Nhẹ hành trang lên đường
Kính gửi chị Hạnh Dung! Em 20 tuổi, từ nhỏ đã có ước mơ được du học để mở mang kiến thức, gia đình em lại có điều kiện nên hiện em đang làm thủ tục đi du học.
Tuy nhiên, điều khiến em day dứt là năm học lớp 12 em đã yêu thương một người. Em rất quý trọng tình cảm của anh, thấy mình là chỗ dựa tinh thần của anh vì cha mẹ anh mất từ khi anh còn nhỏ. Em không biết phải nói gì với anh lúc này. Anh tuy rất buồn nhưng vẫn động viên em đi học. Gia đình em kinh tế khá hơn, trong khi anh chỉ học hết lớp 12 và đi làm, tự xoay xở buôn bán thêm, nên người ngoài hay nói ra nói vào chuyện chúng em. Vì thế, em muốn làm lễ hỏi để người ta không nói anh này nọ, ba em cũng tỏ ý bằng lòng, nhưng anh nói sẽ đợi mà không ràng buộc em, để em thoải mái chọn lựa sau này. Em bối rối không biết làm sao cho vẹn tròn…?
Hà (TP.HCM)
Em Hà mến,
Hạnh Dung hiểu tâm trạng của em khi muốn sớm làm lễ hỏi để anh ấy yên tâm và để người ngoài không bàn tán nữa. Tuy nhiên, tình cảm có quy luật riêng của nó và có thể thay đổi theo thời gian khi không được nuôi dưỡng, khi người trong cuộc thay đổi nhận thức. Vì thế, không thể đứng ở thời điểm này mà nói chuyện tình cảm của bốn – 5 năm tới. Mặt khác, em lại còn rất trẻ, suy nghĩ, nhận thức sẽ biến đổi nhanh chóng khi thay đổi môi trường sống, khi đã trưởng thành hơn. Có thể khi đó em càng yêu anh ấy hơn, cũng có thể em nhận ra cả hai không còn thích hợp với nhau nữa.
Điều đó không phải là phản bội hay thiếu thủy chung mà là sự thay đổi rất bình thường của con người. Do vậy, nếu sớm ràng buộc nhau bằng một lễ hỏi, sau này sẽ rất khó cho nhau. Mặt khác, dù có ràng buộc mà lòng lại đổi thay thì cũng chẳng đến được với nhau. Hạnh Dung nghĩ em nên tâm sự thẳng thắn với anh ấy về những vấn đề trên để lòng thanh thản mà lên đường. Hãy xem thời gian em đi học cũng là thời gian thử thách tình cảm của hai em. Còn duyên thì sẽ yêu và nhớ, sẽ khắng khít hơn khi gặp lại. Hết duyên, thì sau này mỗi người tự đi con đường riêng, không quá áy náy vì đã làm tổn thương người kia. Hai em là những người trẻ, nhận thức về cuộc sống còn thay đổi nhiều, Hạnh Dung nghĩ nên để rộng đường cho nhau, để dù không đến được với nhau vẫn còn lại một tình bạn đẹp.
Video đang HOT
Em nên theo ý anh ấy là sẽ đợi nhưng không ràng buộc. Mặt khác, em cũng nên khuyên anh ấy nỗ lực hơn, vừa kiếm sống vừa học thêm để nâng cao kiến thức và có điều kiện thay đổi công việc tốt hơn. Đó cũng là cách chuẩn bị để sau này hai em không quá chênh lệch trình độ, dễ hiểu nhau và cảm thông với nhau hơn. Chênh lệch về trình độ, nhận thức dễ làm cho người ta mâu thuẫn và dễ xa nhau. Hai em vốn đã là một đôi đũa lệch về gia cảnh, đừng để ngày càng lệch nhau nhiều hơn, sẽ khó kết nối. Thẳng thắn với nhau mọi điều, hành trang lên đường của em sẽ nhẹ nhàng hơn.
Theo PNO
Anh vẫn ôm hôn dù coi tôi như em gái
Anh chở tôi đi chơi, ôm và hôn tôi nhưng miệng thì luôn nói: Em không là gì của anh. Anh chỉ coi em là em gái.
Vào tháng 7 năm ngoái, em và anh quen nhau đúng vào tháng sinh nhật em. Anh nói sẽ rời ngày ra Hà Nội để tổ chức sinh nhật cho em. Nhưng rồi mọi người trong gia đình tổ chức đi Vũng Tàu, thế là kế hoạch đó không thực hiện được.
Sau sinh nhật em hai ngày, anh nhắn tin nói là: "Dạo này anh rất bận, anh muốn gác lại chuyện tình cảm, anh muốn tập trung cho công việc". Lúc đó em rất buồn nhưng em đã chấp nhận và chúc anh thành công. Sau đó chúng em lâu lâu vẫn liên lạc nhưng trên tình cảm bạn bè.
Một hôm, em đi mua đồ với mẹ, thấy cái áo rất đẹp nên em mua cho anh. Em và nhỏ bạn đi công chuyện, sẵn em hẹn anh để tặng áo. Vì lúc quen nhau, anh đã nhờ bạn xin việc làm cho em, em tặng áo chỉ là muốn cảm ơn anh. Vào đúng ngày hôm đó, anh gọi điện cho em và nói: "Anh chỉ xem em là em gái thôi. Anh chỉ có chị, anh không có em gái, em làm em gái anh nhé". Nghe xong em đã khóc nhưng em phải kiềm lại và trả lời anh.
Hôm sau, anh lại gọi: "Anh xin lỗi, tối qua anh say, anh lại nói linh tinh với em". Em nhớ có người từng nói với em: Lúc say là lúc người ta nói thật lòng nhất tâm tư, suy nghĩ vì bình thường người ta không dám. Em nói với anh câu này và anh bào: "Em cứ coi như là thật đi, vậy em làm em gái anh nhé". Em biết là dù say nhưng anh nói thật chứ không phải nói linh tinh. Em trả lời: "hên xui" và từ đó chỉ thỉnh thoảng mới liên lạc với anh.
Bẵng đi thời gian, anh không gọi cho em như trước nữa. Một buổi tối, có số điện thoại lạ gọi đến, em định không bắt máy vì em không có thói quen nghe số lạ nhưng hôm đó em lại trả lời. Là anh! Anh hỏi thăm và nói chuyện bình thường như bạn bè. Sau đó, anh vẫn liên lạc với em.
Em đi Đà Lạt hơn hơn tháng, thời gian này chúng em vẫn liên lạc. Nghe tin em bị gì đó, anh cũng lo lắng, dặn dò em. Có những việc lâu rồi anh không làm giờ anh lại thực hiện. Nhiều lúc em nhắn tin thăm dò thì anh gọi lại thanh minh. Chính những lời nói và sự quan tâm ấy làm em cứ nghĩ chắc anh đã thích mình nhưng thật sự không phải. Anh vẫn chỉ xem em như một người em gái, một người bạn không hơn không kém.
Trước Tết, em về lại Sài Gòn. Mùng 1 Tết, bố mẹ em đến chúc Tết nhà anh vì gia đình hai bên là bạn thân từ thời chiến đấu nhưng bây giờ mới gặp lại nhau. Tối hôm ấy anh gọi điện thoại hỏi em: "Sao em không đến nhà anh chơi?". Em nói: "Em phải ở nhà trông nhà". Anh hỏi: "Vậy giờ em có đi chơi được không? Anh qua chở em đi chơi với mấy người bạn của anh lâu ngày không gặp". Và em đã đồng ý.
Anh đến chở em, có một chị bạn của anh hỏi em có phải là người yêu của anh không, anh nói là em gái. Nhìn cách nói chuyện, em biết chị ấy có vẻ thích anh và bạn anh cũng muốn giới thiệu chị ấy cho anh. Sau ngày hôm ấy thì anh không liên lạc với em nữa. Đúng nửa tháng, anh lại gọi. Lần này, anh rất quan tâm, lo lắng cho em. Ngày nào cũng gọi và nhắn tin mấy lần.
Sinh nhật mẹ em đúng vào ngày 14/2. Mẹ em gọi điện thoại mời anh đến. Đến lúc tàn tiệc thì anh và em đi chơi. Ngày nào anh cũng rủ em đi chơi, trừ những hôm anh bận hay phải trực. Khi đi chơi, anh hay thể hiện những cử chỉ giống như những đôi đang yêu nhau với em. Em hỏi thì mẹ em nói: "Chỉ có thích thì mới làm như vậy thôi". Chẳng hiểu sao trong lòng em cảm thấy vui nhưng thỉnh thoảng anh lại nói: "Em chẳng là gì của anh cả. Em không phải người yêu của anh. Enh không xác định điều gì với em".
Em tình cờ phát hiện là anh liên lạc với chị hôm Tết đi chơi cùng và bạn gái cũ nhưng người này anh chỉ "yêu qua đường". Em thấy buồn nhưng em cứ kệ, không để ý. Chuyện gì đến rồi nó cũng đến. Một hôm, em đến chỗ anh làm chơi, lúc anh chở em về, anh nói: "Anh chở em là anh thích em. Anh không chở là anh không thích em nữa. Em nên nhớ kỹ điều này".
Em thấy vui vì anh đã ngỏ lời thích em. Chúng em cứ đi chơi với nhau nhưng thỉnh thoảng anh vẫn nói anh không yêu em, chỉ lợi dụng em thôi, không yêu mà dẫn em vào nhà nghỉ là lợi dụng em còn gì. Nhưng anh và em chưa lần nào đi quá giới hạn cả vì anh nói anh tôn trọng em nên anh muốn giữ gìn cho em. Anh sẽ kiềm lại không đi quá giới hạn vì em không là gì của anh cả.
Em đã cãi nhau với anh khi nghe những điều này. Em giận và nói anh phải xác định rõ tình cảm dành cho em. Nhưng anh nói em đừng suy nghĩ nhiều, cứ quen như bình thường. Thời gian này, anh không giấu em bất cứ chuyện gì. Em hỏi gì anh cũng nói, không hỏi anh cũng kể em nghe chuyện quá khứ rồi nói về bản thân, tính cách của anh.
Em biết anh quen một lúc rất nhiều người, trong đó có em nhưng anh chỉ yêu một người. Anh kể lý do anh chia tay chị ấy cho em nghe. Anh còn nói chị ấy sắp lấy chồng và thỉnh thoảng anh vẫn còn nhớ về chị ấy vì hai người có rất nhiều kỷ niệm, còn với em anh không muốn đi quá giới hạn. Sau đó, chúng em lại cãi nhau nhưng lần này anh không giải thích hay nói gì cả.
Chúng em không liên lạc được hai ngày thì anh gọi hỏi: "Tại sao em không liên lạc với anh? Nếu không thì làm bạn cũng được chứ sao không liên lạc". Lúc đó, em rất bực vì nghĩ sau bao đau khổ anh gây cho em mà muốn làm bạn với em được sao? Em bực quá nên nói: "Sao cũng được tùy anh". Anh vẫn gọi điện, lo lắng cho em như không có gì xảy ra nhưng mỗi ngày chỉ một lần chứ không mấy lần trong ngày như trước. Em cũng không quan tâm vì em thấy hình như em dần quên được anh.
Một ngày, em có việc đến đưa đồ cho anh vì trước kia anh nhờ em mua mà giờ em mới tìm được. Em nghĩ người ta nhờ thì mình có lòng giúp mua và mang đến thôi. Em đến đó ngồi chơi chút, sẵn chiều anh đi công việc thì đưa em về luôn. Khi em ra cửa sổ đứng, anh lại khoác vai, ôm và hôn em và rồi chúng em lại lên giường với nhau nhưng giống lần trước, chúng em không đi quá giới hạn.
Em nói chia tay với anh nhiều lần rồi nhưng anh vẫn liên lạc lại như bình thường, không có chuyện gì và anh từng nói anh không muốn sự ràng buộc nào cả. Em hỏi một số người, người thì nói: "Anh muốn quen em nhưng lại sợ sự ràng buộc", người thì bảo: "Chắc nó thích nhưng mà nó vẫn chưa xác định rõ được tình cảm".
Em thật sự khó xử quá. Em không biết giờ anh đang thích mình hay trêu đùa mình? Em không biết anh đang nghĩ gì? Em không biết em nên làm gì bây giờ nữa? Mọi người hãy cho em lời khuyên và giúp em tìm cách giải quyết với.
Theo VNE
Muốn giành anh về phía mình Họ bên nhau 10 năm rồi nhưng không còn tình yêu, tôi muốn giành anh về phía mình. Thực sự hơn 1 năm qua tôi phải sống trong sự khổ tâm rất lớn. Cả tôi và anh đều đau khổ vì yêu nhau mà không đến được với nhau. Tôi chỉ biết trách cuộc đời quá oan trái khi để tôi và anh...