Nhậu và chuyện của 19 tỉ lít hèm
“Hèm” là bã rượu, bia, sau khi đã tinh cất rượu bia. Dân miền nam thường dùng từ “hũ hèm” để chỉ người hay uống bia rượu.
Nếu tính mức cung khớp với cầu, mỗi năm xứ ta ngốn 3,6 tỉ lít bia và 200 triệu lít rượu (không tính sản lượng nhập khẩu khoảng 10% bia và 50% rượu). Giả định cứ một rượu/bia thì bằng năm hèm, theo cách tính của các lò rượu thủ công, thì tổng hũ hèm (hay bã rượu, bia) vào khoảng 19 tỉ lít.
“Hèm” là bã rượu, bia, sau khi đã tinh cất rượu bia.
Các bà đọc tới đây, phần lớn sẽ nhăn mặt, có kẻ phải kêu trời chín tiếng. Nhưng chuyện gì cũng có cái oan nghiệt của đời, như dân gian đúc kết qua thành ngữ: ghét của nào trời trao của đó.
Cô giáo dạy tôi môn Công việc của nhà báo chúa ghét những gì liên quan đến hèm. Và quả y cô đã cưới phải một “hũ hèm” (kể ra vụ này lỗi thiệt, nhưng nghiệt cái là ông bà ta lại cũng dạy: nói có sách, mách có chứng).
Nhưng 19 tỉ lít hèm thì quá tải đối với tổng bọn gia súc Việt Nam. Thế là hèm phải chia sớt cho người. Hèm, của heo và người! Và bảo đảm những người chúa ghét hèm, nhất là các bà, nếu đã trải nghiệm, sẽ sáng toét mắt lên khi nghe nói tới món gà hấp hèm.
Bạn tôi, nhà báo Doãn Khởi, định cư ở quê vợ Hóc Môn, mỗi lần bạn bè đến chơi, chỉ chiêu đãi độc món đặc sản Hóc Môn này.
Từ sáng, bạn lui cui mần gà, đến khi bạn bè kéo tới, chỉ cần hoàn thiện công đoạn cuối cùng: xách con gà qua hàng xóm nhờ nhúng vào thau hèm vừa đổ từ nồi hèm ra, có khi đang còn bốc khói, chờ giao cho các nhà hàng. Bạn rất thuộc lịch nấu rượu của hàng xóm. Gặp hèm nguội thì bạn xin một mớ về nhà luộc gà.
Gà Hóc Môn đã nức tiếng Sài Thành. Gà Hóc Môn nhúng hèm rượu lại bảo đảm ngon hơn gà hấp rượu, vì nó còn có chút chua chua của hèm, thơm thơm cũng của hèm, khác xa cái mùi hèm của các đấng lang quân sau cuộc đánh chén tì tì phả ra. Hai mặt của một tấm mề đay (lại một câu bất hủ nữa của ông bà)!
Video đang HOT
Có dịp xuống Bến Tre, phải kêu cho được món gà đá nấu hèm với sả. Ngồi viết bài mà mùi thịt gà vẫn còn tươi nguyên trong ký ức, đủ biết! Gà đá phải vừa lớn, già quá thịt ăn sẽ xảm. Hầm mới đủ thời gian nhâm nhi thức ăn nóng. Hấp phải ăn với tốc độ chóng mặt, thì tửu lượng không theo kịp, hạ đài nhanh.
Và không chỉ có gà mới se duyên Tần Tấn với hèm. Bất kể thứ gì nấu chín bằng nước thì có thể nấu chín bằng hèm. Ốc hương hấp hèm, bắp bò nhúng hèm, cá rô đồng béo ngậy vào hèm cũng nên duyên tuốt.
Miền Tây thì nhất món trâu nhúng hèm. Xuống Vĩnh Long, Cần Thơ, xuống đến cái miệt có “mùa len trâu” mà không hân thưởng món trâu nhúng hèm thì coi như chưa đi.
Ở Sài Gòn, trên đường Cao Thắng nối dài, gần hồ Kỳ Hòa, có quán bán trâu nhúng hèm ăn cũng được được. Tuy ngồi bên bờ hồ, vui mắt với cảnh bầy yến chao lượn giỡn nước, nhưng ăn trâu nhúng hèm ở đây vẫn thấy không đã, vì nó thiếu một không gian miền Tây sông sông nước nước, khinh khinh khoái khoái.
Năm Khỉa, chủ nhà hàng tuốt dưới Cần Giờ là một chuyên gia sử dụng hèm như là cái nền cho xê ri món ăn của nhà hàng ông.
Trời, món rau muống nhúng hèm của ông hấp dẫn khó mà tả! Cọng rau xanh ngắt chẳng thua gì cái xanh ngắt của ngàn dâu mà Chinh phụ tiễn chồng lên đường đánh bọn xâm lược, qua bản dịch của nhà văn lại cái bị lộn thành Đoàn Thị Điểm, theo như chứng minh của GS Hoàng Xuân Hãn và nhà nghiên cứu xứ Quảng Nguyễn Văn Xuân.
Thấy những con mắt mở lớn của khách hàng lần đầu tiên tao ngộ với rau muống nhúng hèm xanh ngắt như thế, ông chủ cười khà khà: có gì khó đâu, nhúng lần đầu vớt ra liền, đem ngâm nước lạnh, rồi nhúng lại lần nữa mới vớt ra dĩa.
Ông chủ nhà hàng có cái tật xổ phương châm có gì khó đâu. Và “có gì khó đâu” của ông mà kể và ghi chép từng chi tiết, bài bản, thì nói như dân Sài Gòn, tới tết Ma Rốc mới xong. Năm Khỉa là dân gốc Tiều (Triều Châu, Trung Quốc), nên công thức pha chế món ăn của ông rất chi li và đầy sáng tạo, biến biến hoá hoá, âm dương cân bằng.
Cá cờ nhúng hèm có thể kể là một trong những món chế biến ngon nhất đối với loại cá lớn con này
Cần Giờ có tôm thẻ biển tươi rói, có cá cờ tươi xanh, đem nhúng cái tươi ấy vào hèm cho chín tái một chút thì món ăn ngọt phải biết, phải buộc khách quay lại. Chứ không giống như mấy công ty du lịch làm tour xong, khách cạch tới già không dám quay lại.
Có vẻ như Sài Gòn hạp với nhậu nên hạp với ẩm thực trên nền hèm. Một lần xuống Đầm Dơi, Cà Mau, mấy ông bạn rủ rê chiều nhậu. Chiều đến chỗ hẹn, thấy ông nào đi nhậu cũng dắt vợ theo, mới lấy làm lạ: “Quái, bọn Cà Mau này nó điên hay sao mà đi nhậu dắt vợ theo?”
Thì ra, bọn Cà Mau, nhậu rượu nhạt phèo, uống li xoay chừng giáp tua, lại mỗi lần nhậu phải nhổ cái phẹt một phát. Không nhổ thì mau say, mà nhổ trước mặt bọn Sài Gòn thì coi hổng đặng. Nên mới dắt “nhậu thủ xơ cua” theo. Nhậu vài tuần mấy cha lùi về sau, nhường mấy bà từ phía sau xê lên trước. Chơi kiểu hai ăn một, bọn Sài Gòn chết ngắt. Vì mấy bà dân Đầm Dơi nhậu siêu đẳng hơn mấy ông chồng nhiều.
Phải chăng vì vậy mà, ở đây, người ta chế một đoạn trong bài Hòn Vọng Phu I của Lê Thương thành:
Lâu lâu lâu thì ta mới nhậu một lần
Lâu lâu lâu thì ta mới nhậu một lần
Nhậu một lần cho đã đi anh
Nhậu một lần … cho chết … cho say …
Rồi sau đó là một câu vọng cổ thật mùi:
Tứ đỗ tường bốn món ăn chơi ai hỏi tôi mê thứ nào nhất thì bảo rằng tôi mê… nhậu nhất… Bạn bè chiến hữu gặp nhau chỉ có rượu mới giải bày tâm sự. Rượu là đầu môi, rượu là câu chuyện, rượu vào lời lẽ rôm rả, tình cảm lân la, chan hoà mật thiết, hiểu biết đổi trao, ồn ào náo nhiệt, tình anh với tôi, tình tôi với bạn, gặp nhau đây thì cụng ly chơi xả láng sáng về sớm. Mà không uống thì thôi, uống thì cho tới bến, uống cho đã, uống cho say mới xứng danh là đấng anh… tài. Có rượu, có chai mới nói chuyện dông… dài.
Theo Ngữ Yên (TuanVietNam)
Tin vịt: Bị "triệt sản" vì cúp điện!
Tuần qua Điện lực Việt Nam đã bị một bác sỹ phẫu thuật đâm đơn kiện. Lý do là hôm đó ông đang điều trị cho một nam bệnh nhân mắc bệnh trĩ ngoại, bác sỹ chỉ định dùng một loại biệt dược đặc trị của Pháp bôi vào chỗ lồi của hậu môn để nó tự teo đi sau ít hôm.
Lúc bệnh nhân đang nằm úp sấp để chờ bôi thuốc thì bất ngờ cúp điện. Bệnh nhân khi đó lại tưởng đã xong bèn trở mình nằm ngửa và hậu quả là anh ta đã bị bôi thuốc để làm teo chỗ không đáng teo. Người vợ trẻ của bệnh nhân đã đau khổ phát đơn kiện bác sỹ ngay sau đó ít hôm. Còn vị bác sỹ kia cũng đâm đơn khiếu kiện về sự tắc trách của sở điện như đã biết.
*
* *
Ngậm bóng cạo râu
Ở một quốc gia vùng Tây Á có một tập tục kỳ lạ đó là khi cạo râu đàn ông tuyệt đối không được phồng má, do đó việc này thực hiện rất khó khăn. Các tiệm cạo râu, cắt tóc ở quốc gia này đã nghĩ ra cách cho khách hàng ngậm vào mồm một trái bóng nhỏ hơn bóng bàn chút ít, như vậy việc cạo râu ria trở nên dễ dàng hơn mà vẫn không vi phạm điều cấm kỵ. Tuy nhiên việc ngậm bóng để cạo râu như vậy cũng có đôi chút phiền toái, đó là có khá nhiều vị khách do ngủ gật mà nuốt cả trái bóng và họ sẽ phải mang trả lại tiệm vào hôm sau. Thật là vô phúc cho vị nào ngậm lại phải trái bóng đó.
*
* *
Vợ và thời sự quốc tế
Một nhà ngoại giao kỳ cựu khi về hưu đã đúc kết được sự tương quan giữa các vấn đề thời sự quốc tế và... vợ như sau:
Nộp lương cho vợ: Viện trợ không hoàn lại!
Vợ hết tiền tiêu: Khủng hoảng tài chính toàn cầu!
Vợ phát tiền cho chồng tiêu vặt: Gói kích cầu!
Vợ chồng tranh cãi: Vòng đàm phán DOHA!
Vợ giận chồng: Trái đất nóng lên!
Vợ thất thường về tâm sinh lý: Đối phó với biến đổi khí hậu!
Vợ bận "tám" với hàng xóm: Hội nghị G8!
Khi vợ chồng kéo con cái vào cuộc cãi vã: Vòng đàm phán đa phương!
Vợ chồng đóng cửa bảo nhau: Đàm phán song phương!
Chồng bị vợ... cấm vận: Quan hệ bị đóng băng!
Vợ giận chồng: Chiến tranh lạnh!
Vợ từ chối "abc": Cấm vận!
Bị vợ thu hết quỹ đen, không chi tiền tiêu vặt: Biện pháp trừng phạt kinh tế!
*
* *
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn
Tại một bãi biển ở Mỹ, người ta cắm một tấm biển: "Cứu được người đuối nước thưởng 1000 USD".
Tuy nhiên sau khi bản quản lý cắm tấm biển thì người chết đuối đâu chưa thấy, chỉ thấy đại đa số là người ta giả chết đuối rồi cứu để lấy 1000 đô chia nhau. Sau chừng chục vụ thưởng "oan" ban quan lý đã cho nhổ biển cũ, cắm biển mới có nội dung: "Vớt được xác người chết đuối thưởng 2000USD".
Quả nhiên tình hình rất khả quan, trong vòng 2 tháng chưa thấy ai được lĩnh thưởng. Tuy nhiên người ta vẫn e ngại rằng liệu trong tương lai có ai đó sắp chết đuối vẫn không được cứu bởi người ta còn chờ đến khi nạn nhân "die" hẳn rồi mới vớt hay không!
*
* *
Dục cầm cố tung
Trích Blog:
... Nhiều anh chàng sau khi cưới vợ một thời gian thường có tâm lý muốn vợ về nhà ông bà ngoại hoặc đi công tác xa để tìm lại cảm giác "tự do" thuở nào. Nhưng nhiều anh không khéo, cứ gợi ý chuyện này ra mặt, làm vợ sinh nghi mà ở nhà riết. Theo kinh nghiệm của tôi, trước mỗi lần vợ đi công tác xa hoặc về ông bà ngoại, mặc dù trong bụng ta có vui như mở cờ thì ta cũng nên ra vẻ buồn thê thảm, thậm chí còn tỏ ý: "Em nhanh về với anh nhé!" thì vợ ta sẽ rất yên tâm mà lên đường. Ngược lại thấy vợ sắp đi vắng nhiều ngày mà mặt mày ta cứ hơn hớn thì nhất định vợ sẽ đổi ý ở nhà hoặc rút ngắn thời gian vắng mặt...
Vậy mới có chuyện rằng:
Đến nhà bạn chơi thấy vẻ mặt buồn như đưa đám của chủ nhà, khách hỏi: "Sao cậu buồn vậy?". "Vợ tớ sắp đi công tác!". "Làm gì mà như vợ chồng son thế?". "(Hic) Nhưng nếu tớ không tỏ ra như vậy thì vợ tớ nhất định sẽ không đi nữa".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hình ảnh lạ về những cô nàng đỏm dáng Có thể bạn sẽ tự thay đổi khái niệm "đỏm dáng" trong từ điển của mình khi xem những hình ảnh dưới đây: Mất công trang điểm má hồng Ông họa sĩ ấy thì trông mong gì * Tự tin em sải bước đi Bao chàng lác mắt tại vì... khỏa thân * Cố công đỏm dáng chi nàng Cái hồn con cọp...