Nhật ký người thành phố
Đã bao giờ bạn tự hỏi rằng cuối cùng thì bức tranh mà chúng ta đang vẽ lên cho nhau về cuộc sống đô thị có hình dáng như thế nào?
Ngày thứ Hai,
Sáng nay đưa con đi học rồi mình đưa vợ đi ăn bánh cuốn. Hầu hết bánh cuốn bây giờ là hàn the nhưng việc ăn thì vẫn phải ăn thôi. Vợ mình thấy sợ, gọi bát phở của quán bên cạnh. Mình bảo vợ, phở này có khi cũng nấu bằng viên hóa chất từ biên giới về đấy. Thế mà cuối cùng cũng húp sạch cả nước.
Buổi trưa, mình đi nhà nghỉ với một cô đồng nghiệp. Hôm nay mắt nàng có vết thâm tím, chắc lại có chuyện gì với chồng. Nhưng kệ thôi, chuyện nhà người ta không nên quan tâm làm gì nhiều. Vui vẻ với nhau lúc nào được thì vui.
Chiều đón con từ mẫu giáo về lại phát hiện ra dưới gót chân nó có vết lằn đỏ. Cô giáo chắc lại đán.h nó vì tội lười ăn. Đán.h gì mà kín thế. Không biết trong trường sư phạm có dạy không. Vợ mình đòi đến trường làm ầm lên, nhưng mà mình thì không thích rắc rối. Chuyện này có gì lạ đâu cơ chứ.
Chúng ta có thực sự sống một cuộc đời như thế hay không?(Ảnh: Flickr)
Ngày thứ Năm,
Nhà thầu bảo tình hình làm ăn bây giờ khó khăn lắm, chỉ hoa hồng được 10% thôi. Mình cũng nói luôn là thế thì anh về giải quyết khó khăn của công ty trước đi rồi lúc nào đỡ khó thì quay lại với em. Càng khó khăn thì phải càng biết nâng niu cơ hội chứ, dốt thật.
Thằng phó phòng tổ chức, trong bữa trưa dám tuyên bố sếp giải quyết chế độ cho con em. Lại một thằng dốt nữa, buổi chiều chắc phải mời sếp đi uống cốc bia kể chuyện này mới được.
Video đang HOT
Công việc thì căng thẳng, tối về nhà thì vợ bắt đầu lảm nhảm về máy rửa bát. Lại còn có loại gọi là máy rửa bát. Cãi nhau một chặp xong mình nhớ ra là tuần trước mới tát cho hai cái rồi, có lẽ để mấy hôm nữa nói chuyện sau, giờ có gì lại bỏ về nhà ngoại phiền hà.
Chủ nhật,
Cuối cùng cũng phải tát cho vợ một cái vì tội hỗn. Con nó thích chơi iPad thì kệ nó, ngoan là được, lên mạng đọc vớ đọc vẩn xong đòi mua sách tranh cho nó. Nó có mà đọc khối.
Nhà ngoại lại nói chuyện ma chay giỗ chạp, tiề.n tiền nong nong. Đang điên hết cả đầu, cái xưởng mình cung ứng vật tư xây lên, hôm thứ Sáu mới sập, chế.t mất mấy mạng. Tất nhiên là thằng chủ thầu xây dựng nó chịu thôi, nhưng mai họp kiểu gì cũng phiền hà. May mà biết nhả ra cho thằng phó giám đốc 5% nhé, không thì ai đỡ cho.
Tối may quá có một tý tự do. Lên bar với thằng em dưới Hải Phòng, lại xin được số mấy em xinh xinh. Thôi cũng được, mai có chỗ giải quyết stress…
(hết trích đoạn)
Câu hỏi của ngày hôm nay là: chúng ta có thực sự sống một cuộc đời như thế hay không? Chúng ta có chấp nhận một cuộc đời như thế hay không?
Nếu câu trả lời của bạn là có, thì đã đến lúc bạn đi tìm một câu trả lời khác.
Nếu câu trả lời của bạn là không, thì lại phải hỏi tiếp: thế thì tại sao, bây giờ, từ mặt báo, facebook cho đến quán cà phê, từ công sở ban ngày đến lớp học tại chức ban đêm, chúng ta lại có xu hướng ngồi kể với nhau về một xã hội như thế, về những cuộc sống như thế, vẽ bức tranh đen tối như thế?
Có thể là chúng ta cũng thực sự mang nhiều khó chịu, ẩn ức, cũng nhiều bức bối. Nhưng những chuyện nhân văn đâu cả rồi?
Lần cuối cùng bạn muốn kể cho người khác một một chuyện tốt đẹp, về một tấm gương nào đó, một hành động cao thượng nào đó, chia sẻ với nhau những niềm vui giản dị, ví dụ như một quán ăn sạch sẽ ngon lành là lúc nào?
Hôm nay, bạn đã kể cho ai nghe một câu chuyện vui chưa?
Theo Đại Đoàn Kết
Hủy hôn khẩn cấp vì cuốn nhật ký vợ sắp cưới giấu dưới đáy hòm
Tôi còn choáng váng hơn nữa khi thấy trong cuốn sổ đó là nhật ký ghi lại mọi cảm xúc của cô ấy về mối tình đầu và cái thai cô ấy đã phải bỏ.
Chào các bạn, khi viết những dòng tâm sự này là lúc tôi vừa đưa ra quyết định đa.u xó.t nhất cuộc đời của mình. Đó là phải hủy hôn lễ khi chỉ còn một tuần nữa là đến ngày cưới, khi mà tiệc đã đặt, ảnh cưới đã chụp và thiếp đã được trao cho hết khách mời.
Lúc này đây, tôi đang cảm thấy trong lòng trống rỗng và bế tắc thực sự. Tôi biết quyết định này của tôi khiến bố mẹ tôi đau lòng, bố mẹ cô ấy và cả cô ấy cũng rất khổ tâm nhưng lòng tôi không cho phép mình làm khác được. Tôi cũng đa.u đớ.n lắm chứ.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình bốn đời làm nghề nông ở tỉnh miền núi nghèo. Cả dòng họ chỉ có duy nhất tôi tốt nghiệp đại học và theo nghề lao động trí óc. Và cũng vì xuất phát từ vùng quê nghèo khó ấy nên tôi đã nỗ lực bằng mọi cách để lập nghiệp ở Hà Nội.
Có thể nói trong suốt thuở sinh viên tôi chỉ có một mong ước duy nhất là làmsao có được công việc tốt và mua được nhà Hà Nội. Tôi luôn ước có một căn nhà để bố mẹ tôi và các em tôi có thể an tâm mỗi khi xuống thăm thủ đô.
Và 7 năm sau khi ra trường, tôi đã thực hiện được ước nguyện của mình, tôi đã vay mượn và mua được một căn nhà tập thể cũ. Lúc này, tôi cũng đã hơn 30 tuổ.i nên gia đình tôi luôn giục tôi lấy vợ cho yên bề gia thất.
Và qua một người bạn tôi đã gặp em, người cùng quê nhưng ít hơn tôi 8 tuổ.i. Em đã ra trường và cũng đang làm việc tại Hà Nội. Em xinh xắn, ngoan ngoãn, nhanh nhẹn và cũng giống như tôi, em quyết tâm cao độ làm việc ở thủ đô, không ăn diện, đua đòi ham chơi như nhiều cô gái trẻ khác.
Với một người như tôi, có được một người vợ như vậy còn gì mong ước hơn. Vậy nên sau vài tháng hò hẹn, tôi đã mơ về một mái ấm hạnh phúc. Tuy vậy, cũng phải đến nửa năm sau đó, theo bố mẹ tôi mới có được ngày đẹp để chúng tôi tổ chức hôn lễ.
Tuy nhiên, trước khi cưới một tháng, tôi đề nghị cô ấy dọn về nhà tôi ở và từ đây một sự thật động trời của cô ấy đã bị lộ.
Hôm đó, một buổi tối, trong lúc cô ấy đi cắt tóc mà quên điện thoại ở nhà, bố mẹ cô ấy gọi điện xuống hỏi số chứng minh thư của cô ấy và tôi đã phải lục chiếc hòm của cô ấy để tìm. Trong lúc tìm này, tôi đã nhìn thấy một cuốn sổ bìa đen được cô ấy xếp dưới đáy hòm. Vô tình tôi nhìn thấy một phiếu siêu âm lấp ló kẹp trong cuốn sổ và tò mò tôi mở sổ ra, tôi đã như chế.t lặng khi thấy đó là một phiếu siêu âm thai mang tên cô ấy từ năm 2014, nghĩa là năm ấy cô ấy đang còn là sinh viên.
Tôi còn choáng váng hơn nữa khi thấy trong cuốn sổ đó là nhật ký ghi lại mọi cảm xúc của cô ấy về mối tình đầu và cái thai cô ấy đã phải bỏ. Trong đó, cô ấy có nói rằng sở dĩ cô lưu lại phiếu siêu âm đó là nhằm để "lưu lại ngày giỗ của con".
Đọc những lời cô ấy viết mà tôi thấy bủn rủn chân tay. Trời ơi, vậy mà bao lâu nay cô ấy luôn bảo rằng tôi là mối tình đầu của cô ấy và rằng nụ hôn đầu dành cho người đàn ông của cô ấy chính là tôi. Sao cô ấy có thể dối trá trắng trợn như vậy được cơ chứ? Hẳn nào trước nay cô ấy luôn giấu khư khư chìa khóa hòm và cất chiếc hòm này xuống tận gầm giường. Hôm nay, vì cô ấy sơ ý quên khóa hòm mà tôi mới biết đến sự thực này.
Đáng nói hơn nữa, sự việc rõ ràng là vậy mà khi tôi đem chuyện này ra nói với cô ấy, cô ấy đã từ chối thẳng thừng rằng, phiếu siêu âm đó là của cô bạn thân thời đại học của cô ấy và cuốn sổ nhật ký kia cũng là của người bạn trong khi nét chữ rành rành là của cô ấy. Khi tôi hỏi cho gặp lại người bạn kia thì cô ấy tìm đủ mọi lý do thoái thác.
Tôi cũng hiểu rằng ai cũng có những phần quá khứ cần phải tôn trọng và rằng hiện thực mới là điều quan trọng nhưng tôi không sao thoát khỏi ý nghĩ: Cô ấy cả gan nói dối trắng trợn chuyện quá khứ như vậy hẳn cô ấy còn có thể qua mặt tôi nhiều chuyện nữa đây.
Và khi mà hai vợ chồng đã không còn tin nhau thì sao có thể đi cùng nhau suốt cuộc đời được đây? Tôi quyết định như vậy có gì quá đáng không? Hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo Người đưa tin
Trang nhật ký khó hiểu và bí mật của vợ Vợ tôi cực kỳ thông minh khi viết nhật ký theo cách mà chỉ có nàng mới hiểu. Nhưng cuối cùng, tôi cũng giải mã được những bí mật mà nàng muốn che giấu. Tôi thực sự hạnh phúc khi lấy được nàng làm vợ. Nàng xinh xắn, cao ráo, và đặc biệt là rất tâm lý, hiền dịu. Nhiều người bảo rằng,...