Nhìn chiếc vòng trên cổ bố chồng tương lai, tôi tái mặt, bỏ chạy với hai hàng nước mắt
Vừa bước chân vào cửa nhà, cúi chào ba mẹ Quang xong, khi ngẩng lên thì hình ảnh vật ấy đập vào mắt khiến tim tôi như ngừng đập. Trên cổ ba Quang có đeo chiếc vòng giống y hệt với chiếc vòng mà mẹ đã cho tôi xem trước lúc bà mất.
Tôi lớn lên trong tình yêu thương và sự bao bọc của mẹ. Tôi có cha, nhưng cha tôi đã bỏ xứ đi từ lâu vì hoàn cảnh nghèo khó mà không quay lại. Một mình mẹ đã vất vả nuôi dưỡng tôi trưởng thành. Tôi đỗ đại học trở thành niềm tự hào lớn của mẹ. Đi đâu, mẹ cũng hãnh diện khoe về tôi. Trọ học xa nhà nhưng tháng nào tôi cũng cố gắng thu xếp về thăm mẹ hai lần. Rồi biến cố bất ngờ ập đến khi tôi bước vào năm thứ hai đại học.
Mẹ bệnh nặng nhưng cố giấu vì sợ tốn tiền chưa bệnh, đến lúc phát hiện ra thì đã không còn kịp nữa. Nỗi đau mất mẹ đến với tôi quá đột ngột. Trước khi mẹ mất đã cho tôi xem bức ảnh đó và nói với tôi dựa vào nó để nhận cha vì nó là vật vô cùng đặc biệt, chỉ cha tôi có mà thôi. Chỉ được đến đó, mẹ rời xa tôi mãi mãi. Di nguyện của mẹ chính là muốn tôi học xong đại học, không được bỏ ngang. Vì vậy, tôi cố nén đau thương vào trong để tiếp tục công việc học tập. Vừa làm vừa học, tôi quyết không để mẹ phải thất vọng.
Ra trường, với tấm bằng loại ưu trong tay, tôi được nhận vào làm ở một công ty liên doanh. 3 năm, đã 3 năm trôi qua kể từ ngày mẹ mất, nỗi đau với tôi vẫn chưa thể nào nguôi ngoai. Công việc của tôi cho thu nhập rất khá. Nhiều đêm nghĩ đến mẹ, nước mắt tôi lại không ngừng rơi. Đến lúc tôi có thể báo hiếu mẹ thì mẹ đã không còn trên cõi đời này nữa. Ông trời, thật quá bất công với mẹ con tôi rồi.
Hình ảnh vật ấy đập vào mắt khiến tim tôi như ngừng đập. (Ảnh minh họa)
Đi làm được hơn một năm thì tôi quen Quang. Quang là trưởng phòng kinh doanh của công ty đối tác với công ty tôi. Chúng tôi biết nhau trong một buổi tiệc giao lưu giữa hai công ty. Tôi không hề biết là Quang đã để ý đến mình từ hôm đó. Nói thật, hoàn cảnh của tôi khiến tôi tự ti vô cùng nên chẳng dám mở lòng với ai. Vậy mà chẳng hiểu từ đâu, Quang biết, Quang tìm đến với tôi, không vồ vập, vội vã mà nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.
Sau 5 tháng, tôi cũng chính thức đón nhận tình cảm của Quang. Mặc dù có khá nhiều điều tiếng dị nghị vì tôi lớn hơn Quang gần hai tuổi nhưng tình cảm của chúng tôi dành cho nhau là chân thành nên tuổi tác đã không còn quan trọng. Biết tôi thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, Quang luôn quan tâm, yêu thương tôi hết mực. Ở bên Quang, tôi thực sự cảm thấy ấm áp, được cảm thông, chia sẻ. Nhìn chúng tôi đi cùng nhau, có nhiều người không biết còn ngỡ chúng tôi là hai anh em ruột. Bởi xét về ngoại hình, chúng tôi có khá nhiều điểm giống nhau. Quang luôn cười và nói đó là duyên phận. Tôi cũng từng tâm sự với Quang về cha mình. Quang nói, Quang sẽ giúp tôi tìm cha.
Video đang HOT
Vào một ngày nọ, Quang ngỏ lời cầu hôn với tôi và muốn đưa tôi về ra mắt bố mẹ vì bố mẹ Quang rất muốn gặp tôi. Ban đầu tôi còn ngại ngùng vì lo sợ bố mẹ Quang sẽ không chấp nhận thân thế và tuổi tác của tôi. Nhưng sự động viên của Quang đã giúp tôi thêm vững tâm. Tôi đã chuẩn bị rất chu đáo mọi thứ cho ngày ra mắt hôm đó. Chỉ không ngờ…
Vừa bước chân vào cửa nhà, cúi chào ba mẹ Quang xong, khi ngẩng lên thì hình ảnh vật ấy đập vào mắt khiến tim tôi như ngừng đập. Trên cổ ba Quang có đeo chiếc vòng giống y hệt với chiếc vòng mà mẹ đã cho tôi xem trước lúc bà mất. Tôi đã ước mình nhìn nhầm nhưng không, chiếc vòng ấy là kỉ vật mà có chết, hình ảnh nó cũng không thể phai mờ trong tâm trí tôi bởi nó là vật duy nhất giúp tôi nhận cha. Hơn nữa, mẹ đã khẳng định chắc chắn rằng chỉ cha tôi mới có nó.
Mắt tôi mờ đi nhanh chóng, chuyện gì đang xảy ra thế này, tôi đã yêu chính em trai của mình đấy ư. Mặt tôi tái đi nhanh chóng, không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, tôi bỏ chạy khỏi nhà Quang với hai hàng nước mắt lăn dài, mặc cho Quang ra sức gọi tên tôi. Đến khi kiệt sức, tôi quỳ gục xuống mà khóc nức nở vì đau đớn. Tạo hóa có nhất thiết phải nghiệt ngã với tôi như thế không?
Theo Một Thế Giới
Nhân tình của chồng tái mặt vì không ngờ tôi lại làm thế!
Sau một thời gian nói chuyện điềm tĩnh, ả nhân tình của chồng vẫn không tỏ ra biết điều. Lúc này tôi cầm máy lên gọi cho chồng.
"Vì chúng ta đã chọn nhau nên cả hai sẽ cùng phải có trách nhiệm mỗi khi hôn nhân gia đình đứng trước bờ vực thẳm". Tôi còn nhớ mãi câu nói đó khi anh cầu hôn tôi trên cây cầu lộng gió. Tôi gật đầu hứa với anh sẽ bằng mọi cách để giữ gia đình và chỉ buông tay chỉ khi một trong hai không còn yêu nhau nữa.
Tôi cưới anh với một đám cưới bình thường như bao người khác. Cưới xong hai vợ chồng vẫn phải thuê nhà. Rồi cả hai vay mượn của bố mẹ, cắm sổ lương cho ngân hàng vay tiền mua được một mảnh đất nhỏ ở ngoại thành và xây nhà. Tiền nợ về cơ bản vẫn chưa trả hết nên cả hai phải cố gồng gánh.
Ngoài giờ tôi về chăm sóc con còn anh tranh thủ đi làm thêm để kiếm tiền. Ngoài tiền ăn uống chi tiêu trong gia đình, hàng tháng hai vợ chồng phải trả 10 triệu tiền nợ. Nhiều lúc cứ nghĩ đến khoản tiền nợ mà cả hai nhìn nhau ngao ngán. Nhưng anh động viên tôi cố gắng trả cho xong nợ nần thì hai vợ chồng tha hồ hưởng thụ.
Thế rồi trong lúc hai vợ chồng vẫn đang bơi trong nợ nần thì chồng ngoại tình. Mối tình đó đã xuất hiện khi anh làm ngoài buổi tối. Đến lúc tôi phát hiện ra họ ngoại tình với nhau thì chuyện này đã kéo dài được 3 tháng. Tôi đau khổ tới mức đã nghĩ đến chuyện ôm con bỏ nhà đi vì không thể chịu nổi được sự phản bội của chồng.
Nhưng khi gọi điện cho mẹ tôi, bà bảo: "Bỏ thì dễ, giữ mới khó, nếu con dễ dàng bỏ cuộc thì cả cuộc đời này con chỉ là người thất bại". Tôi cố nén giận đi tìm hiểu người phụ nữ kia, ả ta cũng là người ghê gớm. Khi đọc tin nhắn của chồng, tôi biết chính ả ta là người chủ động tán tỉnh chồng tôi trước. Anh vốn hiền lành lại bản lĩnh kém nên đã bị ả ta lôi kéo vào mối tình này. Tôi cũng biết rằng lỗi phần lớn là ở chồng tôi, anh đã không đủ bản lĩnh để nói không với cám dỗ. Vì thế, tôi bắt đầu lên kế hoạch giữ chồng.
Tôi vẫn giả vờ bình thản như không biết chuyện gì dù trong lòng đau như dao cứa. Anh vẫn không hề biết được suy nghĩ của tôi nên đôi lúc vẫn nói dối quanh co là đi làm nhưng thực ra đã tranh thủ tạt vào nhà ả người tình kia. Anh trở về nhà, trông mệt mỏi bơ phờ, ăn tạm nửa bát cơm gọi là "điểm danh dạ dày" chứ tôi biết ả kia đã ép cho anh ăn phưỡn bụng. Rồi anh đi tắm và leo lên giường điểm một câu trước khi ngáp "Hôm nay anh mệt quá, ngủ nhé!".
Hai tuần sau, khi đã đủ chứng cớ rõ ràng, tôi nói anh tranh thủ nghỉ một buổi vợ chồng mình đi cà phê nói chuyện. Anh nghĩ tới nghĩ lui rồi gật đầu đồng ý. Hôm đó tôi ăn mặc đẹp, trang điểm và đi đôi giầy cao gót, đôi giầy mà từ ngày sinh con đến giờ tôi chưa hề động đến. Ngồi trong quán cà phê, tôi bình thản lôi từ trong túi ra xấp ảnh chụp chi tiết ngõ, phòng, hình ảnh anh bước vào ngôi nhà đó và một tờ giấy ghi số ngày trong tuần anh tạt vào.
Mặt anh tái mét, anh hỏi tôi: "Em định thế nào?", Tôi hỏi lại anh "Vậy anh định thế nào?". Ngay lập tức anh lí nhí xin lỗi và hứa dừng lại. Tôi nói: "Em không tin là anh sẽ dễ dàng thực hiện lời hứa đến thế, anh muốn bao nhiêu thời gian để thực hiện?". Anh nói cho anh 2 tuần và tôi đồng ý.
Hai tuần đó tôi không hề theo dõi anh, nhưng tôi biết anh có qua nhà ả kia và tôi biết ả kia không chấp nhận. Vì trước đây ả ta không bao giờ nhắn tin cho chồng tôi trước. Nhưng bây giờ thì gọi điện rồi nhắn tin kể cả nửa đêm. Nhìn ánh mắt lúng túng và ấn vội nút từ chối cuộc gọi, tôi biết người đó là ai.
Một hôm tôi bảo anh: "Đưa máy đây cho em" và tôi nghe máy luôn. Tôi nói với ả: "Anh ấy chắc đã nói tất cả với em, vậy em muốn gì?". Ả ta sau một giây lúng túng thì ráo hoảnh: "À, vậy nhưng anh ấy nói ở bên chị không có cảm xúc, anh ấy muốn em nhưng vì chị bắt ép nên phải quay về". Tôi nói với chồng nhưng anh cứ lấp liếm bảo vệ ả, bảo ả không bao giờ như thế.
Chưa hết, ả còn hẹn tôi ra quán nước nói chuyện. Thật ngược đời vì đáng lẽ người hẹn phải là tôi. Tôi đã gọi điện trước cho chồng tôi, mở máy sẵn và yêu cầu anh phải nghe. Để điện thoại trên bàn, tôi bắt đầu nói chuyện với ả. Ngồi quán nước, ả ta tỏ ra rất tự tin và còn thách thức ngược lại.
Sau một thời gian nói chuyện điềm tĩnh, ả nhân tình của chồng vẫn không tỏ ra biết điều. Lúc này tôi cầm máy lên và bảo chồng: "Nãy giờ anh chứng kiến người tình của anh đối xử với vợ như thế nào rồi nhé. Cho anh lựa chọn luôn rồi em quyết định". Ả nhân tình của chồng tái mặt, không ngờ tôi lại làm thế.
Lúc này tôi cầm máy lên và bảo chồng: "Nãy giờ anh chứng kiến người tình của anh đối xử với vợ như thế nào rồi nhé" (Ảnh minh họa)
Lúc này chồng tôi buộc phải ra mặt. Anh nói anh xin lỗi tôi và nói lời chia tay cô nhân tình và chính thức đoạn tuyệt với cô ta. Tôi chỉ bình thản nói: "Em không bắt ép anh, đây là lời anh tuyên bố trước cả hai, hi vọng anh sẽ giữ lời hứa". Tôi quay sang ả kia và lên giọng: "Tôi đã không làm lớn đừng nghĩ tôi không làm được. Tôi có thể kiện cô vì tội phá hoại hạnh phúc của người khác. Nên nhớ, tôi nắm đằng chuôi chứ không phải cô, người buông là tôi, người giữ là tôi, cô không bao giờ có quyền ở đây. Còn làm phiền cuộc sống của tôi thêm lần nữa thì chúng ta không nói chuyện ở quán cà phê đâu. Nhớ đấy!".
Chuyện ngoại tình của anh đã chấm dứt hoàn toàn, nhưng lúc chồng quay về thì tôi bắt đầu ngã gục vì suy sụp. Anh ăn năn và biết lỗi, chăm sóc tôi, thật sự lòng tôi đau đớn và day dứt. Tôi không thể quên những phút giây anh phản bội tôi để đến với nhân tình. Nhưng dằn lòng lại, tôi nghĩ, đằng nào chuyện cũng đã xảy ra, nếu mình cứ tiếp tục thì chẳng khác nào đẩy anh đến một cuộc tình khác.
Ai đó có thể nói tôi may mắn vì chồng đã buông tay. Nhưng tôi nghĩ, đó là một chuyện, học cách chấp nhận sống bình thường sau chuyện ngoại tình của chồng mới khó. Lời hứa với chồng ngày cầu hôn tôi vẫn giữ vì biết anh vẫn yêu tôi. Làm sao để vứt bỏ tất cả và cuộc sống được êm đềm như trước?
Tôi đã buộc phải lựa chọn, ưu tiên thứ gì lên trước: tương lai phía trước hay nỗi đau phản bội từ quá khứ? Ngoại tình là chuyện muôn thuở, nhưng cách giải quyết chẳng ai giống ai. Và tôi đã bắt đầu xử lý chuyện của tôi như thế.
Theo Trí Thức Trẻ
Lần đầu sang nhà hàng xóm "tòm tem" chưa được 5 phút đã phải bỏ chạy vì... Sau mấy phút khẩn trương trốn khỏi nhà cô hàng xóm, Đức cũng chạy về được nhà mình. Anh bực dọc vì chưa làm ăn được gì đã phải chạy vội vì... Gần nhà Đức mới có một hộ gia đình chuyển đến ở. Thấy người hàng xóm mới là một cô gái kém tuổi, xinh xắn. Cô ấy mới có một đứa...