Nhật ký của nữ tù nhân bị kết án oan (Kỳ 2)
Những trải nghiệm đầy mâu thuẫn của cô gái, khi thì lạc quan, khi muốn t.ự t.ử.
Một cuộc phỏng vấn về cuốn sách của Amanda Knox được chiếu trên truyền hình Hoa Kỳ vào khung giờ vàng đã thu hút rất nhiều sự quan tâm của dư luận.
“Waiting to be Heard”, cuốn sách của Amanda là những dòng tâm tình khi nhẹ nhàng, lúc lại vô cùng đau khổ về quãng đời 4 năm cô gái đã phải trải qua trong tù Italy. Cô rơi vào tận cùng trong nỗi đau khổ trong nhà tù Italy.
Ký sự của Knox là một tường trình dài mang bản sắc cá nhân về những khó khăn trong nhà tù Italy, hoàn toàn gặp phải những cư xử không thích hợp của đội ngũ cai ngục. Đôi khi, cô lại có những cảm xúc trái ngược đầy mâu thuẫn và lại vẽ lên một bức tranh hoàn toàn khác.
Những tài liệu khác, bao gồm những bức thư viết tay của cô gái trong khi ở tù, những file lưu trữ và giấy tờ của cơ quan chức năng, đã nói lên những ấn tượng hoàn toàn khác về Knox, người luôn tràn đầy lạc quan trong những lúc tăm tối và cùng cực nhất.
“Đội ngũ quản ngục rất tử tế với tôi”, Knox viết trong cuốn nhật ký hằng ngày. “Họ thường xuyên kiểm tra xem tôi có an toàn không, đồng thời rất nhã nhặn. Tôi không thích cảnh sát nhiều lắm mặc dù họ cũng khá tử tế nhưng chỉ bởi vì tôi luôn gặp họ mỗi khi sợ hãi và bối rối”.
Amanda miêu tả các nhà tù Italy “khá cừ” với thư viện, tivi trong phòng, phòng tắm và đèn đọc sách. Không ai đ.ánh đ.ập cô và một người lính gác đã động viên khi cô khóc trong phòng giam.
Video đang HOT
Không giống như phần lớn ký sự được sắp đặt, những dòng tự sự này do chính bản thân Amanda Knox viết với những kỷ niệm về lần đ.ánh bóng chày, những nét vẽ hoa nghệch ngoạc hay những giai điệu của Beatles.
Knox kể lại chi tiết như một lính gác nam đã nháy mắt với cô khi cô nhận được những bức thư, như là một cách chia sẻ niềm vui với cô.
Có lần toàn khu nhà tù đồn rằng Knox bị bác sỹ nói nhiễm HIV nhưng những dòng nhật ký của cô lại cho thấy tình trạng thoải mái. “Người cai ngục nói tôi đừng lo lắng, đó có thể là 1 kết quả nhầm lẫn, họ sẽ kiểm tra lại vào lần sau”.
Trong dòng nhật ký, Knox miêu tả những cảm xúc bồn chồn, hồi hộp và lo lắng khi theo dõi từng bước chân của nghi can đầu tiên bị buộc tội g.iết n.gười, Patrick Lamumba, ra tù trở thành công dân tự do và bên vợ và các con của minh sau khi anh ta được xóa án.
Cô hồi tưởng lại một lần bị thẩm vấn và bị ép buộc phải nhận tội. “Tôi quá yếu và kinh hoàng khi cảnh sát đe dọa sẽ giam tôi 30 năm tù. Tôi thất vọng và nói những gì họ thuyết phục tôi nói. Patrick – đó là Patrick, tôi nói”.
Trong nhật ký của mình, Amanda Knox miêu tả chi tiết buổi sáng cô phải viết lời thú tội. Thậm chí những người cai ngục còn bắt cô viết nhanh. Tuy nhiên trong một bức tư gửi tới luật sư của mình, cô lại nói mình không bị áp đặt gì cả. “Tôi cố gắng viết những điều gì mình có thể nhớ cho cảnh sát mặc dù tôi luôn nghĩ tốt hơn khi tôi viết. Họ ấn định thời gian cho tôi làm việc đó. Trong tin nhắn này tôi viết về nỗi nghi ngờ, những câu hỏi và điều mà tôi biết là sự thật”.
Điều này lại khá mâu thuẫn với những dòng sau đó, khi cô miêu tả những tổn thương về tinh thần mình phải chịu tại đồn cảnh sát: “Sau khi bị bắt, tôi bị giam trong một căn phòng trước một bác sỹ nam, một nữ y tá và vài viên cảnh sát. Họ yêu cầu tôi cởi hết quần áo và dạng chân ra. Tôi rất bối rối trong tình trạng k.hỏa t.hân đúng trong thời gian chu kỳ. Chán nản và tuyệt vọng”.
Viên bác sỹ kiểm tra và chụp ảnh những phần nhạy cảm của Amanda Knox. Cô gái viết: “Đó là điều đê hèn và vô nhân tính nhất mà tôi đã phải trải qua”.
Nhưng trong bức thư gửi luật sư vào ngày 9/11, Amanda Knox lại miêu tả những trải nghiệm thường lệ. “Trong suốt thời gian đó tôi bị những bác sỹ kiểm tra. Tôi có một bức ảnh cũng như một số bản copy dấu vân tay của mình. Họ lấy giày và điện thoại của tôi. Tôi muốn về nhà nhưng họ nói tôi phải đợi. Sau đó là bị bắt, bị tống giam. Sau đó là Patrick, Raffaele”.
Theo Khampha
Cô bé xấu số và kẻ vô gia cư điên loạn (Kỳ 7)
Đối diện với gia đình mình, bé Elizabeth vẫn ôm kẻ bắt cóc, coi đó là người thân ...
Nhận kẻ bắt cóc là người nhà
Ngày 11/3, Mitchell, Barzee, và Elizabeth đã có mặt tại Bắc Las Vegas và ăn xin ở trước một quá ăn nhanh. Cả ba không còn đeo dây thừng trắng và trông thực sự thảm hại. Các nhân viên của quán đã gọi điện báo cảnh sát, phàn nàn về việc 3 kẻ ăn xin chuyên quấy rối khách hàng. Tuy nhiên, khi cảnh sát tới nơi thì cả 3 đã rời đi. Sau một hồi truy tìm, những nhân viên cảnh sát đã bắt gặp nhóm này và thẩm vấn. Với 3 cái tên giả đã chuẩn bị sẵn, Mitchell dễ dàng khiến cảnh sát nghĩ rằng họ vô hại nên đã được phép ra đi.
Ngày hôm sau, bộ ba xuất hiện trở lại tại khu buôn bán Sandy, bang Utah, cách thành phố Salt Lake 64km về phía Nam. Mitchell mặc áo sơ mi màu xanh, Barzee vẫn luôn mang mạng che mặt còn Elizabeth đeo kính râm và đội tóc giả.
Ngay sau đó, cảnh sát thành phố Salt Lake đã nhận 2 cuộc gọi khẩn cấp. Một người phụ nữ báo về việc bà này đã nhìn thấy Mitchell, kẻ đang bị truy tìm qua truyền hình, ở khu Sandy, bang Utah. Theo lời người này, khi đang ngồi trong ô tô, bà nhìn thấy 3 đối tượng đi trên phố, trông rất giống với hình ảnh bà đã nhìn thấy trên chương trình America's Most Wanted. Ngoài ra, một người tên Anita còn báo chị nhìn sát mặt Mitchell và ngay lập tức gọi điện báo công an.
Karen Jones, sỹ quan cảnh sát thành phố Sandy là người có mặt tại hiện trường đầu tiên. Cô chặn bộ ba người khả nghi và thẩm vấn một số điều liên quan. Mitchell nói rằng gia đình mình là những sứ giả của thần thánh và không cần giấy tờ liên quan.
Ed Smart ngày gặp lại con gái.
Sỹ quan có mặt tiếp theo là Troy Rasmussen. Ngay khi nhìn thấy cô gái đội mái tóc giả, anh này chắc chắn đó là Elizabeth Smart. Rasmussen lập tức gọi đồng đội hỗ trợ. Họ tách riêng Elizabeth khỏi Mitchell và Barzee để thẩm vấn riêng cô bé. Điều ngạc nhiên là cô gái khăng khăng mình 18 t.uổi và không phải là Elizabeth. Cảnh sát kiên nhẫn hỏi bé về bố mẹ đẻ và Elizabeth có nhiều câu trả lời mâu thuẫn.
Thậm chí, Elizabeth tỏ thái độ bực tức trước những câu hỏi liên tiếp của cảnh sát. Cô bé thể hiện thái độ hoàn toàn không hợp tác. Khi Rasmussen hỏi tại sao mang tóc giả, Elizabeth khăng khăng đó là tóc thật.
Cuối cùng cảnh sát thành phố Salt Lake cũng tới nơi và tiếp tục thẩm vấn 3 đối tượng. Họ đưa ra tấm áp phích in hình Elizabeth bị mất tích để so sánh, mặt cô bé dường như quắt hơn, tay và vai gần như nhỏ lại. Sau nhiều tháng trời leo núi và đi bộ ăn xin, cô bé Elizabeth xinh xắn ngày nào giờ trông không còn nét thiên thần như trước. Tuy nhiên, khi nhìn thấy bức tranh, Elizabeth bật khóc.
Một lần nữa, cảnh sát hỏi cô bé có phải là Elizabeth không.
"Nếu bác nói thế, thì nó là thế", cô bé trả lời.
Cuối ngày, Ed Smart bị đưa tới đồn cảnh sát Salt Lake. Hắn nghĩ mình bị triệu tập vì tự nhận là Emma và luôn đi nói những điều thần thánh. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Elizabeth đang ngồi trên chiếc ghế dài tại đây, Mitchell cảm thấy choáng váng. Một điều tra viên hỏi đó có phải là con gái hắn không.
"Đúng", Mitchell khóc rống lên và chạy tới ôm chặt cô bé. Hắn nhìn vào mặt Elizabeth và hỏi có đúng là cô không.
"Vâng", Elizabeth trả lời và ôm chặt Mitchell.
Ed Smart muốn đưa con gái về nhà ngay lập tức nhưng cảnh sát quyết định giữ lại bé để điều tra sâu hơn.
Theo Khampha
Cô bé xấu số và kẻ vô gia cư điên loạn (Kỳ 6) Dù đang bị truy bắt, Mitchell vẫn lập kế hoạch bắt cóc và "cưới" 1 cô bé 12 t.uổi ... "Cưới" thêm vợ 12 t.uổi Trong khi cảnh sát đã chuyển hướng điều tra và truy tìm Mitchell, kẻ điên loạn này cùng 2 "người vợ" đã rời bang Utah vào mùa Thu và "định cư" ở Lakeside, California, cách San Diego 40km...