Nhìn bố mẹ chịu đựng lẫn nhau vì con, cậu bé nói trong nước mắt ‘Con lớn rồi, mẹ ly hôn đi’
Khi con lên 9 tuổi, mẹ hỏi con ước điều gì. Con nói đó là bí mật của con. Nhưng giờ con có thể tiết lộ với mẹ rằng: Năm đó con ước mình đừng nhỏ nữa, mình hãy lớn thật nhanh để mẹ có thể làm điều mà mẹ muốn: Ly hôn
Mẹ không nói gì, chỉ im lặng. Nhưng con biết mẹ không buồn.Hôm nay con đến trường, cậu bạn thân quàng vai con thủ thỉ: “Đừng buồn nữa, rồi tất cả sẽ qua thôi. Thà là họ bỏ nhau còn hơn cứ như bố mẹ tớ. Nhiều khi tớ còn chẳng muốn về nhà”. Nhưng con thú thật, con không buồn nhiều như cậu ấy nghĩ.
Những tháng ngày ấm êm hạnh phúc của gia đình chúng ta, nó đã diễn ra lâu lắm rồi. Con không nhớ nó bắt đầu kết thúc từ khi nào, hình như là khi con bước vào lớp hai. Những bữa cơm vắng bố, những cuộc tranh cãi nhỏ to.
Những lời xin lỗi, trách móc. Những bực bội và cả những dòng nước mắt. Con đã chứng kiến tất cả những điều đó, mặc nhiên xem như một phần của cuộc đời mình. Chỉ có bố mẹ là không biết, vẫn nói cười trước mặt con.
Một lần nào đó rất lâu rồi, bà ngoại nói với con: “Con có muốn giữ bố lại cho mẹ con không? Con phải quấn quýt bố vào, mỗi chiều phải gọi điện giục bố về nhà sớm, phải đòi bố mẹ cùng đưa con đi chơi. Nếu không, bố sẽ đi theo người khác đấy”.
Chẳng có điều gì khủng khiếp hơn thế. Bởi con đã từng chứng kiến cô bạn gái lớp con bị bố mẹ giành nhau đón ở cổng trường. Họ không sống chung với nhau. Và mỗi buổi tan trường, họ đều đến sớm để đón con về trước. Con hoàn toàn không muốn như vậy, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nhưng con lại chẳng thể làm gì cả. Điều con có thể làm để khiến bố mẹ không rời bỏ nhau chính là “vì con còn nhỏ”. Vì con còn nhỏ nên bố mẹ cần thời gian để con lớn lên, để con hiểu chuyện, để con đỡ thiệt thòi.
Con cũng chưa đủ lớn để nhận ra rằng: Thứ trọn vẹn mà bố mẹ đang tạo ra cho con lại đánh đổi bằng sự chịu đựng lẫn nhau. Con chỉ thấy may mắn vì mỗi ngày vẫn thấy bố mẹ ở chung nhà, và con không bị ai giành giật.
Nhưng con không thể nhỏ mãi, con đã dần lớn lên. Bố mẹ ít cãi vã hơn, nhưng không có nghĩa là đã yêu thương nhiều lại. Bố đã từng nói với mẹ: “Chúng ta có thể xem xét lại chuyện chúng ta không? Hãy cho anh cơ hội. Anh sẽ bù đắp cho em”. Nhưng mẹ chỉ đáp lại bằng những dửng dưng vô cảm: “Tôi không còn cơ hội để cho anh nữa. Anh đã phung phí nó hết rồi. Tôi đã nói tôi đợi con lớn để nó có thể chấp nhận được chuyện này”.
Video đang HOT
Hôm đó là sinh nhật lần thứ 16 của con. Bố công tác xa không kịp về. Chỉ có hai mẹ con trong căn nhà vắng bố quen thuộc. Mẹ nhìn con âu yếm:
- Chúc mừng sinh nhật con trai!
- Mẹ thấy con đã lớn chưa?
- Con lớn rồi, cao bằng mẹ rồi.
- Nếu con đã lớn rồi thì mẹ hãy làm những điều mẹ muốn đi.
Mẹ nhìn con, đôi mày nhíu lại. Bao lâu nay mẹ vẫn tỏ ra mình là người hạnh phúc trước mặt con. Nhưng con không còn là đứa trẻ, con đủ lớn để nhận ra nỗi đau này. Sống với một người mình không còn tôn trọng, không còn tin tưởng thật khó biết bao. Mẹ ôm con, và mẹ khóc. Giọt nước mắt không hề giấu giếm.
Khi bố xách va ly rời khỏi nhà, bà ngoại đã nói với mẹ rằng: “Ở ngoài xã hội con là một người phụ nữ thành công. Nhưng về hôn nhân, con là một kẻ cố chấp và thất bại, hoàn toàn thất bại”. Mẹ không nói gì, chỉ im lặng.
Nhưng, mẹ đã vui hơn, niềm vui không phải gượng gạo giả vờ. Con nhận ra điều đó. Không phải con không thương bố. Nhưng con tin bố cũng chẳng hạnh phúc gì. Nếu chúng ta có thể bắt đầu thì tại sao lại không thể kết thúc khi lưng chừng ở giữa chỉ là những trống hoác lạnh lùng.
Đẻ 4 đứa con gái, chồng đòi ly hôn nhưng nhà chồng cưng hơn vàng
Nhà chồng tôi, đặc biệt là bố mẹ chồng tôi không hề có tư tưởng phân biệt đối xử con cháu, sinh liền 3 cô con gái nhưng vẫn được quan tâm.
Tôi vừa bước ra khỏi phòng siêu âm thì chồng tôi đã nhanh chóng chạy lại gần hỏi han vội vã:
- Bác sĩ bảo sao hả em. Nghe bảo bác sĩ này siêu âm chuẩn lắm.
- Bác sĩ không nói giới tính của con đâu anh. Bây giờ làm gì còn ai nói giới tính nữa đâu.
- Chắc lại không hỏi chứ gì. Mà thôi không sao, lần nào em chửa khác hẳn mấy đứa đầu, thế nào cũng được con trai cho mà xem.
Nghe chồng khẳng định chắc nịch, tôi càng thấy lo nhiều hơn. Chúng tôi cưới nhau cũng đã được 8 năm nay rồi. Hiện tại chúng tôi đã có với nhau 3 đứa con gái, đứa thứ 4 đang ở trong bụng cũng không biết sẽ như thế nào. Thế nhưng chồng tôi, đến ngủ mơ cũng mơ đứa bé là con trai. Thì cũng khó mà trách được chồng tôi. Anh là trưởng, bố mẹ chồng tôi cũng chỉ có mỗi mình anh là con trai. Lúc nào anh cũng bảo với tôi rằng:
- Trách nhiệm của anh nặng lắm, nếu như không có con trai là không được, người ta lại coi thường cho ấy chứ.
- Thời buổi này rồi sao anh vẫn còn nặng cái tư tưởng trọng nam khinh nữ đến như thế chứ. Chẳng ai vì không có con trai mà sống phải chịu coi thường đâu anh.
- Cô là đàn bà, cô biết cái gì mà nói. Cô mà không đẻ được đứa con trai thì cứ liệu hồn đấy.
Nhà chồng tôi, đặc biệt là bố mẹ chồng tôi không hề có tư tưởng phân biệt đối xử con cháu (Ảnh minh họa)
Tôi thật sự mệt mỏi với tư tưởng cổ hủ đó của chồng. Vẫn biết là đông con lắm của, thế nhưng qua nhiều lần sinh nở, sức khỏe của tôi cũng yếu đi nhiều, sợ chẳng thể khỏe mạnh mà chăm các con. Với lại, 3 đứa con đều là gái, chồng tôi dường như cũng bỏ mặc chứ chẳng thèm quan tâm gì.
Thế nhưng có một điều vẫn khiến bản thân tôi cảm thấy được an ủi phần nào chính là gia đình chồng. Nhà chồng tôi, đặc biệt là bố mẹ chồng tôi không hề có tư tưởng phân biệt đối xử con cháu. Mặc dù tôi sinh liền 3 cô con gái, đến đứa thứ 4 này cũng chưa biết là trai hay gái thế nhưng ông bà vẫn rất quan tâm đến cháu. Thậm chí mẹ chồng em còn bảo thẳng:
- Nhà ai nặng trai gái chứ nhà này thì không. Cháu nào cũng là cháu, đều quý mến hết cả. Con cứ yên tâm mà sinh nở, nuôi dạy các con, khó khăn đâu có bố mẹ.
Nhiều lúc nghĩ chán chồng cho cái tư tưởng cổ hủ của anh. Thương cho các con vì sự vô tâm của bố, chẳng nhận được nhiều tình yêu thương, chăm sóc. Càng thương hơn cho đứa con trong bụng, mong lắm nó sẽ là một đứa con trai. Bởi nếu là con trai thì chồng tôi sẽ không còn nặng nề nữa, nếu là con trai thì các con gái của tôi sẽ có một cuộc sống bình yên. Nhưng trời lại chẳng chiều lấy lòng người.
Tôi chỉ vừa mới sinh xong, nghe những lời đó từ chồng thật sự quá đau lòng (Ảnh minh họa)
Đứa con gái thứ 4 của tôi chào đời, chồng tôi vừa nghe tin mình có thêm đứa con gái nữa thì ngay lập tức hét lên:
- Lại là con gái, cô có biết đẻ nữa không thì bảo.
- Em cũng có muốn như thế đâu anh. Con gái cũng là con anh mà.
- Tôi không cần con gái. Nếu như cô không sinh được con trai cho tôi thì tôi và cô sẽ không còn tình nghĩa gì nữa. Cô cũng đừng có trách tôi ác vì có mỗi chuyện nhỏ này cô cũng không làm được cho tôi. Tôi sẽ ly hôn với cô để đi tìm người phụ nữ khác có thể sinh được con trai cho tôi.
Tôi chỉ vừa mới sinh xong, nghe những lời đó từ chồng thật sự quá đau lòng. Tôi thật sự chẳng còn lời nào để nói với chồng mình nữa thì nhà chồng tôi đã thẳng thừng:
- Nhà này chỉ cần con dâu, cháu gái, không cần con trai. Con cứ yên tâm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, cháu có mẹ chăm lo. Tài sản sau này mẹ cho các cháu gái hết, con trai không có phần. Nhà này cũng không có thứ con người bạc bẽo kia. Con đừng giận nó mà ảnh hưởng sức khỏe, nha.
Chồng tôi nghe thấy thì im re không dám nói thêm bất cứ lời nào mà chỉ lẳng lặng bỏ đi. Còn tôi, tôi mừng lắm, rơi nước mắt, không phải vì số tài sản kia mà vì tôi biết rằng cuộc đời này tôi thật sự may mắn và hạnh phúc khi có được nhà chồng hết lòng lo cho mình như vậy.
Anh rể khoe lương mỗi tháng 80 triệu, tôi ngỏ lời xin ít tiền để sửa nhà xem phản ứng thế nào thì nhận được cái kết nghẹn ngào Sau khi bình tĩnh lại tôi nhanh trí thử lòng anh rể nên hỏi xin ít tiền để sửa nhà. Ngay lập tức anh rể tuyên bố sẽ cho chúng tôi 100 triệu và lần sau về anh ấy sẽ đưa tiền. Lúc đó tôi hạnh phúc sung sướng vô cùng, chưa bao giờ tôi được cầm số tiền lớn như thế cả....