Nhích về phía em
Em không thể một mình lấp đầy khoảng trống mênh mông của chiếc giường vợ chồng mình. Mười giờ đêm, mọi chuyện trong ngày đã xong. Con gái đã yên giấc trong nôi sau khi bú mẹ. Đồ bẩn trong ngày của con em đã giặt sạch, yên vị trên giá phơi ngoài hiên. Nhà cửa em cũng đã dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ. Tắm rửa xong, cũng là lúc vợ chồng có thể thảnh thơi đặt lưng xuống giường.
Anh kể em nghe vài ba câu chuyện ở cơ quan, xong là anh với tay tắt điện, không quên hôn lên trán chúc vợ ngủ ngon. Rồi anh quay lưng lại, lùi sát ở mép giường bên kia, ôm lấy cái gối ôm quen thuộc. Em cứ tưởng mình có thể ngủ ngay lập tức sau một ngày đánh vật với việc nhà nhưng sao đầu óc em lại tỉnh như sáo. Cái hành động rất bình thường và quen thuộc của anh – quay lưng lại ôm gối ngủ – khiến em thấy nao lòng quá đỗi. Chiếc giường hạnh phúc của vợ chồng mình không biết tự bao giờ đã chia làm hai nửa phân biệt.
Khi em có thai cũng là lúc vợ chồng mình không gần nhau nữa. Em biết có nhiều ông chồng rất bức bối, khó chịu trong thời gian vợ mang thai nhưng anh thì không. Có những quyển sách nói về việc quan hệ an toàn trong thai kỳ, em cố tình để cho anh xem, rồi cùng thảo luận nhưng đáp lại những mong muốn ngấm ngầm của em, anh chỉ nói anh muốn an toàn cho con. Em cảm động, thương anh nhiều vì nghĩ anh phải hy sinh vì con. Chúng mình đã cùng đi qua thời kỳ trông ngóng con gái lớn lên từng ngày trong bụng em thật hạnh phúc.
Rồi cũng đến ngày em sinh con. Anh muốn có mặt lúc con gái chào đời. Một số người quen cảnh báo em, có vài ông chồng bị lãnh cảm sau khi trông thấy cảnh sinh nở của vợ mình. Em chỉ bâng khuâng một thoáng rồi bỏ qua lời cảnh báo đó, bởi em nghĩ mình cần có anh bên cạnh biết bao. Rồi mình đã cùng nhau vượt qua một cách tốt đẹp. Giữa bao đau đớn, mệt nhọc, em vẫn cười an lòng khi thấy anh rạng rỡ lần đầu bế con trên tay.
Nhưng đến nay, con mình đã bốn tháng rồi, anh vẫn không “đụng chạm” đến em. Nào có phải em ham muốn gì cho cam, chăm con và việc nhà hàng ngày đã đủ khiến em mệt nhoài, nhưng em có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó thân quen… Những cái ôm ghì của anh, những nụ hôn mãnh liệt của anh, giờ em chỉ còn được gặp lại trong mơ.
Video đang HOT
Không phải vì ham muốn thể xác mà em cảm thấy bất an (Ảnh minh họa)
Anh vẫn không thay đổi gì, vẫn là một người chồng biết dành thời gian cho gia đình, biết chăm lo vợ con. Anh vẫn quan tâm đến em từ những điều nhỏ nhặt như gắp đồ ăn cho em mỗi bữa cơm, nhắc chừng em uống thuốc, đến những điều lớn lao hơn như dậy sớm đưa con đi tắm nắng để em có thể ngủ thêm chút nữa, xung phong đi siêu thị mua đồ giúp em mỗi cuối tuần… Chỉ duy nhất có một điều là khác với trước kia.
Em không im lặng trước hiện tượng này. Em đã từng nửa đùa nửa thật hỏi xem anh có bị ấn tượng xấu bởi những gì trông thấy trong phòng sinh. Anh chỉ mỉm cười xuề xòa “làm gì có chuyện đó.” Đôi ba lần, em chủ động đề nghị anh “tối nay nhé” nhưng đến giờ hẹn thì lúc anh có việc phải làm trên máy tính, lúc anh lại mải xem một bộ phim nào đó, mà em thì quá mệt để có thể thức đợi anh xong việc đến quá nửa đêm. Em cũng từng thỏ thẻ gợi mở để anh dốc bầu tâm sự nhưng lúc nào anh cũng trấn an em bằng câu dứt khoát, rằng chẳng có vấn đề gì lớn lao cả, chỉ là anh hơi mệt vì công việc, vì con nhỏ.
Em cũng đồng ý là thì anh mệt vì công việc, vì con nhỏ nhưng thâm tâm em nghĩ chuyện vợ chồng nào phải quá nặng nhọc, quá mệt mỏi đến mức sẽ làm anh kiệt sức, nhất là đã hơn một năm chúng ta không gần nhau. Là phụ nữ, em không muốn mình phải mở lời nhiều như thế nhưng làm sao em có thể làm ngơ trước hiện tượng mà em cho là không bình thường này, hả anh?
Đôi lúc em nghĩ, ừ thì thôi vậy cũng được, mình cũng nào ham muốn gì cho cam. Nhưng, em không vững lòng được lâu. Không phải vì ham muốn thể xác mà em cảm thấy bất an, em nhận ra đó là ham muốn của tâm hồn em. Em cần cảm giác được hòa làm một với anh, cần thấy mình được yêu, cần cảm thấy giữa chúng ta có một sự kết nối vững chắc. Em chắc rằng không có người vợ nào trong hoàn cảnh của em, dù ít dù nhiều, lại không nghi ngờ chồng mình đã có ai khác. Em vẫn phải luôn lắc đầu để ngăn mình không suy nghĩ lung tung, bởi em nghĩ mình hiểu anh, em nghĩ anh không thể như vậy và không có dấu hiệu như vậy. Nhưng, lại có lúc em nhận ra mình đang tự nhiếc móc mình, đừng có cả tin và ngu ngơ như thế và thấy mình như hụt hẫng, chơi vơi.
Nỗi lòng em anh có thấu hiểu? Em không thể một mình lấp đầy khoảng trống mênh mông của chiếc giường vợ chồng mình. Hãy nhích về phía em, anh nhé.
Theo 24h
Gửi người anh yêu thương
Anh vẫn cầu chúc em đạt được những mơ ước trong đời như em vẫn thường ước mơ em nhé. Đã gần 4 năm rồi phải không em? Em nói chia tay khi anh đang còn quá nhiều kỉ niệm đẹp cũng như hình bóng của em.
Giờ này em đang làm gì, cuộc sống em như thế nào? Dù sao anh vẫn mong cuộc sống em êm đềm, đầy đủ như em đã ước mơ nhé.
Ngày bên anh em là cô gái yếu đuối, thật hồn nhiên và trong sáng, một cô gái hiền lành chân thật. Anh tự hứa sẽ lấy đôi vai gầy che chở, bảo vệ cho em trước những sóng gió của cuộc đời. Anh rất yêu em, yêu em nhiều lắm Tình ạ.
Chúng mình đã có một tình yêu thật đẹp và có rất nhiều kỉ niệm mà không phải tình yêu nào cũng có phải không em? Những buổi tối mùa đông lạnh lẽo ngoài Bắc, em thích được anh chở đi chơi dạo phố trên chiếc xe đạp, em thích ra bờ hồ ngồi nhìn những làn sóng lăn tăn nối đuôi nhau đập vào bờ, em thích được anh ôm khi em thấy lạnh, em thích đi ăn ốc nóng... Những buổi tối dưới ánh đèn vàng hai đứa mình tay trong tay đi dạo phố, em rất thích ăn trái dâu da xoan, anh đã hái rất nhiều cho em, có những hôm em khóc ướt bờ vai anh... lúc đó anh thương em nhiều lắm.
Em biết không trên đời này anh ghét nhất là thời gian, nó cứ âm thầm trôi đi nhưng tàn phá rất ghê gớm những gì của quá khứ. Nó cũng đã cướp mất em khỏi vòng tay của anh, cướp mất bóng hình thân quen, thương yêu nhất của anh.
Anh sẽ tìm lại hình bóng yêu thương của em trong những giấc mơ (Ảnh minh họa)
Những ngày tháng cuối cùng của quãng đời sinh viên cũng là những ngày anh sống trong sự lo âu, sợ sệt. Anh rất sợ bởi vì trên đời này có rất nhiều mối tình đẹp cuối cùng rồi cũng phải ly tan. Và tình yêu của chúng mình cũng cùng chung số phận. Em đã chính thức nói lời chia tay một cách thờ ơ như không có gì. Ngày xưa em thề thật nhiều, em hứa cũng không ít nhưng tại sao bây giờ em lại biến mình thành người nói dối như vậy hỡi em. Vì sao, vì ai vậy em? Vì anh không còn yêu em nữa hay vì anh chưa thể chăm lo cuộc sống đầy đủ cho em vậy hay hình bóng anh trong trái tim em cũng như số phận của một chiếc áo vậy.
Em tàn nhẫn lắm! Khi chúng mình đến với nhau thì cả hai cùng hạnh phúc, tình yêu anh dành cho em không hề phai màu úa sắc. Nhưng khi em ra đi em có biết em đã để lại cho anh một khoảng trống, một hình bóng, một nỗi đau cho đến tận ngày hôm nay vẫn chưa thể nào nguôi ngoai được không? Em ra đi tại sao em không nói lý do cho anh biết vậy, vì anh nghèo, anh không bằng người ta, không nhà lầu xe hơi, không phải con cháu ông này bà nọ... để cho đến tận ngày hôm nay anh vẫn chưa thể trả lời được câu hỏi vì sao anh mất em nữa Tình ơi. Để cho bây giờ anh cứ tự trách bản thân mình vì sao không thể giữ được người mình yêu. Em có bao giờ hiểu được cảm giác đó không em. Chắc là không rồi em nhỉ. Ngày xưa em đã rất thích bài hát "Người con gái chung thuỷ" em có còn nhớ không?
Bây giờ em đã có mái ấm, có hạnh phúc riêng, anh cũng không biết cuộc sống em dạo này sao nữa, nhưng dù sao anh vẫn cầu chúc em đạt được những mơ ước trong đời như em vẫn thường ước mơ em nhé.
Anh không trách gì em đâu, hãy cứ mạnh mẽ vững vàng lên em nhé. Em cười, em hạnh phúc là anh cũng hạnh phúc rồi. Còn anh, anh sẽ chôn sâu kỉ niệm này vào trong lòng, anh sẽ giữ chặt hình bóng em trong tim, anh sẽ tìm lại hình bóng yêu thương của em trong những giấc mơ.
Tạm biệt em - Người mà tôi yêu quý nhất, người mà đã cho tôi biết chất vị ngọt bùi cay đắng của tình yêu.
Theo 24h
Bên tình và bên hiếu, anh sẽ chọn ai? Tôi chỉ khuyên anh đừng lấy người không yêu, và cũng đừng lấy người anh yêu mà phải từ bỏ bố mẹ. Tôi năm nay bước sang tuổi 27, tuổi thơ tôi lớn lên bình yên như bao người bạn cùng trang lứa. Tôi được danh là người con gái học giỏi của làng quê nghèo xứ Nghệ. Năm 2006 tôi thi đậu...