Nhật ký một cuộc hôn nhân rỗng
Sau vài hồi chuông, vợ tôi bắt máy, nhưng không buồn lên tiếng. Qua điện thoại, tôi nghe vợ bảo, Bin, nói chuyện với ba đây này. Thằng cu con hơn ba tuổi nói với tôi được vài câu, mải chơi, vội vàng kết thúc bằng cách liệng cái điện thoại xuống ghế. Sau đó ít giây, kết nối bị ngắt. Cuộc gọi hỏi thăm tình hình ở nhà đến đó là xong.
Không nhớ từ lúc nào, vợ chồng tôi ít trao đổi với nhau. Nếu tôi không chủ động gọi về, vợ sẽ chẳng bao giờ “làm phiền” đến chồng. Dù tôi có đi nhậu về khuya và cố tình không báo gì, vợ cũng thờ ơ. Có những khuya, một mình trở về nhà sau một chầu túy lúy nào đó, tôi đã chợt nghĩ rằng, nếu như tôi có gặp chuyện gì ngoài đường, thì chắc cũng còn lâu lắm, hoặc phải có ai báo, thì vợ mới biết tin…
Tin nhắn tôi gửi cho vợ hầu hết là “truyền thông một chiều”. Họa hoằn lắm, vợ mới xác nhận lại bằng hai ký tự “ok” cụt ngủn. Đã lâu lắm rồi, hai vợ chồng tôi không đi ăn bên ngoài với nhau. Dù tôi biết, vợ tôi thi thoảng vẫn ăn cơm trưa với đối tác hay đồng nghiệp, và vào một vài buổi tối nào đấy, vợ tôi báo sẽ ra ngoài có việc. Những dịp đó, vợ ăn mặc đẹp, trang điểm nhẹ, và có vẻ vui. Tôi biết, vợ không ngoại tình, và tôi cũng vậy.
Cứ thế, chúng tôi gần gũi nhau trong thinh lặng. Như một thủ tục, thưa thớt dần. Tôi chẳng biết vợ có miễn cưỡng “hầu hạ” chồng hay không, nhưng dường như hứng khởi của một người đàn ông trong việc đó ngày càng vơi cạn. Có lẽ bởi rất ít khi nắm lấy tay nhau, hiếm khi chạm vào nhau, thậm chí cũng không nhìn vào mắt nhau, nên việc “đụng” vô người kia sẽ làm cho cả hai e ngại chăng?
Video đang HOT
Nghe đâu đó có người bảo rằng, cuộc sống ngày càng đầy đủ, hiện đại thì người ta cũng ngày càng cách xa nhau hơn, thu mình lại trong cái vòng quay của công việc, kiếm tiền, rồi tiêu xài. Vợ chồng tôi, lẽ nào cũng không thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn ấy? Những âu yếm dịu dàng xưa đã trở thành quá vãng, những khái niệm văn vẻ lãng mạn như ôm hôn, vòng tay gì gì đấy cũng đã quá xa xôi. Chúng tôi có mối quan tâm chung là con cái, và vẫn chú tâm lo cho gia đình. Nhà được mua sắm thêm vật dụng, từ đồ điện máy cho tới đồ sứ trong bếp, từ bộ drap giường loại tốt cho tới những món đồ chơi đắt tiền cho con, chẳng hạn. Có ai “lo ra” hay phản bội gì đâu. Càng không thấy mâu thuẫn gì rõ rệt. Thế nhưng, tôi vẫn cứ thấy cô quạnh.
Chủ động thay đổi ư? Có cái gì đó ngăn cản tôi rủ vợ con đi coi phim hay dạo phố. Nghĩ mãi, tôi mới nhận ra, vợ tôi luôn tìm cách lảng tránh những dịp đông đủ cả nhà. Chẳng lẽ, tôi phải hỏi thật rằng, xuất hiện cùng chồng con ở nơi công cộng sẽ làm vợ mất mặt thật sao? Nhưng tôi không nỡ. Tôi sợ một câu trả lời vô thưởng vô phạt, như tôi đã từng nhận được khi thẳng thắn hỏi vợ về lý do tại sao mối quan hệ giữa chúng tôi ngày càng ơ hờ tẻ nhạt đến thế. Em có người đàn ông khác chăng? Vợ tôi ngạc nhiên hỏi ngược lại, rằng tôi khùng sao mà nghĩ vậy. Định gắp lửa bỏ tay người, xúc phạm nhau ư?
Chúng tôi cũng đâu đến nỗi quá già nua bệnh tật gì để chôn vùi đời mình vào cuộc sống thế này, mạnh ai nấy biết, đau buồn khổ sở vất vả gì cũng giấu kín, về nhà làm bạn với máy tính bảng hay ti vi. Đành tự an ủi rằng, hy vọng rồi giai đoạn “tuột dốc” này cũng sẽ qua, đừng nôn nóng thất vọng, đừng ai khuấy tung sự bình yên trống trải này, biết đâu càng thêm hối hận muộn phiền…
Theo VNE
Chuyện tương lai đâu có ai biết trước
Trên đời này có quá nhiêu chuyên tới mà không hê báo trước, chẳng hạn chuyên bông chôc người mà ta hằng yêu dâu thay lòng.
Sớm nay, thay vì ngủ nướng như mọi ngày, em dây thât sớm và môt mình lang thang trên con phô vắng. Giâc mơ đêm qua vân còn ám ảnh trong tâm trí khiên cho lòng em không khỏi cảm thây man mác buôn. Em khẽ rùng mình trước làn gió mang theo hơi sương buôi sớm, chẳng hiêu vì sao cái hơi lạnh bât chợt ây càng làm cảm giác cô đơn ngày môt lớn hơn ở trong lòng.
Mọi thứ cứ quay mòng ở trong đâu khiên tâm trí em càng lúc càng trở nên hôn loạn. Em không muôn nghĩ ngợi gì thêm vê chuyên này nữa nhưng lại chẳng biêt phải làm sao đê xua đuôi những ý nghĩ ây ra khỏi đâu mình. Giá mà trên đời này có môt loại thuôc khiên cho con người ta mât trí nhớ có chọn lọc thì hay biêt mây, đê có thê quên hêt những gì không đáng nhớ nhưng lại vân có thê nhớ được những điêu chẳng nên quên.
Ký ức ngày ây cứ ùa vê khiên trái tim em đau nhói (Ảnh minh họa)
Có người đã nói với em rằng: " Chẳng nên đê tâm tới những kẻ đã đôi xử với ta không tôt, chẳng nên làm ngược lại những quy luât của tự nhiên và tạo hóa, cái gì đã qua rôi thì không nên níu giữ mà mặc kê và đê cho chúng bình lặng trôi đi". Nhưng hỡi ôi, nói thì tưởng chừng rât đơn giản nhưng đâu phải ai cũng làm được điêu ây. Em dám chắc rằng môt trăm cô gái vướng vào chuyên tình cảm đứt đoạn, chia lìa thì có đên chín mươi chín người không dê gì vượt qua được. Chẳng những họ không thê đê chúng trôi đi bình lặng mà thâm chí còn đào xới, khuây đông và khiên cho ký ức chẳng thê nào ngủ yên.
Dĩ nhiên, em cũng là môt trong sô những người con gái ngôc nghêch kia, cũng từng yêu, cũng từng tin và cũng từng bị người mà mình đặt trọn tin yêu phản bôi. Sau cái ngày đen tôi ây chẳng những em không ní kéo mà ngược lại ngoài mặt còn tỏ thái đô bât cân. Nhưng đâu có ai biêt rằng có môt trái tim vỡ tan ân phía sau gương mặt ây. Bao khô đau, bao đắng cay chỉ mình em âm thâm chịu đựng. Em đã cô tỏ ra cứng rắn chỉ vì không muôn bạn bè, người thân phải lo lắng cho mình.
Em biêt, chẳng phải tự dưng mà anh lại xuât hiên trong giâc mơ đêm qua, bởi vì người ta vân bảo rằng nêu ban ngày trăn trở, suy nghĩ tới chuyên gì quá nhiêu thì đêm đên điêu ây sẽ trở lại trong những giâc chiêm bao. Trong giâc mơ đêm qua em thây gương mặt anh đang tươi cười rạng rỡ, nhưng trớ trêu thay khi nụ cười hạnh phúc ây anh lại trao cho môt người con gái khác chẳng phải là mình.
Em chỉ muôn chạy tới đê kéo anh lại phía mình nhưng không được (Ảnh minh họa)
Em chỉ biêt đứng từ phía xa nhìn, rôi cô gắng chạy theo anh đê mà níu kéo, nhưng càng chạy thì anh càng xa khuât, càng cô đuôi theo thì hình bóng anh càng trở nên nhạt nhòa. Em giât mình tỉnh giâc giữa đêm khi mà tiêng cười nói của anh cùng ai kia văng vẳng bên tai như thê giỡn đùa, còn tiêng gọi của em lại nghẹn cứng nơi cô họng. Em càng cô gắng thì càng không thê nào cât lên thành tiêng được và rôi chẳng hiêu sao nó lại biên thành những âm thanh nức nở. Lúc tỉnh dây mọi ảo ảnh trong giâc mơ đêu lâp tức tan biên mât, duy chỉ còn lại chiêc gôi ngủ ướt đâm vì nước mắt của em.
Bâu trời buôi sớm nay trong veo nhưng phía sau nó còn cả môt ngày dài nên đâu ai biêt được sẽ có mưa hay chỉ toàn là nắng. Biêt đâu chừng khi nào đó bât chợt trời lại đô môt cơn mưa dài. Chẳng ai có thê biêt được chính xác tương lai sẽ ra sao bởi vì trên đời này có quá nhiêu chuyên tới mà không bao giờ báo trước, kê cả chuyên trời mưa hay nắng, kê cả chuyên bông chôc người mà ta hằng yêu dâu thay lòng.
Theo VNE
Gái 19 có nên lấy chồng 55? Anh ấy đã 55 tuổi còn em mới vừa tròn 19, liệu lấy anh ấy, em có hạnh phúc không? Lúc này đây em thực sự cảm thấy rất băn khoăn và lo sợ. Em không biết mình nên quyết định như thế nào cho đúng với tình yêu của mình. Em còn quá trẻ, em rất yêu anh ấy nhưng lại sợ...