Nhật ký đàn ông tuổi 30
30 tuổi, tôi đã biết tự cân bằng cuộc sống của mình, biết cách đi qua những nỗi đau.
Tôi nhìn tuổi 30 của mình với những mốc quan trọng của đời người: có một mái ấm, có một công việc ổn định, có người vợ yêu thương mình và để mình yêu thương, có một cô công chúa đáng yêu. Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng, khi tôi 30, tôi đã biết tự cân bằng cuộc sống của mình, biết cách đi qua những nỗi đau, biết tự dỗ mình, biết giới hạn những điểm tựa, bởi lẽ tôi hiểu khi đặt ra càng nhiều điểm tựa ở bên ngoài thì hạnh phúc của mình sẽ càng bị lệ thuộc vào yếu tố bên ngoài, tôi biết tạo điểm tựa hạnh phúc từ trong chính mình.
30 tuổi, tôi không có nhiều tiền nhưng tôi có công việc ổn định và thu nhập đủ để hiểu giá trị của đồng tiền. Tiền không mua được hạnh phúc, nhưng tiền rất quan trọng. Tiền giúp tôi đảm bảo cuộc sống cho bản thân mình, và đảm bảo cuộc sống cho gia đình mình. Tiền là phương tiện để tôi giúp bạn bè mình khi họ cần. Tiền là phương tiện để tôi giúp những người kém may mắn hơn mình…
30 tuổi, tôi đã nếm được mùi vị của đời sống vợ chồng với những buồn vui, giận hờn nhưng quan trọng là tôi cảm thấy hạnh phúc được sống được chia sẻ, được cảm thông với những buồn vui trong công việc trong cuộc sống với người mình yêu. Và tôi nhận ra cái quan trọng nhất của đời sống sau hôn nhân là tình yêu, sự tôn trọng và nhượng nhịn lẫn nhau. Tình yêu sau hôn nhân không phải màu hồng mà đó là sự đa dạng về màu sắc nếu kết hợp hài hòa các màu sắc đó thì cuộc sống mới thật thú vị.
Tình yêu sau hôn nhân không phải màu hồng mà đó là sự đa dạng về màu sắc (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
30 tuổi, tôi đã được làm bố để hiểu và cảm nhận được giá trị hy sinh của người làm cha làm mẹ: “chỉ có nuôi con mới hiểu được lòng bố mẹ”. Nếu thật sự là hy sinh thì không bao giờ đòi hỏi mình phải được công nhận. Con sinh ra là niềm hạnh phúc vô bờ bến mà tạo hóa ban cho bố mẹ, dẫu biết rằng sẽ rất khó khăn, vất vả để nuôi con khôn lớn nhưng bố mẹ sẽ hy sinh tất cả cho con.
30 tuổi, tôi có đủ nhiều bạn, nhiều anh em họ có thể mang đến cho tôi niềm vui hay chia sẻ nỗi buồn để cùng nhau vượt qua những bon chen của cuộc sống. Tôi không tạo nhiều mối quan hệ nhưng tôi tạo những giá trị bền vững từ những mối quan hệ đó.
30 tuổi, tôi nhận ra chẳng cần đặt cho mình một cái mốc nào đó cụ thể. Ai đó đã nói rằng “hạnh phúc không phải đích đến mà là trên từng chặng đường ta đi qua”. Tuổi 30 tôi nhận thức rõ ràng, sâu sắc hơn về câu nói này, tôi đang tận hưởng và hạnh phúc với những gì mình đã có.
Cố gắng “trao yêu thương để nhận nụ cười”.
Theo VNE
Bạn gái nặng lòng tình cũ
Trong những lần vô tình gặp lại, bạn gái tôi vẫn đi nhà nghỉ với anh ta.
Tính tới nay tôi và cô ấy đã yêu nhau được gần 1 năm. Tuổi đời của chúng tôi không còn trẻ nên khi yêu tôi cũng xác định chuyện trăm năm. Nhưng giờ đây tôi đang rất hoang mang về bạn gái của mình. Tôi sợ rằng cưới cô ấy, sẽ có một ngày cô ấy cắm sừng lên đầu tôi.
Tôi biết mọi chuyện về quá khứ của bạn gái mình vì bản thân cô ấy không muốn giấu giếm tôi điều gì. Cô ấy đã tâm sự từng yêu 2 người trước khi gặp tôi. Người đầu tiên là mối tình cấp 3 trong sáng ngây thơ, còn người thứ hai yêu khi học đại học. Đó là mối tình sâu đậm nhất khiến cô ấy trao thân cho anh ta. Khi kể về chuyện đó, bạn gái tôi đã khóc vì cảm thấy có lỗi với tôi.
Bản thân tôi là người không quá nặng nề chuyện trinh tiết nên tôi không nghĩ quá nhiều về việc cô ấy không còn trong trắng khi đến với tôi. Nghe cô ấy nói người đàn ông kia bị bệnh tim nên sau đó anh ta đã chủ động chia tay vì không muốn làm khổ bạn gái. Bị gia đình ngăn cấm, cuối cùng bạn gái tôi đã đồng ý chia tay. Tuy thế, tình cảm của hai người dành cho nhau vẫn là sự tôn trọng chứ không hận thù, ghét bỏ.
Tôi đã nghĩ nó là một câu chuyện tình đẹp và khép lại nhẹ nhàng khi hai người họ dành cho nhau thái độ tốt. Nhưng tôi đâu có ngờ, họ vẫn không quên được nhau và tìm đến nhau. Trong những lần vô tình gặp lại, bạn gái tôi vẫn đi nhà nghỉ với anh ta. Cô ấy đã phản bội lại lòng tin của tôi.
Tôi có nên tha thứ và cưới cô ấy không hay là quyết định chấm dứt tất cả? (Ảnh minh họa)
Lần đầu tiên là do tôi phát hiện ra. Cô ấy đã khóc lóc cầu xin và thú tội rằng gặp lại người cũ, cảm thấy xót xa, thương anh ấy bệnh tật nên cô ấy đã không cầm lòng nổi mà đi quá giới hạn. Tôi rất buồn nhưng cũng bỏ qua vì khi yêu bạn gái, tôi đã xác định sẽ cưới cô ấy làm vợ. Tôi coi đó như một lần nông nổi của cô ấy vậy.
Nhưng rồi tới lần thứ hai, khi cô ấy về nhà và tự thú nhận rằng đã lại tiếp tục quan hệ với anh ta thì tôi bắt đầu cảm thấy chán nản thực sự. Cô ấy tự khai với tôi rằng tình cũ đến tìm và mong được gần gũi với cô ấy vì anh ta quá cô đơn. Căn bệnh tim đó khiến anh ta không còn muốn yêu ai nữa vì sợ người ta sẽ khổ khi lấy anh. Quá buồn, quá tủi thân, anh ta chỉ còn biết bấu víu vào tình cũ để xua đi những đau khổ. Anh ta nói không ai yêu và hiểu anh ta như bạn gái tôi nên anh ta càng không quên được.
Vì mủi lòng nên bạn gái đã phản bội tôi. Sau đó cô ấy rất ân hận và đã thú nhận tất cả với tôi, cầu mong tôi tha thứ. Cô ấy cũng thề đây là lần cuối cùng cô ấy làm điều dại dột đó và cô ấy không muốn mất tôi. Nhưng giờ tôi không biết có nên tin cô ấy hay không nữa.
Tôi có thể bỏ qua nếu đó chỉ là sai lầm nhất thời của cô ấy. Nhưng tôi sợ rằng đó là bản chất. Mà đã là bản chất thì làm sao thay đổi được. Cô ấy sẽ lại phản bội tôi vào một ngày nào đó khi anh ta tìm đến. Liệu cả đời tôi có chấp nhận nổi một người vợ như vậy hay không. Giờ tôi băn khoăn quá, tôi có nên tha thứ và cưới cô ấy không hay là quyết định chấm dứt tất cả?
Theo VNE
Tôi là một đứa con bất hiếu Nếu mai này mẹ không còn, có lẽ nỗi ân hận sẽ giày vò tôi đến chết.. Đợt điều trị này khiến tóc mẹ rụng rất nhiều vì vậy mẹ "cạo luôn cho gọn". Khi nói với tôi như vậy, mẹ đưa tay sờ lên mái đầu đã được cạo nhẵn và cố cười để tôi yên lòng. Thế nhưng tôi đã không...