Nhật ký buông lưới
Không chấp nhận được kiểu gã trai già thò cái tổ quạ bù xù ra hỏi trống không: “Hỏng gì đấy?”
Ngày… tháng… năm…
Giờ này ngồi đây, mải miết gõ phím thế này, cái laptop chạy êm ru. Tốt đấy! Nhưng tay nghề cao không đồng nghĩa với người thợ tốt.
Mình không chấp nhận được kiểu gã trai già thò cái tổ quạ bù xù ra hỏi trống không: “Hỏng gì đấy?”. Chưa nghe mình kể lể hết tội tình thì gã đã xua tay: “Biết rồi biết rồi. Đưa máy đây.”. Trong lúc mình còn ngần ngại chưa muốn đưa thì gã đã thò cái tay dài ngoằng ra, giật lấy cái máy, chui tụt vào nhà và đóng sầm cửa lại, để mặc mình ngơ ngác đứng giữa sân. Lo lắm, nhỡ đâu gã lại trổ tài “luộc đồ” thì vỡ mặt.
May mắn thay, sau nửa ngày kỳ cụi ngóng xem động tĩnh từ nhà hàng xóm, cuối cùng em máy tính yêu quý cũng trở về, lành lặn và có phần khỏe mạnh hơn xưa. Gã trai già buông mỗi một câu: “Vệ sinh sạch sẽ vào và đừng cho ai cắm lung tung. Hết!”
Không hiểu. Nói chung là không hiểu gì.
Ngày… tháng… năm…
Online. Thấy nick một người bạn cũ sáng tưng bừng, cô nàng này sau khi ra trường đã nghe theo tiếng gọi quê hương trở về. Cô nàng nhảy bổ vào chat. Sau vài câu chào hỏi thông thường, cô nàng bắt đầu ba hoa “tán tỉnh” mình bằng vụ… ngập lụt cách đây vài năm:
- Cậu ạ. Hồi ấy nghe cậu kể về cái thú quăng lưới giữa phố mà tớ thấy nực cười lắm. Chuyện đâu có chuyện vô lý thế, phố thì để đi chứ ai lại để… quăng lưới.
Video đang HOT
- …
- Mà cái làm tớ thấy buồn cười hơn cả í, là cái thái độ của cậu lúc ấy. Tớ nói thật, ngập lụt thế, người bình thường còn phải méo mặt ra. Đằng này cậu cứ nhơn nhơn: thích lắm, sướng lắm, đã lắm… khi nói về chuyện quăng lưới giữa đường ấy. Nhưng mà rồi…
- ???
- Rồi bây giờ thì tớ đã hiểu vì đang được sống trong khung cảnh ấy đây.
- Nè, hình như quê cậu đâu có lụt?
- Lụt không phải là vấn đề mà vấn đề là quăng lưới. Tuyệt thật cậu ạ.
- Tuyệt là tuyệt thế nào?
- Mấy tay quái xế khu tớ “tịt ngòi” rồi, bọn hắn đã phải lắp lại phanh để kìm hãm bản thân khi cần thiết, đặc biệt là tật phóng nhanh vượt ẩu cứ gọi là triệt, triệt hẳn. Âu cũng là nhờ cái lưới.
- Chết. Thế nguy hiểm chết. Nhỡ đâu quăng… nhầm.
- Ha ha. Nhầm á? Thỉnh thoảng đấy. Nhưng toàn có lợi cả. Này nhé: bác dâu tớ bắt lại được con gà sổng chuồng cũng nhờ các anh ấy quăng lưới nhầm; Ông anh đứa bạn của thằng em họ tớ nhậu say, quên cả đường về, đến lúc bị quăng cho một cái, đứng lại, đang định to tiếng cãi cảnh sát thì may quá bố anh í đi qua, hộ tống về nhà luôn; Một anh khác mãi đến lúc bị quăng mới biết bánh xe mình sắp… long ra, vân vân… Nói chung là nhiều những vụ như thế lắm, kể không hết đâu.
Mình chợt nhớ anh trai nàng này cũng là cảnh sát giao thông, mình hỏi lại:
- Thế anh cậu nói gì về việc này?
Nàng ta thở dài:
- Anh tớ bảo quăng quen tay rồi tính nước chuyển về làm… ngư dân. Vì quăng lưới đánh cá còn có sản phẩm rõ ràng là con cá, chứ quăng xe, vừa nguy hiểm, vừa… dễ bị ăn chửi.
Ngày… tháng… năm…
Đem câu chuyện của cô bạn kể với cả phòng, mọi người cười khẩy:
- Cô vĩ mô quá rồi đấy. Nhiệm vụ của cô bây giờ là quăng đại một hotboy nào đó cho chúng tôi được nhờ, nhá.
Ơ… sao mọi người chuyển đề tài nhanh vậy?
Theo DV
Nhật ký: Lần đầu đến nhà... trai
Mình thề rằng mình chẳng hề thích sang bên ấy tẹo nào, nam nữ thụ thụ bất thân mà.
Ngày... tháng... năm...
Lại lần vào diễn đàn, lại thấy nickname lẳng lơ hôm nọ cười nói ha hả, chả có biểu hiện gì của người bị chồng phát hiện ra tội lỗi của mình. Ức chế. Vô tình bấm vào topic cũ, tò mò kéo xuống dưới, thấy chị này đang bò lăn ra cười, bảo rằng đấy là truyện cười lấy ở đâu đó, giờ mang về "làm quà" cho chị em. Hic, chuyện này mà cũng mang ra đùa được, như thật. Bà chị này thật là vô đối!
Ngày... tháng... năm...
Mình thề rằng mình chẳng hề thích sang bên ấy tẹo nào. Thứ nhất là chả chơi chả bời gì mấy với 2 gã ấy, thứ nhì là nam nữ thụ thụ bất thân. Tóm lại, mình chỉ muốn nhấn mạnh vào đây là mình sang bên đó hoàn toàn là do hoàn cảnh.
Sáng. Cuối tuần, tha hồ thảnh thơi, xả hơi mệt nghỉ. Reng... reng... có điện thoại. Ai có thể phá hỏng buổi sáng đẹp trời của mình vậy? Liếc cái điện thoại: Sếp! Trời ơi là trời, cái cuối tuần của tôi!!! "Làm báo cáo rồi gửi gấp cho anh trong sáng nay nhé" - mệnh lệnh của sếp ngắn gọn chỉ có vậy. Muốn được tính công làm thê quá đi.
Mở máy. Tổng hợp số liệu... lên báo cáo... Bỗng... cái máy đứng im... Tịt ngóm... Màn hình lại sáng, những dòng chữ lạ chạy lịch bịch... Không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Những tín hiệu lạ lùng trên màn hình vẫn nhấp nháy liên hồi. Vội mở cửa chạy ra sân, thấy trai trẻ lưng trần bóng nhẫy đang hì hục... lên xà ở giữa sân tập thể.
Chắc nhìn cái mặt mình ngu quá hay sao mà thằng bé cười ré lên, nó hỏi mình có chuyện gì, mình thật thà kể tội cái máy. Thằng bé vỗ tay cái bốp, giật cả mình:
- Chị yên tâm, sang nhà em, có chuyên gia miễn phí. Chị về mang máy sang luôn đi.
Như người chết đói vớ được... kẹo. Mình vội vàng nhảy bổ vào nhà, phi lên phòng, ôm máy xuống, tí nữa cắm răng vào bậc cầu thang.
Bước chân vào nhà hàng xóm, ngay lập tức mình nhận ra sai lầm khủng khiếp: Trai trẻ đang vội vàng xếp lại cái bàn máy tính trong khi trai già vẫn mải mê...ôm chăn trên giường, miệng phát ra những âm điệu du dương được tạo nên bởi những tiếng "khò... ò... khừ... ừ..."
Theo DV
Nhật ký: 20-11, nhớ ngày xưa! Đám nhóc tụi mình ngả hộp bánh - quà định tặng cô - ra, chia nhau ăn lấy sức để... đi về. Ngày... tháng... năm... Sắp đến ngày nhà giáo rồi, bồi hồi thấy mình như còn bé bỏng. Ngày... tháng... năm... Sáng. Mở cửa nhà đầy khoan khoái. Vươn vai ưỡn bụng, nhắm mắt hít thở. làm vài động tác thể dục...