Nhẹ nhàng như giấc mơ…
Đã bao lần D định viết về tình yêu của mình nhưng khi cầm bút D lại không biết bắt đầu như thế nào nữa, càng không biết sẽ kết thúc ở đâu, bởi lẽ những cảm xúc về tình yêu chúng mình là vô tận!
Nghĩ cũng lạ thật, mình đã học với nhau ba năm cấp ba, rồi ngay cả năm đầu học đại học, hai đứa mình đâu có chơi với nhau nhiều. Sang năm thứ hai, cũng là năm thứ năm mình quen nhau, mình mới thật sự chơi thân với nhau. Khi ấy V đã nhờ D dậy kèm V môn Tiếng Anh.
Bỗng nhiên D thành “cô giáo” và có một “học trò” không hề ngoan tí nào. Chính những ngày dậy Tiếng Anh đó đã làm cho D thay đổi cách nhìn của mình về V. D đã không thấy “người Việt trầm lặng” như suốt bốn năm qua D đã nghĩ, thay vào đó là một người nhiệt tình và sôi nổi, luôn hết mình vì bạn bè. Từ đó, D có thêm một người bạn thân, người để D có thể san sẻ mọi chuyện vui buồn trong cuộc sống. D đã nghĩ mình mãi là bạn như thế, cho đến khi nhận được những tin nhắn đó…
- V về đến nhà rồi nhé! Chúc D giáng sinh vui vẻ. Đi chơi về D có làm gì nữa không?
- Thanks! I wish you a merry christmas! Đi về D chui vào chăn luôn nè, ở Mĩ Đình lạnh quá,hihi.
- Lạnh sao không nói học trò ôm cho đỡ lạnh?
- Khiếp, ghê thật! Học trò mình sợ thật ấy,ăn nói cũng mạnh bạo quá.
- Nói thật ấy. Hình như trò có tình cảm với cô rồi.
- Thôi, không đùa nữa, D đi ngủ đây,lạnh lắm.
- Uh, ngủ đi, bb.
V còn nhớ không? Đó là những tin nhắn mà V đã gửi cho D sau khi mình đi chơi ở Mĩ Đình về ngày Noel năm ngoái. Nói thật nhé, khi nhận được những tin nhắn đó D cũng không suy nghĩ gì, bởi lẽ một phần D đã quen với những lời như thế từ những bạn nam khác, một phần vì D cũng chỉ luôn coi V là bạn thân,thật thân,sẽ không có gì thay đổi được.
D đã nghĩ vẫn mãi như thế, nhưng…
Video đang HOT
Chợt D nhận ra một ánh mắt vẫn nhìn mình trong những lần gặp mặt. Mỗi ngày, ánh mắt ấy lại ấm áp và dịu dàng hơn.
Tháng Ba về trong cái se lạnh rơi rớt lại của mùa đông (Ảnh minh họa)
Chợt D nhận ra lâu nay có người vẫn ân cần bên D, quan tâm và yêu thương D nhưng D đã vô tình không để ý.
Tháng Ba về trong cái se lạnh rơi rớt lại của mùa đông, thêm chút mưa bụi ngày xuân như làm Hà Nội thêm dịu dàng, quyến rũ. Tháng Ba cũng chứa đựng ngày sinh nhật V. D đã bất ngờ khi mình là người con gái duy nhất trong buổi tiệc ấy. Hôm đó hầu như là người nhà V, ngoài ra chỉ có D và người bạn thân cũng lớp. Những người trong nhà V là những người cậu V mà lần đầu D gặp mặt. Tuy là cậu V nhưng họ đều còn rất trẻ, đều dưới ba mươi tuổ.i và hầu như là chưa có vợ. Khi D nói tên mọi người đều “à” lên một tiếng rồi cười, dường như họ đã nghe về D rồi ấy. D thấy bối rối…
Thằng bạn cùng lớp ghé tai D: “Hôm nay thằng V nó định giới thiệu người yêu với gia đình ấy, mà trong buổi tiệc hôm nay có mỗi mày là con gái.” . Nó nói xong rồi nhoẻn miệng cười làm D lại càng thấy ngại hơn. Nó đang trêu D à? Nhưng sao hôm nay chỉ có mình mình là con gái thế?
- Mọi người hãy nâng cốc chúc mừng sinh nhật V nào! Hôm nay ai cũng phải uống nhé!- một người cậu của V nói.
- Em xin lỗi nhưng em không uống được. – D nói khi thấy tất cả mọi người đang nâng cốc nhưng mình không thể uống.
- Không, không ai được chối cả. Nếu em không uống được thì phải nhờ một người nào đó đặc biệt uống cho em. Nhưng đó phải là người đặc biệt nhé, như bạn trai ấy.
- Nhưng…
- Không nhưng gì hết…
- Em đã có bạn trai đâu!
D chưa kịp nói hết câu thì chợt thấy có một bàn tay đưa lên,với lấy lon bia trên tay D. V đang uống thay D, uống trong sự cổ vũ của tất cả mọi người. D cũng không biết nói thế nào nữa,chỉ biết nhìn V một cách ngạc nhiên.
Ăn uống xong mọi người lại rủ nhau đi hát karaoke. Trong những câu hát ấy mọi người đều thay cách xưng hô “anh-em” trong lời bằng tên V và D. “Xin hãy yêu V thật lòng…” , tất cả làm D thấy rất ngại,chưa bao giờ D gặp tình huống như thế. Đứng dậy, D chạy ra khỏi phòng hát, định đi về cho đỡ ngại. Bất chợt, V kéo D lại, nói rất nhẹ nhàng “Ở lại thêm chút nhé,hôm nay là sinh nhật V mà!” Quay lại và D bắt gặp ánh mắt V,vẫn nồng ấm như bao ngày qua. “Ở lại thêm chút nhé”, D gật đầu,quay lại phòng hát trong tiếng vỗ tay của mọi người. D thấy mặt mình nóng bừng nhưng trong lòng lại thấy vui vui…
Hôm ấy, dù đã say nhưng vẫn đòi đưa D về, tại hơn ai hết V biết D không muốn về một mình buổi tối. Không thể đi xe được, V bắt taxi rồi cả hai về. Trên xe, anh tài xế vui tính còn trêu “Anh chàng này tốt thật,say rồi mà vẫ đưa bạn gái về à?”
Những ngày sau ấy, D vẫn dậy Tiếng Anh cho V nhưng cách chơi của hai đứa không còn vô tư như thế nữa. D vẫn gọi V là bạn nhưng V thì khác. Trong những tin nhắn V luôn gọi D là “người yêu,cô giáo yêu”. D chợt thấy V khác bao người con trai khác như thế, khi họ chỉ lặng thầm nói sẽ chờ D, và họ đã chờ bao năm qua nhưng không ai dám gọi D như thế.
D vẫn dậy Tiếng Anh cho V nhưng cách chơi của hai đứa không còn vô tư như thế nữa (Ảnh minh họa)
Đôi khi có những điều đến thật nhẹ nhàng phải không V? Nó nhẹ đến như một giấc mơ ngọt ngào, để rồi mình vô tình không nhận ra đó là sự thật, vô tình quên lãng. D đã tưởng mình chỉ coi V là bạn, không gì hơn nữa. D đã coi tình cảm của V như bao người khác đã từng yêu D, rồi V cũng như họ,sẽ dần rời xa D khi không thể làm D rung động. Nhưng chỉ khi xa V, D mới nhận ra mình đã sai khi nghĩ thế, ngốc nghếch khi không nhận ra sự thay đổi trong tim mình.
Đã bao lần D thầm xin lỗi V khi D nghĩ mình không thể chấp nhận tình cảm của V. Nhưng tất cả đã thành vô ích khi D nhận ra mình đã nhớ V rất nhiều khi hè năm ấy mình xa nhau. Lần đầu tiên, D đã biết nỗi nhớ một người da diết như thế nào, đã biết cảm giác mong ngóng một người khó khăn như thế nào?
Đầu tháng Mười, khi nhưng cơn gió lạnh đầu đông trở lại, mình mới gặp lại nhau. D đã thấy rất vui khi lần đầu tiên gặp lại sau quãng thời gian dài mình xa cách. Mình đi bên nhau,thường kể nhau nghe những chuyện vui buồn suốt thời gian qua. Sự ngại ngùng khiến cho D không dám ngồi gần lại bên V, D chỉ đi dạo quanh khung cảnh yên bình khi ấy.
Bỗng nhiên,bàn tay ai đó chợt nắm chặt lấy tay D, kéo D ngồi lại xuống bên người ấy. Chưa hết ngỡ ngàng thì D lại cảm nhận được vòng tay đó đang ôm D thật chặt, nồng ấm, xua tan đi cái lạnh mùa đông. Trong giây phút ấy, cảm giác ngày Giáng Sinh năm ngoái, trước Mỹ Đình lộng gió và những tin nhắn ấy lại hiền về làm D mỉm cười hạnh phúc. D đưa tay nắm lấy tay V, dựa hẳn mình vào trong vòng tay V để cảm nhận được trọn vẹn hơi ấm.
Chỉ thế thôi, mình ngồi bên nhau mà không nói thêm gì nữa, nhưng trong cả hai đều biết giờ đây đã có người nắm tay mình, cùng nhau đi suốt cuộc đời…
Theo Eva
Chờ đợi một tình yêu
Em gặm nhấm nỗi buồn của mình từng phút từng giây... (Ảnh minh họa)
Mới đó mà mình đã chia tay nhau được gần 3 tháng rồi sao anh? Thời gian trôi qua sao chậm thế? Em cứ ngỡ mình cách xa nhau rất lâu rồi...
Những ngày không có anh, không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào của anh, em tưởng chừng như thời gian dài vô tận. Em gặm nhấm nỗi buồn của mình từng phút từng giây. Những giọt nước mắt luôn lăn dài trên má không ngừng, em nhớ anh nhiều lắm. Sao cuộc đời lại trớ trêu và tàn nhẫn với em đến như vậy hả anh? Và anh cũng đã ban tặng cho em những vết thương lòng mãi không thể nào lành lại được. Những nỗi đau mà em đang gánh chịu anh có hiểu được cho em không hả anh?
Dù đã nhiều lần nhắc nhở bản thân là không được nghĩ đến anh nữa và phải quên đi tất cả nhưng em vẫn không thể làm được. Tình cảm suốt 4 năm trời không thể nói quên là quên được. Trong sâu thẳm tâm hồn mình, em luôn cảm thấy rất cô đơn và lạnh lẽo. Em nhớ những vòng tay ôm ấp của anh, những hơi ấm em cảm nhận được từ anh. Nhớ những lần chúng ta dạo phố cùng nhau, đi ăn những quán cốc và những buổi xem phim thật hạnh phúc. Khi đi qua lại những con đường cũ, những kỷ niệm luôn tràn về trong em. Những con đường chứa đầy ắp những tiếng cười của 2 chúng ta, những kỷ niệm được lưu lại trên những bức hình... Chúng ta đã có với nhau rất nhiều kỷ niệm đẹp mà em thật sự không muốn quên.
Em thật sự không dám tin là mình đã mất anh vĩnh viễn, sao cuộc đời lại trắc trở thế hả anh? Những khoảnh khắc hạnh phúc bên cạnh anh, em cứ ngỡ mình sẽ mãi được hạnh phúc như thế, nhưng chuyện tương lai không ai có thể ngờ được. Lòng người luôn là một câu đố đối với cuộc sống này sao? Anh đã thay đổi và ra đi để lại trong em cảm giác hụt hẫng và tuyệ.t vọn.g. Có phải khi cuộc sống đầy đủ hơn thì con người càng đòi hỏi cao hơn chăng? Ngày xưa tuy được anh chở dạo phố trên chiếc xe đạp cộc kệch nhưng em cảm thấy rất hạnh phúc. Nhìn những giọt mồ hôi đẫm ướt áo anh càng làm em càng thương anh nhiều hơn. Càng về sau thì cuộc sống của anh đã đầy đủ hơn nhiều, anh có kinh tế và càng có nhiều người xoay quanh anh hơn xưa. Và anh cũng đã dần dần thay đổi theo chiều hướng đó.
Em luôn nuôi hy vọng một ngày nào đó anh sẽ quay về bên em... (Ảnh minh họa)
Anh đã giảm đi cử chỉ âu yếm và quan tâm đến em. Nhiều lúc em bệnh rất nặng, chỉ muốn nghe được lời nói quan tâm của anh, nhưng em chỉ nhận được vài câu hỏi xã giao cho có lệ. Em thật sự hụt hẫng nhưng vẫn nghĩ có lẽ anh quá bận. Nhưng càng về sau, anh càng lạnh nhạt với em hơn. Có những lúc ngồi đối diện cùng anh, nhưng em cảm giác như chúng mình đang cách xa nhau hàng nghìn cây số. Anh hờ hững và vô tâm với em. Đã nhiều lần em tự hỏi tại sao lại như vậy? Có phải em đã làm gì sai chăng, hay anh đã có người yêu khác nên không còn quan tâm gì đến em nữa? Nhưng em luôn tìm cách biện hộ có lẽ anh đã lớn và đã biết suy nghĩ hơn. Có lẽ anh không phản bội và đối xử với em như vậy đâu. Để rồi em thật sự cảm thấy bẽ bàng và đau khổ tột cùng khi anh nói lời chia tay.
Anh thật sự đã thay đổi và đã có một ai kia cùng anh đi trên con đường khác rồi. Anh đã không còn thuộc về em nữa. Anh nói tình cảm trong anh đã nhạt phai đi từ lâu và không còn yêu em nữa. Anh muốn chúng ta có con đường mới để đi và có lẽ tất cả chỉ còn là quá khứ. Từng lời nói của anh như những nhát dao đâ.m thẳng vào tim em. Em đã quay lưng đi không nói một lời nào dù nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Em đã khóc cho cuộc tình 4 năm qua của chúng ta, khóc cho lòng người dễ thay đổi và khóc cho sự khờ dại của mình đã quá tin vào anh. Em bước đi nhưng không biết mình sẽ đi đâu và về đâu? Tất cả những gì em ôm ấp và gìn giữ với hy vọng có một tương lai hạnh phúc cùng anh đã tan tành không còn lại gì. Dù biết anh đang rất hạnh phúc bên ai kia nhưng em vẫn không thể nào quên được anh. Dù lòng rất hận anh nhưng em luôn nuôi hy vọng một ngày nào đó anh sẽ quay về bên em, cùng em những đoạn đường còn lại của chúng ta. Em sẽ tha thứ và quên hết tất cả những gì anh đối với em. Nhưng ngày đó có thể xảy ra không vậy anh? Cho dù sao đi chăng nữa, em vẫn sẽ yêu anh và mãi mãi lưu giữ những kỷ niệm của chúng ta như phần ký ức quý giá nhất của đời em. Em yêu anh!
cuocdoi85@hotmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)