tốt với nhau khi ở bên cạnh, tôi luôn nghĩ như vậy vì chưa biết chừng có khiếp sau, cái duyên của tôi với mọi người sẽ được lâu thật lâu.
Theo Phununews
Tôi muốn sống chỉ để yêu một người Tôi muốn dành tình yêu của mình trọn vẹn cho một người. Đấy là ước muốn của tôi sau những lần vấp ngã. Thời đại này thật dễ dàng để buông tay nhau. Nhưng niềm đau có chắc là dễ quên như cái cách mà những đôi tay buông ra? Những hạnh phúc cũ có dễ để quên. Những ân tình cũ có...