Nhật ký: Chị yêu em (P.1)
Tim tôi đ.ập thình thịch khi nhìn vòm ngực đầy của em lấp ló trong chiếc khăn tắm. Khi còn là sinh viên, tôi khá nổi bật vì là hoa khôi của trường, lại có thành tích cao trong học tập. Lúc còn là sinh viên năm nhất, tôi đã cộng tác với nhiều báo đài, đến năm hai đã được nhận vào làm ở đài truyền hình. Tôi được cha mẹ tin tưởng, đặt nhiều hy vọng, được bạn bè, thầy cô yêu quý.
Ngày ấy, tôi được nhiều anh theo đuổi, giàu có, nghèo có, giả dối, chân thành đều có. Nhưng không hiểu tại sao tôi không thể có cảm tình được với bất kỳ ai. Mọi người bảo tôi kén cá chọn canh và tôi cũng nghĩ thế thật. Có lẽ tôi chưa gặp được người phù hợp, duyên trời chưa định, vả lại thế cũng tốt… tôi càng có thời gian cho học hành và công việc của mình hơn. Vì thế, dù thấy lũ bạn mải mê hẹn hò, yêu đương tôi cũng chẳng lấy làm sốt ruột.
Ra trường được 3 năm, tôi có thêm bằng thạc sỹ, công việc cũng tốt hơn trước nhưng chuyện yêu của tôi vẫn chẳng thấy có biến chuyển gì. Lúc này mọi người lại nghĩ tôi đang phấn đấu công danh nên chưa muốn yêu ai, và tôi cũng nghĩ thế thật. Nhưng đến bây giờ thì tôi đã hiểu, đã tìm được bản ngã của chính mình… tôi là les!
Tôi chỉ nhận ra sự thật ấy khi có chuyến công tác vào Nha Trang cùng một đồng nghiệp nữ. Thường thì chúng tôi có phòng riêng nhưng do hôm đó khách sạn hết phòng nên chúng tôi ở phòng đôi. Cô ấy tên Hoài Thu, ít hơn tôi ba t.uổi, là sinh viên mới ra trường, vừa được tôi tuyển vào phòng. Trước kia tôi đã từng nghĩ nếu là con trai, nhất định mình sẽ tán bằng được cô gái này, một cô gái thông minh, xinh đẹp lại có thân hình gợi cảm. Hơn nữa, tôi nghĩ đơn giản rằng, đàn ông hay phụ nữ đều thích cái đẹp nên tôi để ý Thu cũng là chuyện rất đỗi bình thường. Nhưng đến khi ở cùng phòng nhau, tôi nhận ra cảm xúc, suy nghĩ của tôi trước đây hay bây giờ đều là do tôi thích cô ấy.
Trong mắt tôi em là cô gái hoàn hảo (Ảnh minh họa)
Khi tắm xong, Thu quấn mình trong chiếc khăn bông, để lộ đôi chân trắng mịn màng, phần trên thấp thoáng vòm ngực đầy đặn. Lúc nhìn thấy cô ấy bước ra từ nhà tắm, tim tôi đ.ập thình thịch, có cảm giác như ngộp thở. Cố trấn tĩnh lại bản thân và tỏ ra bình thường, tôi đi lấy quần áo rồi vào ngồi trong buồng tắm, phải mất đến hơn một tiếng tôi mới có thể bước ra ngoài.
Từ lúc ấy, tôi ngại nhìn Thu, ngại bắt chuyện, có chút gì đó cáu kỉnh trong giọng nói của tôi. Thu lại tưởng làm tôi phật lòng điều gì nên lại càng sán đến hỏi han. Mỗi lần như vậy, tôi lại đứng dậy đi ra chỗ khác nhưng em không chịu dừng lại. Tối đến khi chúng tôi đi ngủ, em vòng tay qua người tôi thủ thỉ: “Chị à, có chuyện gì em không phải chị cứ bảo em, em sẽ sửa mà”, rồi cô ấy gục đầu vào lưng tôi.
Video đang HOT
Những cử chỉ của em khiến tôi không thể kìm được bản thân, tôi đã quay lại ôm và hôn em cuồng nhiệt. Giây phút đó với tôi thật tuyệt vời nhưng nó lại khiến em kinh ngạc vô cùng,… Em không kịp phản ứng gì, chỉ mở to mắt nhìn tôi. Khi nhận ra hành động của mình, tôi cũng cảm thấy kinh tởm chính bản thân mình. Lúc đó, tôi vớ vội áo choàng chạy ra biển, đêm ấy tôi không quay lại phòng.
Cả đêm đi lang thang trên bờ biển, tôi vẫn không thể lý giải hay nói chính xác là tôi không thể tin được những gì đã xảy ra. Tôi là les ư? Tôi đang có trong tay tất cả những gì mình muốn nhưng nếu mọi người biết tôi là, tôi sẽ còn lại gì đây? Nhớ lại những câu chuyện đọc được trên mạng tôi mới thấy những người les họ đã khổ sở như thế nào và chẳng nhẽ giờ đây, tôi là một trong số họ? Làm sao tôi dám quay lại gặp em nữa? Nếu em nói ra, tất cả mọi người sẽ biết chuyện này sao? Tôi tưởng tượng ra những ánh mắt của mọi người nhìn mình đầy khinh miệt… nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn phải đối mặt với tất cả…
Quay lại phòng lúc trời đã sáng, thấy em đang năm nghiêng mặt vào tường, tôi nghĩ chắc em đang ghê tởm tôi lắm. Vội vàng thay quần áo, thu xếp hành lý, tôi nói với em là mình sẽ chuyển sang khách sạn khác, có gì cứ liên lạc qua mail hoặc nhắn tin. Vừa xếp đồ vào valy, bàn tay vẫn đang run lên bần bật. Dù đã ngồi mất cả đêm để lấy lại bình tĩnh nhưng sao đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể điều chỉnh được cảm xúc và hành động của mình.
Nhưng tôi sững người khi em tiến đến gần và ôm tôi, đặt lên má tôi một nụ hôn nhẹ nhàng.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với tôi và em?
(Còn tiếp)
Theo 24h
Vở kịch làm "đàn bà"
Tôi sẽ rũ bỏ con người thật của mình để trở thành một người đàn bà đúng nghĩa.
Gửi Bạn trẻ cuộc sống!
Tôi đã được đọc rất nhiều bài tâm sự của các bạn độc giả trên chuyên mục, nó giúp tôi hiểu thêm về cuộc sống, cũng như có thêm nhiều kinh nghiệm hơn trong công việc, tình yêu. Hôm nay, tôi quyết định chia sẻ câu chuyện của mình và mong muốn sẽ nhận được những lời khuyên bổ ích từ các bạn độc giả.
Gần đây dư luận có vẻ rất quan tâm tới vấn đề đồng tính, từ đám cưới của 2 cô gái ở trường Raffles, clip tỏ tình của 2 chàng trai ở trường Rmit hay gần đây là chuyện chuyển giới của ca sỹ Lâm Chí Khanh... Mỗi người có quan điểm riêng, có người ủng hộ nhưng cũng có người kịch liệt phản đối. Đó là ý kiến cá nhân nên tôi không bình luận nó mà chỉ chia sẻ câu chuyện của mình, hi vọng góp phần nhỏ vào việc thay đổi cách nhìn của một số người về thế giới thứ 3.
Tôi cũng sinh ra và lớn lên trong một gia đình nề nếp, được ba mẹ quan tâm, yêu chiều. Từ khi còn nhỏ, tôi đã rất thích chơi nhưng trò chơi của con trai dù thực tế tôi là một cô bé. Khi còn đi học cấp 2, cấp 3, tôi cũng cảm thấy rất quý mến các bạn cùng giới, có gì đó thật lạ nhưng lúc đó có lẽ tôi chưa đủ khôn lớn để hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.
Cũng có thể tôi đang chọn giải pháp trốn chạy, tôi tự nhủ rằng, chắc tại các bạn xinh xắn và nữ tính hơn nên mình thấy thích vậy thôi. Bố mẹ tôi làm việc lao động chân tay nên rất vất vả để nuôi tôi ăn học, chính vì thế tôi càng cố gắng học hành và rồi tôi cũng đậu đại học.
Chuyện thực sự bắt đầu khi tôi gặp cô ấy ở đại học, lúc đầu tôi cũng chỉ nghĩ như mọi lần, chắc tại bạn ấy dễ thương, còn mình thì quá "nam tính" nên mới quý cô ấy. Nhưng không, lần này không phải vậy, bạn ấy cũng quý mến, quan tâm và coi tôi như một người bạn thân. Cô ấy hay tự tay làm tặng tôi những món quà rất đẹp khiến tôi càng hy vọng vào một "điều kỳ diệu" sẽ xảy ra với hai chúng tôi, dù tôi chưa một lần thổ lộ.
Tôi cũng chỉ dám im lặng và cố gắng trở thành một người bạn tốt của cô ấy trong suốt 3 năm học đại học. Tôi thấy nhớ bạn ấy khi không gặp, muốn đi học 24h một ngày và 7 ngày một tuần chỉ để gặp bạn ấy. Những chuyện buồn nhất của tôi là khi bạn ấy chia sẻ có một chàng trai nào đó đang theo đuổi, lúc đó tôi chỉ biết lắng nghe dù trong lòng rất buồn. Nhưng rồi các chàng trai đó đều lần lượt thất bại, tuy biết rằng ích kỷ nhưng tôi thực sự rất vui vì tôi vẫn có thể cùng bạn mình đi dạo lang thang mà không sợ có một người thứ 3 nào đó quan trọng hơn mình xen vào.
Ở nơi xa ấy, bạn cũng hãy hạnh phúc nhé! (Ảnh minh họa)
Dù không may cho tôi là số chàng trai đến và đi không ít, nó đồng nghĩa với việc tôi phải nếm trái đắng và trái ngọt rất nhiều lần. Nhưng thôi, có đắng một chút thì ta mới quý trọng vị ngọt hơn, tôi nghĩ vậy.
Giá như bạn ấy học đại học cùng tôi không phải 3 năm mà là 5 năm, 10 năm hay suốt cuộc đời thì tôi cũng chấp nhận. Dĩ nhiên chuyện đó không thể xảy ra được rồi, tôi và bạn ấy cũng tốt nghiệp. Tôi trở về và xin được một công việc ổn định, còn bạn ấy lại xin vào làm ở một công ty rất xa, cách quê tôi gần 2000 km. Dù vậy tỗi vẫn thường xuyên giữ liên lạc bởi không nói chuyện hay nhắn tin với bạn ấy thì tôi thấy nhớ vô cùng.
Thấy bạn bè lần lượt giới thiệu người yêu rồi lập gia đình vừa mừng cho họ mà cũng thấy tủi thân cho mình. Có những khi tôi muốn nói sự thật với bạn ấy, nói sự thật với gia đình nhưng rồi tôi lại không đủ dũng cảm, tôi sợ bạn ấy không chấp nhận và xa lánh tôi, tôi cũng sợ làm phiền lòng ba mẹ vì ba mẹ đã vất vả vì tôi lắm rồi.
Một lần, tôi đọc được một chương trình về giáo dục giới tính ở trên mạng, nó khiến tôi hiểu ra nhiều điều mà trước đây tôi đã cố tình quên lãng. Lẽ thường cuộc sống một người phụ nữ cần một người đàn ông và một người đàn ông cũng cần một người phụ nữ để cùng xây dựng tổ ấm với những đứa con của mình. Đó là điều tự nhiên của cuộc sống, nó giúp cuộc sống duy trì và tạo ra nhưng con người mới. Tôi hiểu rằng dù cô ấy có chấp nhận tôi, tôi sẽ hạnh phúc lắm đó những rồi niềm vui có được tay gang?
Tôi không phải là một người đàn ông thực sự, không đủ khả năng làm chồng, làm cha, không đủ tự tin đưa cô ấy đến những nơi công cộng dưới cái nhìn ái ngại của mọi người. Có thể im lặng sẽ tốt hơn chẳng? Có thể sẽ có một người đàn ông đủ mạnh mẽ đến che chở và bảo vệ cô ấy... chắc chắn khi đó tôi cũng sẽ thấy hạnh phúc thôi. Tôi tin vậy và quyết giữ kín tình cảm của mình.
Khi câm lặng với tình yêu của mình, tôi sẽ không lo lắng mất đi người bạn đó, cũng sẽ không đem lại cho gia đình tôi những phiền muộn nữa. Một mình buồn mà những người xung quanh vẫn vui vẻ, hạnh phúc thì đáng làm lắm chứ?
Tôi cũng phải làm một người vợ đúng nghĩa thôi bởi khi sinh ra, số phận đã định ra cho tôi nhiệm vụ đó rồi. Có những vở kịch thật khó khăn nhưng hãy làm hết mình vì nó thì chắc hẳn sẽ không có đạo diễn nào lại từ chối mình cả. Và hơn hết, tôi tin khi tôi im lặng, bạn tôi sẽ tìm được một bến bờ vững chắc và yên bình hơn...
Bạn à! Hãy sống hạnh phúc cùng một chàng trai nào đó thật xứng đáng và có những đứa con thật đáng yêu. Tôi cũng sẽ cố gắng như vậy! Tôi yêu bạn nhiều lắm - người bạn có duyên mà không có phận của tôi à! Từ đây cũng xin mọi người hãy có cái nhìn thiện cảm hơn với thế giới thứ ba, với những người như chúng tôi. Chúng tôi đã thiệt thòi, đã nhiều day dắt lắm rồi... Xin đừng để chúng tôi phải trở thành những diễn viên bất đắc dĩ trong cuộc sống không thể thiếu được tình yêu này!
Theo 24h
Trở về bên em, chị nhé! Nếu như chị là đàn ông thì nhất định em sẽ lấy chị làm chồng đấy chị ạ! Còn nhớ một năm trước đây, chị đã được tuyển dụng vào công ty và dọn đến ở khu nhà trọ này. Khi đó, chị đang rất đau khổ vì bị mọi người h.ành h.ạ, bị người chồng ruồng bỏ. Chị hơn em 16 t.uổi...