“Nhẹ thôi anh, rách của em bây giờ” và 1 cái kết phì cười
Nghĩ lại vẫn không thể quên được cái ngày hôm đó. Em khiến tôi phì cười chỉ vì em cứ đẩy tôi ra rồi nhìn bằng ánh mắt ngây thơ nhất và nói: “Nhẹ thôi anh, rách của em bây giờ”.
Tôi đang học đại học năm cuối, còn em cũng vậy. Tôi và Thủy bắt đầu tình yêu của mình từ những năm học cấp 3. Không chính thức trở thành một đôi nhưng chúng tôi thật sự vẫn luôn chờ đợi nhau và ở bên nhau 1 thời gian dài.
Năm đó tôi và Thủy cùng vào đại học, cả hai ít liên lạc với nhau vì không thể liên lạc được với em. Em mất tích khỏi cuộc sống của có lẽ tôi hiểu được lý do em rời xa mình. Người ta thường nói không ở chung địa vị xã hội với nhau thì khó thành đôi. Bởi vậy mà em luôn xa lánh tôi. Tôi là con trai của 1 ông chủ giàu bậc nhất nhì cái thủ đô ấy. Còn em thì chỉ là một cô gái nghèo từ quê lên học tập.
Chính sự khác biệt này khiến em trốn tránh bất cứ khi nào để có thể không gặp tôi. Tôi vẫn yêu thương em chỉ có điều em không cho tôi có cơ hội được làm điều đó. Tôi tìm gặp em rất nhiều lần nhưng đều bị từ chối. Dày công theo đuổi và ở bên em bất cứ khi nào tôi cũng vẫn không nhận được cái gật đầu của em.
Chán nản nhiều nhưng tôi không thể rời bỏ người con gái ấy. Tôi vẫn tiếp tục học tập và tìm đến em. Tôi vẫn nhớ cái ngày hôm đó. Ngày mưa, mưa rất to. Tôi đang trở em trên chiếc xe của mình thì cơn mưa ào đổ xuống. Sợ bị ốm nên em cũng chấp nhận vào trong nhà nghỉ cùng tôi. Em nhất quyết đòi thuê hai phòng. Nhưng có lẽ ngay cả ông trời cũng giúp tôi, tôi có phần may mắn khi nhà nghỉ hết phòng và chỉ còn đúng 1 phòng đôi duy nhất.
(Ảnh minh họa)
Chỉ cần được ở cùng phòng với em là mọi chuyện đều ổn thỏa chứ cần gì phải phòng đơn. Tôi vui mừng ra mặt trong khi em thì xị mặt xuống. Thật sự trước giờ tôi vẫn yêu em cũng chính vì sự ngây thơ trong trắng của em. Em không hề giả tạo mà cực kì thật lòng. Những cô gái khác đến với tôi đều vì tiề.n nhưng còn em thì không hề như thế.
Bước vào phòng nhà nghjr, căn phòng khá rộng với hai chiếc giường rộng. Ban đầu em bắt tôi ngủ 1 giường riêng. Tất nhiên tôi vẫn đồng ý vì tôi không muốn em bỏ chạy ngay khi mới vào phòng. Như thế không chỉ khổ mình mà còn bẽ mặt nữa. Tôi dụ dỗ em và nằm giả vờ đi ngủ. Trước giờ tính ra yêu nhau đến vài năm mà gặp nhau thì không nhiều vì em thường xuyên trốn tránh tôi. Thời gian bên nhau cũng chưa có sự thân mật thật sự cũng chưa hề có nên hôm nay là cơ hội tốt cho tôi đán.h dấu sự có mặt của mình trong cuộc đời em, đán.h dấu chủ quyền của em thuộc về mình.
Video đang HOT
Thấy em nằm hơi nhắm mắt tôi chạy vội từ giường mình sang giường em rồi ôm chầm lấy em. Em đẩy tôi về giường rồi nói bằng giọng hiền dịu:
- Anh sang đây làm gì?
- Anh lạnh. – tôi chống chế rồi nằm im, nhân lúc không thấy em có động tĩnh gì tôi vội quay sang em ôm chặt. Em hét toáng:
- Anh làm cái gì thế hả, bỏ em ra.
- Anh lạnh quá, cho anh ôm đi.
- Anh sang bên giường bên kia đi. Anh làm gì thế, mặc quần vào đi. – em hốt hoảng khi thấy tôi cởi quần của mình.
- Anh nóng quá.
- Anh có ra ngoài không thì bảo?
Lúc này tôi cố gắng kéo quần em, mặt em vô cùng hoảng hốt. Thật sự thì bao lâu rồi tôi mới gặp em. Chưa kể yêu nhau như thế sao tôi chịu được. Đột ngột em năn nỉ bằng gương mặt đáng thương hết sức:
- Nhẹ thôi anh, rách của em bây giờ. – Tôi nghe xong câu đấy phải dừng hình lại hỏi em:
- Rách cái gì cơ em?
- Quần chứ còn cái gì nữa?
Tôi phì cười lăn lộn trước cô nàng ngây thơ của mình. Người ta sợ rách mất trinh, sợ mình bị lừ.a gạ.t này kia. Vậy mà đùng 1 cái em trở lời tôi là rách quần. Quả thực có nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ đến. Ai đời lại làm điều đó chứ. Càng nghĩ càng cười lớn. Tôi đành phải dậy tìm cái quần mình vừa cởi ra mặc lại rồi ôm em ngủ thật bình yên. Có lẽ tôi vẫn phải dành thời gian đợi cô người yêu này của mình lớn rồi.
Mãi lâu về sau khi đã thành vợ chồng có con với nhau nhưng nghĩ lại ta.i nạ.n em đòi tôi nhẹ nhàng vì sợ rách quần của em ngày hôm đó vẫn không khỏi khiến tôi bật cười.
Theo Phunutoday
Bi hài đêm tân hôn vừa "yêu" lại vừa run
Khi nhắc lại chuyện cũ, vợ chồng tôi không khỏi phì cười vì đêm tân hôn đầy "độc đáo" ấy.
Đêm tân hôn quả là một kỷ niệm đáng nhớ trong cuộc đời mỗi người. Riêng tôi cái cảm giác vừa yêu vừa run trong đêm tân hôn quả là có một không hai.
Cái cảm giác khi đói được ăn vụng thật là thú vị. Thú vị ở chỗ là vừa ăn vừa phải dòm ngó xung quanh coi có ai phát hiện ra mình hay không. Vì vậy, nếu không muốn ai phát hiện, người ăn phải "hành động" thật nhanh, gọn. Quả là một điều không dễ dàng gì!
Đêm tân hôn quả là một kỷ niệm đáng nhớ trong cuộc đời mỗi người (Ảnh minh họa)
Nói như thế để tôi ví cái đêm tân hôn của tôi cũng y xì vậy. Bởi tôi và ông xã ai cũng đang có cái cảm giác háo hức, muốn nếm thử vị ngọt hạnh phúc như thế nào. Nhưng, tất cả có thể do lỗi định mệnh...
Giường tân hôn của chúng tôi là những miếng ván mỏng, chấp vá lại với nhau chỗ trồi, chỗ sụt. Đó là tôi chưa kể trên vách tường lại có những lỗ to bằng ngón chân cái nên nhất cử nhất động của vợ chồng tôi đều phát ra tiếng động, mọi người bên ngoài đều có thể nghe thấy.
Mà cái gì càng kìm nén thì cảm xúc càng tuôn trào... Tôi có cảm giác như anh đã cố nín thở hết sức, mọi thao thao tác đều hết sức cẩn thận, nhẹ nhàng nhưng những chiếc vạt gường vẫn không "buông tha". Những tiếng cót két, rột rẹt vẫn vang lên đều đặn...
Trong lúc tôi thì tìm mọi cách để làm anh "hạ nhiệt", bởi trong một căn phòng đặc biệt như thế thì tôi hoàn toàn không tự tin và thoải mái trong "chuyện ấy" được. Tôi cứ tưởng tượng có ai đó đang dòm mình từ những cái lỗ nhỏ trên tường và nhiều thứ khó nói khác. Sau những khước từ của tôi thì anh chồng đực người ra, trông thật thảm hại.
Sáng sớm. Tôi đã thấy có người đến giao cái nệm to đùng. Má nói, thấy 2 đứa lục đục hồi khuya nên má mua cái nệm này nằm cho êm và thoải mái... Tôi nghĩ bụng, cũng may vợ chồng tôi chưa manh động gì, chứ không thì không biết để mặt mũi vào đâu.
Sau một tuần làm dâu, tôi và chồng khăn gói trở vào thành phố làm việc. Và mỗi năm, cứ vào dịp lễ, tết chúng tôi lại về thăm má. Vẫn căn phòng ấy, chiếc gường ấy, mọi thứ vẫn vẹn nguyên và ấm áp. Bây giờ chúng tôi đã có với nhau 3 nhóc kháu khỉnh, mỗi khi về nội chúng lại leo lên chiếc gường "cọt kẹt" ấy đán.h giấc say nồng cho đến sáng.
Mới hôm qua, tôi vừa thức dậy thì nghe má gọi điện, má nói: "Tết về sớm nghen con, má mới sửa lại căn phòng và đặt người ta làm cái gường đủ cho 4 mẹ con con nằm rồi". Thiệt là sung sướng gì đâu, 8 năm làm dâu, tôi chưa phải đụng tay đụng chân vào bất cứ việc gì. Má tuy nghèo, nhưng chân chất, tình cảm dành cho con cháu luôn đong đầy yêu thương.
Mỗi khi trở về nhà chồng, tôi cảm giác thật ấm áp lạ thường. Khi nhắc lại chuyện cũ, vợ chồng tôi không khỏi phì cười vì đêm tân hôn đầy "độc đáo" ấy.
Theo Afamily
Liều mình 'phân thân' vì trót 'say nắng' đồng nghiệp của anh trai Ngoạ.i tìn.h là một trạng thái rất dễ thành thói quen, những người đang trong cuộc đã quảng cáo như vậy. Còn tôi, một người ưa lý thuyết, ít lãng mạn phải tìm ra trăm ngàn lý do để đột nhập vào tình huống mạo hiểm đó. ảnh minh họa Tôi đã xây đắp chuyện của mình gần như kế hoạch kiểu "Sidney...