Nhật ký: Thở dài vì “ế”
Sau vụ đi dã ngoại gặp thú dữ, mình chột dạ nhận ra tầm quan trọng của một “vệ sĩ”.
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay trời trong xanh, không khí mát mẻ dễ chịu lạ thường. Mình muốn đi đâu đó chơi quá, như ngồi ven hồ ngắm trăng, hóng gió và… rình đôi chẳng hạn.
Đi ra đi vào 2 vòng, lãng đãng nghĩ đến một chiếc ghế đá… Quyết định: Đi!
Lòng vòng ra cái hồ gần nhất, cái ghế 1: không trống, cái ghế 2: đầy người, cái ghế 3: có đôi, cái ghế 4: có người ngủ… Đi hết một vòng cũng là lúc nhận ra chẳng đâu còn chỗ trống cho mình.
Tủi thân lượn ra công viên, dừng xe cạnh một chị bán bỏng ngô, ra vẻ đang chờ ai đó. Ừ, học tập AQ kiểu này thế mà cũng được đấy chứ. Nhưng cũng chỉ được một lúc, chị bán bỏng ngô bắt đầu quan tâm, chị í nhìn mình nhiều hơn, liếc mình chăm hơn và cũng… hóng theo hướng nhìn của mình nhiều hơn.
Cầm lòng không đặng, mình rút điện thoại ra, nhắn tin cho chị béo cùng phòng, sáng nay thấy kêu đau đầu mà mình chưa hỏi thăm được mấy. “Đỡ đau đầu chưa chị iu ơi?” – tin nhắn vẻn vẹn có thế. Đợi, thi thoảng thở dài một cái cho đúng điệu. Chị này đang làm gì mà không trả lời mình nhỉ? Hay chồng đang đánh gió cho? Kiểu nghĩa tình sâu nặng như anh chị í mà đánh gió đánh cảm có khi còn cảm nặng hơn ấy chứ.
Đếm đến cái thở dài thứ 3, vặn chìa khóa xe định đi thì “tít… tít…”. Vội vàng mở máy ra: Có tin nhắn: “Đợi cô hỏi thì chị vỡ đầu ra rồi. Sao thế? Tối đẹp thế này mà không đi chơi đâu à?”
“Ở nhà quan tâm đến chị em không tốt hơn ạ?”
“Haha, thế thì còn đau đầu hơn đứa đang nằm còng queo ở đây.”
…
“Thôi, ngủ sớm đi giữ gìn nhan sắc. Mai chị làm mối cho. Chị ngủ đây, anh chờ.”
Còn ai để mà thả lòng lúc này chứ. Thở dài cái thứ 4, nổ máy xe, phóng về nhà.
Ngày… tháng… năm…
Đứa bạn từ phương xa gọi điện mời đám cưới. Thẫn thờ một lúc, nhẹ tay gõ lên dòng status:
“Lại thêm một đứa lấy chồng
Thế mà nó hứa ở không với mình”
Cũng chỉ là hờ hững treo lên vậy thôi. Đâu ngờ lại có tác dụng: Buzz… Buzz… Buzz… cả chục người cùng gọi mình, máy tính như muốn treo lên… Cửa cạch mở, sếp bước vào, vội vàng đạp chân vào ổ điện, ngay lập tức màn hình tối thui. Sếp đi qua, quan tâm hỏi:
- Máy sao thế?
Video đang HOT
- Em vô tình đụng chân vào, tuột cả phích cắm.
- Chết thật. Tí nữa gọi ngay bên kỹ thuật bảo họ sửa đi.
- Vâng ạ.
Vậy là tai qua nạn khỏi, nhiều khi phá hoại lại thành vị cứu tinh ấy chứ.
Ngày… tháng… năm…
Mới sáng đến, chị béo vừa nhai bánh mì vừa thều thào:
- Tối nay rảnh không, đi cà phê với chị. Có cái này cho em xem, hay cực.
Lờ mờ hình dung xem “cái hay hay” ấy là cái gì.
Tối. Quán cà phê mờ mờ ảo ảo. Chưa quen với bóng tối, mình rờ rẫm bước vào. Tiếng chị béo hú lên trong góc:
- Hú, cu ơi, chị đây cơ mà.
Mình bước đến, bên cạnh vợ chồng chị béo là một anh khá đẹp trai và… hơi “dừ” tuổi.
Theo mực tím
Nhật ký: Dã ngoại cùng... thú dữ
Con cá giật mình, ngơ ngác ngóc đầu lên... ngáp. Một hàm răng trắng ởn nhe ra...
Ngày... tháng... năm...
Sáng. Vừa mở máy ra đã thấy mail của sếp, gửi đến toàn phòng: "Chấn chỉnh hiện tượng nói chuyện riêng, làm việc riêng trong giờ làm việc". Máu nóng dồn lên mặt. Bình thường sếp nói oang oang thì có ai nhắc nhở câu nào. Ngẩng mặt lên nhìn các chị, ngơ ngác, các chị khẽ gật đầu rồi lại cúi xuống, ra vẻ chăm chú làm việc lắm.
Trưa: Mail từ phòng hành chính: "Ngày mai tòa nhà cắt điện bảo dưỡng toàn hệ thống, toàn bộ nhân viên được nghỉ". Oh yeah!!! Mình mong ngày này đã lâu lắm rồi. Giá như bên tòa nhà có trách nhiệm hơn, chịu khó bảo dưỡng hệ thống hơn thì có phải anh chị em được nhờ nhiều hơn không. Mình phải nghĩ ra cái gì để chơi cả ngày mai mới được. Thấp thoáng nghĩ đến nhóm bạn thân...
Đầu giờ chiều, sếp vươn vai sau một giấc ngủ ngon. Nhân cơ hội, mình cầm điện thoại đi ra... toilet. A lô, a lố, a lồ một chặp cũng đủ tập hợp được một đội quân... 4 đứa kể cả mình. Được cái mấy đứa ấy, đứa thì làm kinh doanh, xin "đi khách" cả ngày thoải mái, đứa thì làm ở doanh nghiệp nhà nước, sáng đến chỉ cần vứt cặp cái "huỵch" vào chỗ để báo động rằng "ta đã đến" rồi sau đó muốn lượn đâu thì lượn... Mấy đứa ấy, tưởng vất vả hoặc ít tiền mà lại hóa sướng. Chả như mình...
Ngày... tháng... năm...
Đứa bạn đến đón, nhìn nó sì-tai ghê: quần bò ngố, áo phông sặc sỡ. Nhìn lại mình, thấy tủi thân với quần soóc bò và áo sơ mi sát nách... Chậc, hình như mình "thiếu vải" hơn rồi.
Giữa cái tiết trời mưa nắng bất chợt như thế này thì chỉ có đi dã ngoại, câu cá câu cua là hợp nhất. - Mình đề xuất ý kiến. 3 đứa kia gật đầu cái rụp. Đang bon bon đi thì một đứa khựng lại:
- Ê này, thế tí nữa thả tay xuống cho cá... cắn câu à?
- Ờ nhỉ! À, tớ có ông anh họ, anh này hay làm... cần câu cho mấy đứa nhỏ chơi lắm. Để tớ.
Nói thế, và nó rút điện thoại ra gọi thật. Sau một hồi xì xà xì xồ, nó tắt máy, ngoắc tay:
- Đi! Vừa có cần, vừa có đầm.
Cả hội hớn hở lên đường tiếp.
Đến nơi, ông anh hồ hởi chìa ra mấy cái... mẩu tre ngắn ngun ngủn, loằng ngoằng cước, cười hề hề:
- Anh có cần nhưng nhìn điệu bộ mấy cô... anh nghĩ dùng cái này hợp hơn.
Khiếp thật, ông anh nhìn ngon giai như thế mà... kẹt, có mỗi cái cần câu mà cũng khó khăn.
- Anh chỉ cho mấy đứa chỗ này câu hay cực, khỏi mất tiền mà lại rất hòa mình với thiên nhiên, này nhé đi qua cầu, sau đó rẽ... quẹo... quặt... vòng... vòng... quặt... quẹo... rẽ... Cứ thế, đến nột cái đầm rộng lắm, nhiều bèo, nhiều rau muống và đặc biệt là gần hồ có một con phố nhiều... hàng ăn vặt nữa. Cứ thế mà đi nhé, giờ anh cũng phải đi săn ảnh rồi.
Mình chớp mắt trước sự tâm lý và đa tài của ông anh họ đứa bạn.
Quả thật tài năng chỉ đường của anh ấy thật là siêu phàm, sau gần 2 tiếng đồng hồ cùng hàng chục cuộc điện thoại, nhóm mình cũng đến được nơi cần đến. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đứa bạn rú lên:
- Ơ... Ớ... Cái đầm này ở... ngay đằng sau nhà anh í, cách có mỗi cái cầu khỉ thôi mà. Bác tớ bán hàng ngay ở kia. Thế mà không nghĩ ra nhỉ?
Cục tức dồn lên cổ họng cả hội. Đau đớn cõi lòng vì bị ông anh này chơi khăm hơi bị nhiều. Quá mệt mỏi và chán chường, mấy đứa cùng ngồi phịch xuống, thở dài thườn thượt rồi bắt đầu... đào giun làm mồi câu.
- Kìa, phao của mụ béo giật giật rồi kìa...
Mụ béo nghe vậy giật mình, nhấc vội cái cần, đầu cần lủng lẳng một túm bèo.
Một bác xách túi thịt đi ngang qua:
- Câu cá hả? Này, ở đây vừa rồi có người bắt được cả ba ba đấy. To lắm. Cố mà câu, bắt được con như thế khéo thành tỉ phú đấy.
- Thế cơ hả bác?
- Ừ. - Chị đi sau tiếp lời.
Niềm hi vọng lại nhen lên trong lòng... Rồi phao của mấy đứa kia cũng động đậy, tụi nó cũng giật, đứa may mắn nhất cũng câu được một con cá to thật là to, bằng tận cái ngón tay út ấy. Riêng cái phao của mình chẳng cựa quậy gì cả. Nản, mình thật kém may mắn.
Nhưng mình không hề biết rằng mình mới là người... có thành tích cao nhất...
Đang lúc cái chán dâng lên ào ào thì mình thấy trong làn nước, dưới đám bèo kia một mảng nâu nâu, đen đen, xanh xanh khẽ cựa quậy...
Cá!!!
Con này thì to thôi rồi. Đảm bảo luôn. Mình dứ dứ cái cần vào gần người nó, con cá không phản ứng gì. Nóng ruột, mình lấy cần câu... chọc thẳng vào tấm lưng nâu, con cá giật mình, ngơ ngác ngóc đầu lên... ngáp. Hàm răng trắng ởn, rộng ngoác nhe ra... CÁ... SẤU! Mình rú lên thất thanh, mấy đứa kia thấy thế cũng buông cần... tháo chạy. May mắn thay, con cá sấu đang trong cơn buồn ngủ nên chẳng buồn đuổi theo mấy cô nương nữa.
Quá khiếp đảm trước những gì vừa xảy ra, mình không cầm nổi tay lái. Đứa bạn lai mình cũng run tay nhưng kệ thôi, mình mới là người cần được tĩnh tâm nhất mà.
Cây cầu vững chãi cùng với làn nước êm đềm chảy bên dưới làm mình thư thái được phần nào...
Bỗng mình lại có cảm giác bất an, chắc là do ảnh hưởng của vụ đụng độ hồi nãy. Nghĩ vậy nhưng mình vẫn ngoái đầu nhìn lại phía sau: Một anh thanh niên đang tăng tốc đuổi theo mình. Mới đầu mình cứ nghĩ là cướp, nhưng không phải, khuôn mặt người ấy lộ rõ sự thất thần, mình nhìn lại phía sau xa hơn: một con trâu đang lao nhanh trên cầu, trên cổ còn loang vệt máu đỏ, đằng sau con trâu là gần chục người tay thừng tay chão chạy theo, hét lên: "Trâu điên..."
Đứa bạn mình hoảng quá, không thể tăng ga nổi. Anh thanh niên và con trâu đã chạy gần tới nơi... Mình nhắm mắt cầu nguyện... Nhưng không yên tâm, mình lại mở mắt ra... Con trâu vẫn chạy... chạy... chạy...
Đã về đến gần đầu cầu, bắt đầu vào khu dân cư... Mối nguy hiểm đang tăng lên... Bỗng từ tầng trên của một ngôi nhà nào đó, một bọc đen đen bay ra, va thẳng vào mặt con trâu. Bị bất ngờ, con trâu ngã dúi dụi, những người chạy theo sau quá đà, lao cả vào con trâu tội nghiệp đang nằm thở hồng hộc trên cầu. Họ nhanh chóng trói con trâu lại, người khác lấy điện thoại bấm số:
- A lô, bắt được rồi, mang xe ra chở về nhé.
Tiếng người khác thở phào:
- May mà nhà kia họ vứt rác bừa bãi chứ con trâu này mà chạy được vào trong phố thì chết.
Người khác tán đồng:
- Ừ, may thật. Ai bảo quẳng rác lại không hay???
Theo TTC
Người đàn ông sống cùng sư tử Anh Pylyshenko, người Ukraine, ăn, ngủ cùng với sư tử mà chẳng có vấn đề gì xảy ra. Với tình yêu dành cho động vật, đặc biệt là sư tử, Aleksandr Pylyshenko luôn dành rất nhiều điều tâm huyết cho chúng. Mới đây, ông chủ sở thú thành phố Vasilyevka, phía Nam Ukraine đã quyết định chui vào lồng sống cùng sư tử...