Nhật ký kiều nữ ‘lạc lối’ ở vũ trường
Đêm tiệc ấy, sau những mê man, tỉnh dậy, Kiều Lan mới biết mình đã mất đi đời con gái, đó cũng là bước ngoặt cuộc đời của cô gái đêm đêm chôn chân ở vũ trường.
Kiều Lan, cái tên khá mỹ miều ấy đã gắn chặt với cô suốt 5 năm trên chặng đường đời đầy giông tố. Cô bảo: “Cứ gọi em cái tên lạ lẫm ấy vì giờ tên thật em cũng đã cố quên, không muốn nhớ đến vì mỗi lần có ai nhắc tới lại thấy tủi hổ với vết gợn đục mà các bậc sinh thành đã kỳ vọng và đặt cho mình”.
Cô bảo, chỉ muốn nói ra câu chuyện của mình cho thoải mái và đó cũng là bài học để các bạn cùng suy ngẫm và thận trọng hơn trong mỗi bước đi giữa dòng xoáy cuộc đời. Tôi lấy máy định ghi hình, Kiều Lan lắc đầu: “Em không muốn bố mẹ hoặc bạn bè nhìn thấy hình ảnh của em lúc này. Anh thông cảm”.
Lọ lem ra phố
Trong quán cà phê chiều muộn, tôi và Lan ngồi đối diện ở góc vắng, nét mặt trên cô gái không điểm son phấn nhợt nhạt, đầy vết chân chim. Kiều Lan bảo rất lâu rồi mới có được cảm giác yên bình thế này…..
Lật ngược về quá khứ cách đây đúng 5 năm, cô gái thôn quê Kiều Lan còn thơ ngây, trong trắng với những bữa đói, no bầm dập cắp sách đến trường. Ngày ấy, với Kiều Lan, em mong một ngày nào đó sẽ thoát khỏi lũy tre làng, để đi làm, phụ giúp cha mẹ sớm vượt qua cơn bĩ cực, và ở đó em nghĩ một lúc nào đó mình cũng sẽ sớm thoát khỏi cảnh “dầm mưa dãi nắng” trên những cánh đồng gió bấc.
Ngày nhận tấm bằng tốt nghiệp cuối cấp, Kiều Lan cất vội trong túi, gói ghém giấc mơ “đổi đời’ bước chân theo bạn về chốn Sài thành tìm việc.
Lan nhanh chóng có được chân nhân viên giúp việc trong quán cà phê nhờ bề ngoài nhìn chân chất gái quê, hình thức cũng ưa nhìn. Với công việc suốt ngày bận rộn, thu nhập ít ỏi, đôi khi nhìn các vị khách cùng tuổi hoặc lớp đàn em đến “đốt tiền” trong những ly giải khát, Kiều Lan càng thấy chạnh lòng và chợt khao khát….
Kiều Lan càng thấy chạnh lòng và chợt khao khát giấc mơ “đổi đời” ở chốn Sài thành. Ảnh minh họa
“Bao lần em khóc vì tủi cho số phận hẩm hiu của mình. Em thầm trách giá như bố mẹ em có điều kiện, giá như đừng sinh đông con cái để rồi tụi em phải sớm bươn chải với trường đời, vật lộn với cuộc sống mưu sinh cơm áo gạo tiền quá sớm…”, Lan buồn rầu.
Những lúc khách thưa vắng, rảnh rỗi, Kiều Lan ngồi nghe ngóng được một số câu chuyện của các “đại gia” đến uống nước, trên tay cầm từng tệp tiền đô ngồi đếm, xài đồ hiệu, vàng bạc đeo trĩu nặng, cô gái đồng quê càng thôi thúc nuôi ước mơ một ngày nào đó được sở hữu những thứ giá trị trên.
Có lần, trong lúc cầm hóa đơn thanh toán tiền khách, một “đại gia” H. hào phóng đưa 500.000 ngàn đồng không thèm lấy tiền thối lại, miệng cười, mắt nhìn Kiều Lan săm soi: “Anh boa cho em đó, lần sau nhớ phục chu đáo hơn nha”. Cầm tiền, Kiều Lan không dám tin đó là sự thật và mỗi ngày trôi qua, cô luôn chờ đợi vị khách hào phóng kia đến uống nước.
Sau những lần làm quen, Kiều Lan được vị khách kia gợi ý mời đi ăn với giọng đầy thông cảm: “Anh thấy em cũng đẹp, nhưng làm ở đây thì phí quá. Anh đang có công ty, cũng đang cần người có hình thức và tính tình thật thà như em. Nếu em không chê thì về làm cùng. Lương bổng thì em không phải lo gì cả, ở đây chủ quán trả cho em 1 thì anh sẽ trả gấp 2, thậm chí gấp 4 lần. Em không phải lo gì hết đâu nha, tiền đối với anh không phải là vấn đề”.
Video đang HOT
Sợ lỡ mất cơ hội, không cần suy tính, Kiều Lan lén lút cáo bệnh xin chủ quán được tạm nghỉ công việc trong ngày để đi ăn cùng “đại gia” nọ.
Đồng tiền… thể xác
Đón Kiều Lan là chiếc ô tô 4 chỗ màu trắng cáu cạnh, cô rón rén bước lên xe với ánh mắt ngỡ ngàng, không tin những gì đang diễn ra với chính mình. Ngồi trong xe, tâm hồn Kiều Lan treo lơ lửng hí hửng, hãnh diện ra mặt khi nghĩ về đám bạn quê cùng cảnh giờ đang lam lũ.
“Lúc đó em chỉ ước bố mẹ em được thấy con gái của mình đã có ngày được chễm trệ ngồi trên xe ô tô có kẻ đưa đón…”- cô nói.
Lần đầu tiên được “lên tiên”, lại đặt chân trong một nhà hàng sang trọng, Kiều Lan như lạc vào thế giới hoang đường mà nằm mơ có ngày cô cũng không bao giờ nghĩ đến.
Gặp “đại gia” H. với viễn cảnh một tương lai tươi sáng khiến Kiều Anh bất chấp tất cả. Đây là bước ngoặc lớn nhất cuộc đời cô. Ảnh minh họa
Tiếng nhạc du dương, thức ăn đầy đủ sơn hào hải vị, “đại gia” hồ hởi mời cô uống rượu. Cô từ chối nhưng vị này nét mặt buồn rầu: “Mình anh uống thì buồn lắm, đi với người đẹp như em, anh vui rồi nhưng em hãy cho anh được hưởng trọn niềm vui này chớ. Sau này khi về làm cùng anh, em sẽ phải tập uống rượu để thỉnh thoảng còn đi tiếp khách.
Công ty mình toàn làm ăn với các bạn hàng lớn, đến từ nhiều nước trên thế giới, mà em còn phải nhìn về tương lai, còn phải đi cùng anh ra nước ngoài ký kết hợp đồng nữa, giờ em hãy tập dần uống rượu đi là vừa”.
Vừa nói, “đại gia” nhìn về Kiều Lan và chờ câu trả lời. Không nỡ chối từ, lại sợ phật ý “đại gia” nên cô nhắm mắt nhấm nháp vị cay trên môi.
Gần tàn tiệc, “đại gia” rút ví ra đưa 6 tờ 500 ngàn đồng đưa cho Kiều Lan bảo mai em đi mua chút đồ, mặc đồ này quê lắm. Em yên tâm, về làm chỗ anh không phải lo điều gì cả. Anh thấy em cũng hoàn cảnh nên rất thương….
Trong bữa tiệc chỉ có hai người, với những lời nói đưa đẩy của “đại gia”, Kiều Lan cũng đã kiểm chứng tửu lượng của mình. Ánh mắt cô đỏ bừng, chóng mặt, vị “đại gia” vỗ về: “Lần đầu tiên nên em cảm giác vậy đó, không sao đâu. Lúc nữa anh đưa em về chỗ nào nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy về. Giờ em về với mùi rượu nồng nặc thế này thì bạn bè biết chuyện trách anh…”.
Kiều Lan như cỗ máy răm rắp thực hiện mệnh lệnh của “ông chủ”. Thế nhưng, cuộc sống chốn phồn hoa với cám dỗ đồng tiền đã cuốn Kiều Lan vào vòng xoáy cuộc đời.
Đêm tiệc ấy, sau những mê man, tỉnh dậy, Kiều Lan mới biết mình đã mất đi đời con gái, cô khóc lóc thì “ông chủ” mắng yêu: &’Anh để ý em lâu lắm rồi, đừng sợ gì cả. Anh sẽ bù đắp cho em”. Vừa nói, “ông chủ” rút xấp tiền dúi vào tay Kiều Lan an ủi.
Ước mơ “đổi đời” của cô gái chân quê đánh đổi trong….khách sạn. Ảnh minh họa
Kiều Lan nói, đây là bước ngoặt lớn nhất của cuộc đời mình. Nghĩ đời con gái chẳng còn gì để mất nên cô sẵn sàng làm tất cả những điều “ông chủ” nói.
Từ một gái nhà quê, chỉ thời gian ngắn, Kiều Lan chợt nhận lời hứa hão huyền làm việc ở nơi sang trọng chỉ là chiêu thức dụ gái của “đại gia” kia. Thế nhưng, cô vẫn chấp nhận dấn thân theo cuộc mua vui hành xác để đạt được mục tích: Tiền!
Khi đã có tiền trong tay, bản tính của cô cũng thay đổi hắn. Kiều Lan bây giờ đã “lột xác” với kiểu cách dân “sành điệu” và cô bắt đầu tìm đến các điểm ăn chơi ồn ào để chứng tỏ đẳng cấp của mình và thú vui tiêu khiển cô vẫn ưa thích là thuốc lắc và tìm trai thỏa mãn cơn dục vọng….
Giang Uyên
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi biết mình đang lạc lối
Giá tôi gặp em sớm hơn để em có thể là của tôi... (Ảnh minh họa)
Đã có lúc, tôi thầm mong em chưa yêu ai, và tôi cũng chưa từng lấy vợ, giá mà tôi gặp em sớm hơn để em có thể là của tôi...
8h sáng.
Tôi nhìn tập hồ sơ trên bàn. Ngán ngẩm. Không muốn động đến, bởi mình còn cả đống việc chưa giải quyết. Cộc cộc... Thu bước vào. Cô hỏi tôi:
- Sếp đã xem hồ sơ của mấy ứng viên em trình chưa ạ?
- Chưa. Anh còn bận mấy việc. Nhưng anh xem bây giờ đây.
- Vâng.
Thu bước ra ngoài. Tôi lật từng bộ lên. Có gần chục bộ. Lướt qua từng cái tên, tôi dừng lại ở hồ sơ mang tên Phạm Hoàng Anh! Đọc xong. Tôi gọi Thu để cô sắp xếp cho mình phỏng vấn.
Hôm nay, tôi đi làm sớm hơn mọi khi. Đồng hồ mới chỉ 7h45". Tôi mở máy và dạo qua vài trang báo.
Có tiếng gõ cửa. Hoàng Anh bước vào. Tôi đã gặp gương mặt ấy ở đâu thì phải. Nhìn quen lắm. Cái đôi mắt tròn to ấy, nụ cười ấy, nó làm cho tôi nhớ đến một người, một người đã từ lâu tôi không còn muốn nhớ. Phỏng vấn cô một hồi, tôi quyết định nhận cô ấy vào làm.
Lại thêm một ngày tôi đến công ty sớm. Không hiểu sao sáng nay tỉnh dậy từ rất sớm. Tôi háo hức đi làm, cứ y như cái ngày đầu tiên xin được việc. Ngày ấy cách đây 10 năm... đó là cả một câu chuyện dài, cùng với rất nhiều kỷ niệm.
Tôi được học bổng du học ở Nga. Đây là cơ hội để tôi có thể thực hiện ước mơ của mình. Trước mắt tôi, tương lai hứa hẹn bừng sáng. Xa gia đình, người thân, bạn bè, và xa em - người con gái mà tôi yêu tha thiết. Tôi ra đi cùng lời hứa hẹn với bố mẹ - bậc sinh thành, và lới hứa trở về với em. Em nói sẽ chờ tôi, và sau khi trở về chúng tôi sẽ làm đám cưới. Chúng tôi vẫn đều đặn viết thư cho nhau. Tôi thì thỉnh thoảng mới dám gọi về vì lúc đó cước điện thoại khá đắt.
Em viết thư kể cho tôi rất nhiều, chuyện gia đình, bạn bè, chuyện trên trời dưới biển, đủ thứ chuyện... Những lá thư của em vẫn đều đều như thế. Tôi miệt mài học tập và lao động nơi xứ người. Đó là quãng thời gian khá vất vả. Tôi đã phải tự mình lo cho cuộc sống nơi đất khách quê người. Nhưng rồi những lá thư của em cứ dần thưa đi. Tôi phần nào cũng đoán được lí do. Yêu người ở xa thiệt thòi lắm. Chuyện gì đến cũng phải đến. Em viết thư cho tôi, nói lời chia tay và thông báo tin em sắp lấy chồng. Em nói bố mẹ em ép em lấy một người làm cùng cơ quan bố, và vì bố đã nhiều tuổi rồi, không còn sống được bao lâu... Tôi đã đau khổ vô cùng, nhưng có phải nỗi đau nào cũng nói ra được đâu. Ngậm đớn đau trong lòng. Tôi thầm chúc phúc cho em và không bao giờ liên lạc nữa. Đào sâu chôn chặt tình yêu của tôi dành cho em trong lòng.
Tôi quyết định ở lại để học tiến sỹ. Tôi lao vào học như điên, quên cả thời gian và mọi sự thay đổi bên ngoài. Và rồi... tôi gặp cô ấy - vợ tôi bây giờ. Cô cũng là du học sinh Việt Nam qua đây học thạc sỹ. Cô ấy là một người con gái chân thành, rất nhiệt tình và rất yêu tôi. Duyên số run rủi chúng tôi đến với nhau. Tôi và em kết hôn ngay sau khi cả hai về nước. Thấm thoát cũng đã ba năm rồi. Gia đình nhỏ của tôi vẫn bình yên, không sóng gió.
Tôi dường như đã quên hết tất cả những gì trong quá khứ để sống cuộc sống của riêng mình thì bỗng dưng Hoàng Anh đến. Em xuất hiện trước mắt tôi như hình ảnh sống của người con gái khi xưa. Vì em giống quá, giống đến bất ngờ.
Cảm xúc khi xưa chợt sống dậy. Tôi trằn trọc, day dứt. Không hiểu mình đang nghĩ gì. Hình ảnh của Hoàng Anh cứ luôn nhảy múa trong đầu. Lúc đầu chỉ đơn giản là em giống cô người yêu cũ, nhưng dần dần, càng tiếp xúc với em, tôi càng thấy thích con người ấy. Cô bé có chiếc răng khểnh, cười rất duyên, hay cười nhưng bướng bỉnh vô cùng. Chính vì sự cứng đầu, cố chấp của em mà tôi càng không thể thờ ơ với em được.
Tôi nhớ ánh mắt, nụ cười hồn nhiên, cái cách trả lời thông minh, dí dỏm của em... (Ảnh minh họa)
Tôi thấy mình có lỗi với vợ - người phụ nữ luôn ân cần, chăm sóc cho tôi và với em, vì tôi đã có vợ. Đã không ít lần, tôi chủ động gọi cho em, tôi nghĩ ra đủ mọi thứ lí do để biện minh cho cái việc tôi yêu cầu em đến gặp tôi. Đơn giản chỉ vì tôi muốn được nhìn thấy em, được nói chuyện với em. Hình như không gặp em dù chỉ một ngày thôi cũng đủ làm cho tôi điên dại. Tôi nhớ ánh mắt, nụ cười hồn nhiên, cái cách trả lời thông minh, dí dỏm của em. Tất cả. Tôi biết mình đang lạc lối. Tôi không còn muốn về nhà sớm mà thường ở lại muộn hơn. Tôi cũng không ngồi yên trong phòng mà đi đi lại lại nhiều hơn. Thỉnh thoảng, tôi vẫn nhìn em từ xa, theo dõi xem em đang làm gì. Tôi add nick yahoo của Hoàng Anh. Buổi trưa tôi không ngủ như mọi ngày mà ngồi chat với em. Em kể cho tôi nghe chuyện đêm qua ngủ mơ thấy gì rồi sáng đi làm đường tắc ra sao... Tôi hỏi em đã có người yêu chưa, em cũng thật thà "khai" là bạn trai em đang đi học nước ngoài, rằng cuối năm sau về rồi sẽ cưới.
Chắc em không biết là tôi quan tâm đến em đâu. Tôi hơi buồn, hơi thất vọng, một chút thôi. Đã có lúc, tôi thầm mong em chưa yêu ai, và tôi cũng chưa từng lấy vợ, giá mà tôi gặp em sớm hơn để em có thể là của tôi. Tôi ích kỉ quá phải không? Tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết là tôi đang phát điên vì em. Tôi không biết phải làm sao. Lúc này, tôi cũng chẳng biết mình đang muốn gì nữa cả. Tôi không dám thổ lộ với em, cũng không dám biểu hiện gì vì sợ mọi người xung quanh dị nghị.
Sáng nay, Hoàng Anh nghỉ ốm. Tôi thấy lòng mình trống trải, căn phòng như rộng thêm vài chục mét. Cảm giác lẫn lộn. Hết giờ làm, tôi chạy xe qua nhà Hoàng Anh. Ngôi nhà tập thể nhỏ xinh, nằm sâu trong ngõ. Em ở một mình, trên người còn khoác chiếc chăn mỏng lúc ra mở cửa cho tôi. Nhìn em tiều tụy quá. Mới có một đêm mà mắt em thâm quầng, dáng người mệt mỏi, hao gầy. Tôi xót xa quá. Chỉ muốn chạy đến ôm em thật chặt trong lòng. Đỡ em vào nằm nghỉ rồi ngồi cứ thế nhìn em thôi. Tôi nấu cháo và đi mua thuốc cho em uống. Hoàng Anh ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy, em mở mắt tròn to nhìn tôi vẻ rất ngạc nhiên:
- Ơ, anh chưa về à? Em ngủ chẳng biết gì cả.
- Anh chưa. Em ốm thế này anh về sao được. Nhỡ có chuyện gì thì sao?
- Em không sao. Khỏi rồi. Cảm ơn anh. May là có thuốc và cháo của anh nên em mới khỏi nhanh thế đấy. Hôm nào em hậu tạ anh sau nhé.
Em nháy mắt cười hóm hỉnh. Tôi bất ngờ nắm lấy tay em, mắt em mở to nhìn tôi rồi rụt lại, ngoảnh mặt vào tường.
- Anh về đi kẻo muộn. Em khỏi rồi mà.
- Hoàng Anh, anh... anh muốn nói với em là... anh...
- Anh đừng nói gì cả. Em biết. - Hoàng Anh ngắt lời.
- Em biết cái gì? - Tôi hỏi dồn dập. Lúc ấy tim tôi như đập nhanh hơn.
- Anh về nhà với chị đi. Nếu em là chị ấy, em sẽ rất buồn nếu chồng em ở lại nhà một người con gái khác. Hôm trước em có nghe chị Thu kể chuyện ngày xưa hồi còn bên Nga... Em cảm ơn, và rất tôn trọng anh - như một người anh trai... và... em mong là anh cũng thế.
Tôi lặng người. Nhìn em một lúc. Tôi ra về. Lòng vẫn chưa hết vấn vương. Tạt qua Hồ Tây, tôi mở cửa xe ra ngoài, hút mấy điếu thuốc. Nghĩ về tất cả. Câu nói của em như khiến tôi bừng tỉnh. Tôi quay xe trở về nhà. Gió thổi mạnh...
Theo VNN
Trường Hanoi-Arena Niềm vui ngày trao bằng. Sáng ngày 28/11/2010 tại 133 Lê Thanh Nghị, Trường Hanoi-Arena long trọng tổ chức Lễ trao bằng tốt nghiệp cho các bạn học viên đã hoàn thành khoá học CIM (Certificate In Mulitimedia) DIM ( Diploma In Multimedia). Tới tham dự Lễ Trao bằng tốt nghiệp có Ông Lê Linh Lương - Giám đốc Trường Hanoi-Arena, Ông RAJAT ADHIKARY - Đại diện cho...