Nhật ký ‘độc nhất vô nhị’ của một gã Sở Khanh
Nay, một em ‘teen’ mới quen nhắn rủ mình đi chơi. Mình hỏi đi đâu, em bảo đi hội chợ, mình nhắn lại, giọng buồn buồn: ‘Nhà anh vừa có một thành viên qua đời…’.
Ngày… tháng… năm…
Nay chở một em mới quen đi uống nước. Lúc về, mình lái xe loằng ngoằng, mấy lần suýt tông vào đít xe buýt. Em hỏi: ‘ Sao vậy anh?’. Mình bảo: ‘Chắc uống phải chai nước ngọt có ruồi, nên đang đau bụng, buồn đi ngoài quá’. Em tỏ ra lo lắng: ‘Đau bụng thế chạy xe có sao không anh?’. Mình bảo: ‘Không sao đâu em! Thằng bạn thân của anh sẽ phù hộ cho anh mà!’. Em lại hỏi: ‘Bạn thân nào?’. Mình kể: ‘Trước, cũng trên đường đi uống nước với thằng bạn thân về, anh cũng bị đau bụng, nên lái xe loạng choạng, ngã ra đường. Anh thì không sao nhưng thằng bạn ngồi sau thì văng ra, bị xe buýt chạy qua cán chết, cũng trên đoạn đường này luôn. Nay là giỗ đầu thằng bạn anh đấy! Nó chết thiêng, nên chắc sẽ phù hộ cho chúng ta về nhà an toàn’. Em im lặng một lát rồi rụt rè kéo áo mình, bảo: ‘Hay anh tìm chỗ nào đó giải quyết tạm một cái đi cho hết đau rồi hẵng về!’. Tức thì, mình rẽ luôn vào cái nhà nghỉ bên đường…
Xong việc, lúc xuống quầy lễ tân trả tiền phòng, như chợt nhớ ra điều gì, em lại quay sang níu quần mình, bảo: ‘Hình như anh quên chưa đi ngoài thì phải!’. Mình xua tay: ‘Khỏi! Anh hết buồn rồi!’. Nhưng em có vẻ vẫn chưa hết âu lo: ‘Thế nhỡ lát đi đường lại đau thì sao?’. Mình lắc đầu: ‘Anh mệt há mồm rồi! Đau làm sao được nữa’.
Ngày… tháng… năm…
Lúc sáng, Vân nhắn tin cho mình, bảo 2h chiều ra cổng trường đón em ấy đi chơi. Mình ‘ok’. Thế nhưng đến trưa, Lan lại gọi điện bảo hôm nay Lan rụng trứng, trong người khó chịu, bực bội, muốn gặp để trút bực lên mình. Vậy là mình lại chạy tới đón Lan mà quên luôn cái hẹn với Vân. Đúng là Lan rụng trứng thật, vì vừa bước vào phòng, Lan đã ôm chầm lấy mình vồ vập…
Đang cao trào thì điện thoại của mình kêu ‘tít tít’. Mình vùng dậy kiểm tra. Là tin nhắn của Vân: ‘Anh ra chưa?’. Mình bực bội ‘reply’: ‘Làm sao đã ra nhanh thế được?’. Vân giọng nửa giận dỗi, nửa nũng nịu: ‘Hẹn người ta 2h, bây giờ là 2 rưỡi rồi mà vẫn chưa thèm ra!’. Mình nghe vậy thì cũng nhẹ giọng: ‘Anh và đối tác đang giao dịch rất căng thẳng! Nếu anh ra sớm quá, đối tác sẽ không hài lòng!’. ‘Ừ! Thế anh làm với đối tác hài lòng xong thì lại tiếp tục ra với em nữa nhé!’.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Ngày… tháng… năm
Linh bảo chỉ khi nào mình về quê trình diện với bố mẹ em thì em mới đồng ý dâng hiến cho mình, vậy nên hôm nay, mình phải chạy xe máy cả trăm cây số để chở Linh về tận quê em ấy. Nói thật, em ấy bắt mình đi xe máy về quê, chứ kể cả là bắt mình phải bò cả trăm cây số về trình diện, không chỉ bố mẹ, mà là cả lò nhà em ấy thì mình cũng chấp nhận: Tại vì em Linh đẹp quá, không có được thì suốt đời này lương tâm mình sẽ day dứt khôn nguôi…
Đến nhà, Linh vừa giới thiệu mình là người yêu em ấy xong, lập tức bố Linh cầm tay lôi mình đến trước ban thờ, đốt ba nén hương rồi đứng chắp tay lầm rầm khấn vái. Mình không nghe được hết bố Linh khấn gì nhưng đại ý là báo cáo với các cụ, với tổ tiên rằng cháu Linh nhà ta đã có bạn trai rồi, nay xin đưa về ra mắt với các cụ, với tổ tiên. Xong, bố Linh bảo mình cầm mấy cây nhang cắm vào cái bát hương trên ban thờ thay cho lời chào các cụ. Mình vừa cắm mà vừa run, không dám nhìn thẳng. Liếc trộm qua tấm ảnh của ông nội Linh đặt trên bàn thờ, thấy ông nhìn mình, mình bủn rủn cả người, suýt rơi mấy que hương trên tay.
Lúc ăn cơm, mình cứ thấy nghèn nghẹn ở cổ, không biết có phải ông nội Linh đã nhìn thấu tâm địa mình nên hiện về cảnh cáo mình hay không.
Ngày… tháng… năm…
Nay, một em ‘teen’ mới quen nhắn rủ mình đi chơi. Mình hỏi đi đâu, em bảo đi hội chợ, sau đó tới sân vận động xem nhóm su su hay su hào gì đó – là ban nhạc thần tượng của em – biểu diễn. Mình nhắn lại, giọng buồn buồn: ‘Nhà anh vừa có một thành viên qua đời, mà lại là chết đột ngột, nên…’. ‘Trời ơi! Tai nạn giao thông hả anh?’ – em teen nhắn lại, giọng hỏi han. ‘Không! Đang đứng ngoài ngõ, tự nhiên có hai kẻ lạ mặt lao tới siết cổ chết! Giờ tâm trạng anh đang rất hoang mang, không muốn đến những chỗ đông người, ồn ào’. ‘Vậy anh thích đến những chỗ như thế nào?’ – Em teen hỏi. Mình bảo: ‘Anh muốn một nơi yên tĩnh, riêng tư, vắng vẻ để có thể tĩnh tâm lại sau những gì hãi hùng vừa xảy ra’. ‘Ừm! Vậy cũng được’. Chỉ chờ có thế, mình lập tức dắt xe rồ máy lao tới đón em…
Xong việc, em đưa tay kéo tấm chăn mỏng che hờ bờ vai trần mai mảnh, rồi gục đầu lên ngực mình, giọng thủ thỉ tâm tình: ‘Nãy em quên chưa hỏi, thành viên trong gia đình anh mới chết là ai vậy? Mà nhà anh làm hỏa táng hay địa táng?’. Mình thở dài, bảo: ‘Là con Milu em ạ! Nó rất khôn, nên cả nhà anh ai cũng coi nó như một thành viên trong gia đình. Lúc anh cùng mọi người từ trong nhà lao ra thì hai thằng trộm chó đã nhanh xe chạy mất, bỏ lại con Milu nằm dưới đất với sợi dây thừng còn vương trên cổ’.
Ngày… tháng… năm…
Bố vừa gọi điện báo tin là nhà mình có thêm thành viên mới. Mình hỏi lại: ‘Con Milu có chửa hả bố?’. Bố bảo: ‘Không phải con Milu, mà là con em gái yêu quý của mày’. Mình hốt hoảng: ‘Em gái con trước giờ là đứa hiền ngoan, sao lại có chửa được?’. ‘Hiền ngoan và có chửa là hai phạm trù khác nhau con ơi! Chỉ cần thằng bạn trai nó mất dạy là đủ rồi’. ‘Bạn trai nó là thằng nào?’ – mình gào lên. ‘Bố chịu! Em gái mày còn không biết thì sao bố biết! Vấn đề là khi biết tin em mày có chửa, thằng khốn đó đã lặn mất tăm rồi. Mày về nhà mau lên, hai bố con ta đi tìm thằng đó’. ‘Không biết tên, không biết nhà, làm sao tìm?’. ‘Yên tâm, em mày bảo nếu nó nhớ không nhầm thì thằng đó đi xe Vespa và mặc quần bò. Giờ mày về đây với bố, hai bố con ta ra đường, cứ thằng nào mặc quần bò, đi Vespa là xông tới chém luôn!’.
Mình nghe bố nói vậy, tự nhiên giật mình, đâm ra lo lắng, rồi nghĩ tới cái cảnh mình đang đi trên đường, bị bố con nhà nào đó đuổi theo vung dao lên chém… khả năng đó là rất cao… cao lắm!
Theo Tinngan
Yên nhau 6 năm mà người yêu vẫn bỏ
Tôi đã dâng hiến, chờ đợi anh trong 6 năm tuổi xuân để rồi chơi chán chê rồi anh "đã" tôi phũ phàng vậy ư?
Tôi và anh yêu nhau từ năm thứ hai đại học, hai đứa đều là sinh viên tình lẻ lên thành phố trọ học. Vì muốn tiết kiệm chi phí sinh hoạt nên anh đã đề nghị tôi dọn về "góp gạo thổi cơm chung".
Ban đầu tôi cũng phân vân, đắn đo, nghĩ rằng về sống thử với nhau tiết kiệm được phần nào nhưng sau này có xảy ra cãi vã, chia tay thì mình sẽ là người thiệt thòi nhất.
Thấy tôi băn khoăn nên anh đã động viên lên kế hoạch sau khi ra trường sẽ làm đám cưới. Anh khẳng định như đinh đóng cột, hứa lên hứa xuống điều đó. Tin tưởng anh, tin vào tình yêu giữa hai chúng tôi nên cuối cùng tôi đã đồng ý.
Dọn về sống chung, cuộc sống cũng có nhiều trắc trở. Nhiều lần hai đứa xảy ra bất đồng quan điểm, tranh luận, cãi vã lẫn nhau. Lúc ấy anh nói muốn chia tay, tôi cũng nghĩ không có anh tôi sẽ rảnh nợ. Có điều tôi đã sống với anh như vợ chồng, giờ đường ai nấy đi. Sau này liệu có người chồng nào còn chấp nhận một người con gái đã từng sống thử như tôi?
Suy nghĩ như vậy nên dù rất tức giận, biết mình chịu nhiều thiệt thòi tôi vẫn phải nín nhịn, luỵ tình để theo anh. Hàng ngày tôi vẫn chu toàn mọi việc từ cơm nước đến giặt giũ quần áo của cả hai người. Thế nhưng nhiều khi anh thấy vậy được đà lấn tới, quát mắng, chỉ trích tôi đủ kiểu.
Thời gian thấm thoát đưa thoi, ngày chúng tôi ra trường rồi cũng đến. Một vài lần tôi giục anh tính đến chuyện cưới xin vậy mà anh không đồng ý. Anh nói rằng còn trẻ con, chưa sẵn sàng cho một đám cưới, công việc cũng chưa tốt nên dành thời gian phấn đấu cho sự nghiệp. Hai đứa cố gắng đợi tích cóp thêm ít tiền sẽ làm đám cưới, có tiền sinh con đẻ cái, nuôi dưỡng nó cũng đỡ vất vả...
Mặc cho tôi phân bua rằng con gái có thì, đàn ông có thể đợi 28, 30 thậm chí trên 30 tuổi lập gia đình vân coi là chưa muộn. Nhưng con gái thì khác cưới xong còn tính đến chuyện sinh đẻ nữa sao có thể đợi lâu được. Nói hết nhẽ mà anh vân cương quyết không chịu, còn nói đã yêu thì phải tin tưởng nhau.
Không muốn trở thành người gạ cưới suốt ngày nên tôi đành chấp nhận đợi 1, 2 rồi đến 4 năm trời. Đến khi không thể chịu đựng tôi giục cưới thay vì đồng ý, anh lại nói lời "chia tay". Tôi hỏi lý do anh chỉ nói chưa muốn vường bận chuyện gia đình. Khuyên tôi hãy đi lấy chồng đừng chờ đợi anh thêm nữa.
Tôi như con thú lồng lộn khi bị nhốt cũi, anh nói vậy mà nghe được sao? Tôi đã dâng hiến, chờ đợi anh trong 6 năm tuổi xuân để rồi chơi chán chê rồi anh "đá" tôi phũ phàng vậy ư?
Quá đau khổ, tôi đã khóc ngất đi nhưng khi tỉnh đậy vẫn không thể nào làm thay đổi được quyết định của chồng hờ. Nằm gục trên giường nghĩ về ngày tháng tương lai khi tôi đã bước sang tuổi 26. Để bắt đầu cho một mối quan hệ mới với người khác giới sẽ phải mất bao lâu?
Quan trọng hơn khi tôi đã không còn trong trắng, có lấy chồng thì mỗi khi ân ái chồng có tha thứ cho quá khứ lỗi lầm của tôi? Hay chính tôi sau này nằm bên chồng có thể quên được lúc mặn nồng với người cũ. Chính tôi có thể bỏ qua mặc cảm để tha thứ cho sai lầm của mình không? Nghĩ đến đấy mà nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi!
Theo Baodatviet
Làm gương Chúng ta có thể huyên thuyên giảng giải trong hàng giờ đồng hồ song chúng chẳng nhớ bao nhiêu, thế nhưng những gì chúng nhìn thấy sẽ để lại những ấn tượng rất sâu đậm. Nauy, một chiều đông, tuyết rơi nặng hạt. Một người đàn ông say rượu đang lảo đảo bước đi trên tuyết. Cậu con trai 14 tuổi của ông...