Nhật ký đời “rau sạch”: Khi em là búp bê tình dục
Có tuần anh ta chỉ cần đến em 2 lần, tuần nhiều nhất cũng 4 lần… Cho đến một ngày anh ta cũng chính thức buông tha em, với lý do gần đây trong các “cuộc vui” em chẳng khác gì một con búp bê tình dục.
“Vẫn như bao lần khác, đúng 5h sáng anh ta thả tôi trước cổng nhà trọ, không nói một câu gì mà vội vàng phóng xe đi. Anh để lại tôi với một thể trạng mệt nhoài, ướt át… và đau đớn trong khoảng trống chơi vơi”.
Em xuất thân từ một vùng quê nghèo, nơi đó bốn bề chỉ là những cánh đồng trải dài. Bố mẹ em quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất, bán lưng cho trời để nuôi ba chị em ăn học. Em là con gái lớn trong nhà, nhiều lúc thương bố mẹ, em đã xin bố mẹ cho nghỉ học để ở nhà đỡ đần phụ giúp gia đình. Nhưng bố em nhất quyết bắt em phải học để có bằng đại học nhằm thoát kiếp nghèo. Bố nói: “Cứ học đi, nếu đậu đại học, bố sẽ bán một quả thận cho con ăn học”.
Câu nói đó của bố khiến cả nhà bật khóc, giờ nghĩ lại em vẫn thấy đau nhói. Ngày em cầm tờ giấy báo đậu đại học, thay vì cười vui như bạn bè, em lại bật khóc. Cầm giấy báo về nhưng em không dám cho ai xem, nhưng rồi tin em đậu cũng đến tai bố mẹ.
Ngày em ra thủ đô nhập học, em nói với bố “con xin bố đừng bán thận, con ra nhập học rồi thu xếp ổn thỏa mọi thứ. Con sẽ tìm việc làm ngay”. Khi em dứt lời, cả nhà lại ôm nhau khóc.
Hà Nội với em mọi thứ đều lạ lẫm, từ những chiếc bánh mì gối cho đến những loại đồ ăn khác trên đường đều lần đầu tiên em nhìn thấy… Mọi thứ ở đây đều phải chi bằng tiền, ngay cả cốc nước chè, ở quê em còn mời mọc nhau uống, nhưng ngoài này họ bán 2 nghìn/cốc. Em hoảng hồn lo sợ khi mường tượng đến một cuộc sống khó khăn phía trước. Vì thế sau khi nhập học, thu xếp chỗ ở xong, em bắt đầu đi tìm việc làm thêm.
Rong ruổi trên các tuyến phố, em cũng tìm được một quán bún vỉa hè cần người rửa bát ca tối từ 5h chiều đến 10h đêm với mức lương 1,2 triệu/tháng. Em gắn bó với công việc này cũng được 2 tháng, chi phí cũng đủ để trang trải cuộc sống. Nhưng cửa hàng đã bị đóng khi vỉa hè mất đi để mở rộng đường.
Em lại phải đi tìm đủ thứ nghề để làm, từ việc bán hàng đa cấp đến việc dán tờ rơi… rồi đi bán quần áo ở một cửa hàng thời trang. Cho đến năm 3 đại học, đứa em đậu đại học rồi chuyển ra ở chung phòng trọ với em.
Áp lực chi tiêu, em lại phải tìm thêm việc để làm ngoài thời gia bán quần áo. Em được một chị bạn giới thiệu vào làm giúp việc cho một gia đình có 2 bố con.
Ngày đầu em đến nhận công việc em chỉ mới gặp được đứa con gái 14 tuổi của chủ nhà. Ngôi nhà có đầy đủ mọi tiện nghi nhưng bừa bộn và bẩn thỉu đến kinh hoàng. Em bắt đầu lao vào dọn dẹp mọi thứ, theo thỏa thuận làm 2 tiếng nhưng hôm đó em phải làm 4 tiếng thì ngôi nhà mới trở nên ngăn nắp.
Lần đầu tiên em trở về phòng trọ của mình lúc nửa đêm trên chiếc xe đạp cà tàng mà bố mẹ gửi từ quê ra hồi năm nhất. Ngày thứ 2 em mới được gặp ông chủ của mình, anh cho biết vợ anh đang học tiến sĩ ở nước ngoài, căn nhà này chỉ có 2 bố con ở. Vì thế anh ta cần em lau dọn mọi thứ trong nhà. Vừa dặn dò em, anh ta vừa nhìn vào ngực em. Em bắt đầu cảm thấy sợ, rồi co rúm người lại, lao đi làm việc ngay sau khi anh ta dứt lời.
Em làm việc ở nhà anh ta cũng được 2 tuần, hôm đó em đang cọ nhà vệ sinh thì thấy anh ta đứng ở cửa phòng nhìn vào rồi buông lời gã gẫm em. Anh ta nói em không phải làm lụng vất vả nữa, anh ta sẽ cho em nhiều thứ nếu “chiều” theo ý anh ta.
Em lại rơi nước mắt khi anh ta nói: “Con gái lớn rồi. Đừng có làm bố mẹ khổ và vất vả chứ. Hãy biết em có những gì? và anh đang cần những gì?. Em sẽ không phải đi bán quần áo hay dọn dẹp nhà cho anh nữa. Một tháng anh sẽ cho em 5 triệu đồng”.
Video đang HOT
Em bắt đầu nghĩ đến đứa em đang ở phòng trọ, thường xuyên ăn bánh mì vì không có tiền. Em nghĩ bố mẹ ở quê, em sợ bố đi bán thận lắm… Số tiền đó đủ để em trang trải cuộc sống cho 2 chị em, rồi gửi về quê cho bố mẹ một ít. Khóc một lúc rồi em quyết gạt đi nước mắt để đánh đổi.
Khi em đồng ý cũng là lúc em mất đi đời con gái của mình. Lần đầu tiên trong đời em cảm thấy nhục nhã và xấu hổ. Nhưng chuyện này chỉ mỗi em biết, chỉ mỗi em khổ nhưng lại mang lại cuộc sống cho người thân trong gia đình.
Mỗi đêm em vẫn đau đớn chịu đựng sự điên cuồng của anh ta. (ảnh minh họa)
Từ đó, thay vì làm 2 tiếng từ 8h – 10h tối, anh ta qua đón em lúc 11h30 và chở em về nhà lúc 5h sáng hôm sau. Khi trở thành “ rau sạch” cho anh ta, em không còn phải đi bán quần áo nữa, nhưng sợ em gái nghi ngờ, mỗi buổi chiều em vẫn vờ đi làm rồi qua thư viện ngồi đọc sách hoặc lang thang cho tới khi anh ta đến đón.
Cũng chính những ngày tháng đó, em bắt đầu sợ bóng đêm. Bởi mỗi khi màn đêm buông xuống, lúc đấy chính em lại bị con ngựa hoang kia dày vò thân xác mình. Em chỉ biết bất lực nằm im bất động. Nhưng lại khiến anh ta khó chịu, anh ta nói nếu em cứ nằm yên vô cảm thế thì không khác gì một con búp bê tình dục. Em lại phải cố gắng “chiều” lòng anh ta.
Vẫn như bao lần khác, đúng 5h sáng anh ta thả em trước cổng nhà trọ, không nói một câu gì mà vội vàng phóng xe đi. Một mình em với thể trạng mệt nhoài, ướt át… và đau đớn trong khoảng trống chơi vơi. Em mò mẫm lên phòng, đứa em vẫn ngủ. Nhưng em thì không thể tiếp tục ngủ được nữa, em phải đi tắm để gột sạch mọi thứ…
Một tháng trôi qua lặng lẽ như thế, em cầm tháng lương đầu tiên mà trực trào nước mắt. Em đóng tiền phòng, trích tiền ăn, cho đứa em một ít để ăn sáng rồi gửi về cho bố mẹ… tủi nhục nhưng nghĩ đến người thân em lại thấy đỡ buồn phần nào.
Sáu tháng cũng trôi qua, anh ta cũng không kiên trì đưa đón em mỗi ngày nữa. Có tuần anh ta chỉ cần đến em 2 lần, tuần nhiều nhất cũng 4 lần… Cho đến một ngày anh ta cũng chính thức buông tha em, với lý do gần đây trong các “cuộc vui” em chẳng khác gì một con búp bê tình dục.
Em chấp nhận, em nghĩ chắc đó là cách để em làm lại mọi thứ, bởi cứ sống như thế chắc em phát điên lên mất vì chẳng khác gì một con thú suốt ngày chỉ biết đến việc “làm tình”… và em đã trở lại với những công việc mà trước đây em vẫn làm, rồi em tự nghĩ chắc mọi thứ sẽ ổn thôi./.
Theo VNE
Sững sờ khi biết chồng làm con gái bạn thân có thai
Chị như suýt ngất đi khi nghe cô con gái của bạn thân thú nhận cha của đứa bé trong bụng nó lại chính là chồng chị...
Chị có một người bạn thân tên Thương ở quê, hai nhà vốn chỉ cách nhau một hàng rào dâm bụt. Nhà nghèo, Thương suốt ngày chỉ biết lam lũ với ruộng đồng. Lên đến cấp 2 thì Thương nghỉ học, phụ ba mẹ làm ruộng. Mặc dù hoàn cảnh gia đình có sự khác biệt nhưng chị với Thương luôn quấn quýt nhau như hình với bóng.
Ngày chị lên thành phố học đại học, hai người ôm nhau khóc như mưa. Dẫu cách nhau có vài tiếng đi xe đò, nhưng cảnh người quê - người phố, họ biết sẽ rất khó khăn để được gặp nhau.
Thỉnh thoảng về quê, chị lại "túc trực" ở nhà Thương ăn uống, nghỉ ngơi. Đến khi chị học đại học năm thứ 3 thì nghe tin Thương lấy chồng. Ngày về đám cưới Thương, chị vẫn khóc sướt mướt, thương cho đứa bạn suốt đời cực khổ, học hành chưa được bao nhiêu đã phải lo toan chuyện chồng con.
Chị ra trường được hai năm thì cưới chồng. Chồng chị là một kỹ sư công nghệ thông tin, gia đình gia giáo, có học thức. Mỗi lần vợ chồng chị về quê thăm ngoại, chị lại thấy xót xa khi nhìn Thương già hơn rất nhiều so với tuổi, quần ống cao ống thấp ngại ngùng mỗi lần gặp chị.
Một lần về thăm quê, chứng kiến cảnh con gái Thương đang học năm cuối cấp 3 mà vẫn phải làm lụng đủ việc từ cơm nước, gặt hái, chăn trâu... chị thấy thương thay cho gia cảnh của bạn thân.
Tâm sự với chị, chị Thương nói: "Cũng khổ, lẽ ra có điều kiện phải cho nó đi ôn thi, học thêm thì mới mong đỗ đại học. Vợ chồng mình cũng cố hết sức lo liệu tiền nong để sắp tới cho nó lên thành phố thi. Nó thì nửa muốn học tiếp, nửa lại thương bố mẹ vất vả không có đủ tiền nuôi ăn học...".
Thấy hoàn cảnh của bạn như vậy, chị chủ động nói với chị Thương cho con gái lên học ôn ở nhà chị, rồi nếu đỗ thì ở đó luôn, không phải lo chỗ ăn chỗ ở nữa. Nhìn Phương - con gái bạn thân của vợ thật thà, ngoan ngoãn, chồng chị rất mực tán thành.
Anh chị cũng thẳng thắn nói bạn không phải ngại, coi như chi phí ăn ở bù vào công Phương đỡ đần việc nhà giúp chị. Sợ phiền hà, lại ngại với bạn, lúc đầu chị Thương không muốn nhờ vả. Sau khi chị thuyết phục một hồi lâu, lại nghĩ đến tương lai của con, chị Thương mới đồng ý.
Chị còn nhớ mãi khoảnh khắc lúc chị Thương run run cầm lấy tay chị, nước mắt giàn giụa vừa cảm ơn, vừa gửi gắm con gái của mình. Từ đó, chị đã tự hứa sẽ coi Phương như con đẻ của mình.
Về nhà chị, Phương rất chăm ngoan, cô bé tranh làm hết tất cả việc nhà, chỉ có điều hơi ít nói. Chị cũng có một cậu con trai nhưng do gia đình chị chồng định cư bên Mỹ nên vừa lên đến cấp 3, anh chị đã quyết định cho con đi du học.
Nhà quanh quẩn chỉ còn vợ chồng chị và Phương. Chị đi làm cả ngày, công ty ở xa nên tối mới về. Còn chồng chị thì trưa thỉnh thoảng tạt qua nhà nghỉ ngơi rồi chiều đi làm tiếp.
Chị như suýt ngất đi khi nghe cô con gái của bạn thân thú nhận cha của đứa bé trong bụng nó lại chính là chồng chị... (Ảnh minh họa).
Từ ngày có Phương, có người nấu nướng ở nhà nên anh siêng về buổi trưa hơn, không phải ăn cơm quán nhiều như dạo trước.
Thấy nhà chị có thành viên mới, bạn bè chị có người sỗ sàng nói: "Mày nên chú ý chút, dù sao chồng mày cũng là đàn ông, con bé lại đang tuổi lớn...".
Chị cười xòa, chả bận tâm. Phương hiền lành, lại là con gái người bạn thân của chị. Còn chồng chị, nếu đã có tính lăng nhăng, thiếu gì kẻ bên ngoài để anh để mắt tới mà phải chọn một con bé quê mùa, đen nhẻm như thế.
Hơn nữa, chồng chị biết chị rất thương bạn thân, là người có học thức, hẳn anh sẽ biết xử sự đúng mực. Nhưng nghe đi nghe lại điều bạn bè nhắc nhở, chị cũng sinh lo.
Có nhiều buổi trưa chị đột ngột về nhà thì thấy con bé đang hì hục lau nhà bên dưới, còn chồng chị thì nằm nghỉ trong phòng. Nhiều lần "rình" như vậy nhưng vẫn không có gì khả nghi nên chị hoàn toàn yên tâm trước những lời cảnh báo của bạn bè. Tính đến nay, Phương đã ở nhà chị được 3 năm.
Đột nhiên một hôm khi con bé đi học chưa về, chị lên phòng Phương tìm mấy bộ chìa khóa dự phòng để trong ngăn kéo bàn thì thấy tờ giấy khám thai nằm ngay trong đó. Bàng hoàng khi thấy tên con bé trên tờ giấy và kết quả ghi: Có thai, chị ngồi phịch xuống sàn nhà, cố trấn tĩnh xem chuyện gì xảy ra.
Một lát sau, Phương về, chị vội vã kéo con bé vào phòng hỏi han thực hư sự việc. Vừa đưa tờ giấy cho Phương, con bé đã tái xanh mặt rồi òa khóc. Trong tiếng nấc, nó kể đứt quãng chuyện chồng chị nhiều lần dụ dỗ nó ra sao và hai người đã nhiều lần quấn lấy nhau trong những lần đi tắm, những khi anh ta đi làm về đột ngột giữa buổi sáng, buổi chiều...
Chị từ bàng hoàng đến sụp đổ, chị không thể tin những điều mình đang nghe nữa. Con bé đang mang thai, mà đứa con trong bụng nó lại là con của chồng chị.
Anh ta là kẻ đã dụ dỗ con bé rồi hứa hươu hứa vượn với nó rằng: "Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Và nếu có lỡ, thì anh cũng sẽ cố gắng sắp xếp cho em một danh phận". Hoặc có lúc, anh còn bảo con bé: "Đừng dại mà hé răng nói chuyện này với vợ anh. Vì nếu em nói ra, hẳn vợ anh sẽ sốc khi biết chuyện con gái bạn thân ngủ với chồng. Hãy giữ mồm giữ miệng và nghĩ đến mẹ em...".
Phương vốn là đứa trẻ biết suy nghĩ, từ ngày lên sống với chị, nó đã luôn mang tư tưởng nợ gia đình chị một ân tình. Vốn tính con gái quê hay sợ sệt, lo lắng, Phương lại được nghe mẹ kể về tình bạn của mẹ và chị, rồi lại nhớ lời mẹ dặn dò phải nghe lời cô chú, không được làm vợ chồng chị bất hòa, phải biết thân phận mình, nên con bé sợ chị bị tổn thương, sợ gia đình chị ly tán vì nó... Và quan trọng Phương cũng tin lời dụ dỗ của chồng chị nên quyết định im lặng.
Lần 1, lần 2, rồi đến nhiều lần khác, từ dụ dỗ dần dần con bé xem đó như cách... trả ơn vì chồng chị đã cưu mang nó, cho nó chỗ ăn ở để đi học đàng hoàng.
Nghe những lời nói cùng với những dòng nước mắt của Phương, chị thật sự không biết phải làm sao. Thà chồng ngoại tình với kẻ khác, gái gú linh tinh, chị sẽ thẳng tay sỉ vả, chửi mắng... Nhưng chị biết con bé là đứa thật thà, ngây thơ và mọi chuyện đến nông nỗi này là do gã chồng đốn mạt của chị.
Giờ điều khiến chị đau lòng hơn nữa là cảm thấy có lỗi với mẹ con bé, chị sẽ phải ăn nói sao với Thương. Tương lai của con gái bạn gửi gắm cho chị đã bị chính gia đình chị làm cho tan nát.
Chị gọi điện cho chồng về gấp, chị sẽ chờ xem anh ta biện minh thế nào cho hành động của mình. Nhưng chị đã thu dọn sẵn đồ đạc, cho dù thế nào đi nữa, chị cũng phải đối diện với điều này. Và chị cũng biết, chuyến về quê lần này, kết quả thế nào là do Thương quyết định, dù có phải quỳ xuống xin lỗi, chị cũng sẽ làm.
Theo VNE
Mối tình đầu đầy chơi vơi Mùa Đông lại về trên những con phố lạnh tái tê. Lại một mùa Đông em không có anh! Hai năm rồi em đón Nô-en một mình trong nỗi nhớ chơi vơi. Hai năm qua, kể từ anh rời xa, chưa một giây phút nào em thôi nghĩ về anh. Năm ấy, em mới là cô bé sinh viên năm đầu và đến...