Nhật ký buồn sau một ngày làm người lớn
Hôm nay là một ngày rất buồn, thật. Hay đúng hơn là một ngày tệ hại và bi kịch y như những người trưởng thành vẫn hay nói với nhau. Cuối tháng nên hết tiề.n. Sáng ngủ dậy việc đầu tiên làm là thở dài chứ không phải mỉm cười vì nghĩ mình có một ngày mới để làm mọi thứ như người khác.
Mọi thứ của mình bao gồm đến công ty, làm việc vì phải làm chứ cũng không còn là đam mê và thích thú. 8 tiếng nơi văn phòng là một cuộc chiến dù không ai đấu tranh với mình cả, cơ bản cũng là mình tự thấy mệt mỏi nhưng chưa dám từ bỏ vì nghĩ nghỉ việc rồi sẽ bắt đầu lại ở đâu?
Rồi những điều đen đủi vớ vẩn nhỏ nhặt tự nhiên kéo nhau đến trong cùng một ngày. Bỗng có cảm giác mình bị cả thế giới phản bội, quay lưng, giờ chả lẽ lại khóc cho bõ tức? Nhưng không, ai đó nói lớn rồi thì chuyện khóc và cười cũng không được tuỳ ý, vì người khác vẫn đang nhìn mình.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Cho đến giờ thì cũng đã hiểu vì sao những người trẻ như mình thường hay than thở, thường hay hoang mang, còn thường hay cô đơn và nuối tiếc thứ ánh sáng rực rỡ trong quá khứ của những ngày đi học. Lớn dần lên đồng nghĩa với trách nhiệm và áp lực cũng tăng thêm, những ngày sống cho mình bớt lại và một ti tỉ thứ cảm giác nặng nề khác như thất vọng về bản thân, rồi phải làm gì thì đúng, làm gì thì sai, chọn rẽ hướng nào để không bị hối hận, đối mặt với những cú sốc ngoài đời như thế nào. Mệt thật!
Đã có nhiều hơn một ngày chỉ muốn bỏ hết tất cả rồi ngủ vùi một giấc thật sâu, một ngày mặc kệ cuộc đời, kệ mọi người, kệ công việc, kệ những trách nhiệm và áp lực. Một ngày trong đầu không bị hàng tá thứ suy nghĩ, trăn trở co giằng; không bị cơm áo gạo tiề.n làm cho mình trở nên thực dụng. Nghe thì già đời nhỉ, nhưng có đứa nào vừa ra trường mà không nghĩ đến những chuyện thế này đâu?
Chả trách ai lớn rồi cũng chỉ muốn bé lại mau mau. Trưởng thành là một công việc mệt mỏi mà chẳng ai trốn được. Nhưng nghe bảo cái giá nhận lại cũng là cao nhất so với những công việc mình đã, đang và sẽ làm. Nên than thở vậy thôi, lại tiếp tục lớn nào…
Theo Iblog
Hoang mang khi bị anh rể sà.m s.ỡ
Vừa dứt lời anh ôm mình sát vào người anh rồi bế mình lên. Mình kịp cảm nhận "cái ấy" của anh đang sát vào người mình. Lúc này mình hét lên: "Anh thả em xuống ngay nếu không em sẽ bảo chị Hiền", lúc đó anh mới chịu thả xuống rồi lầm bầm "làm gì dữ vậy, anh chỉ định coi Dì nặng bao nhiêu kg thôi mà!"
Mình hiện tại đang là sinh viên năm nhất của một trường đại học trên Hà Nội, mình có một chị gái đã lập gia đình và anh chị có mua một căn chung cư nên bố mẹ muốn mình ở cùng với anh chị một là mình có anh chị ở bên cạnh bảo ban thì bố mẹ cũng yên tâm hơn hai là chị mình cũng mới có em bé, mình ở đấy có thể giúp đỡ được chị phần nào.
Xin nói sơ lược một tí về anh rể mình: anh là con của một gia đình mẫu mực, gia giáo có tiếng ở quê mình, anh học hành giỏi giang nên vừa mới ra trường đã được một công ti nước ngoài nhận vào làm việc với mức lương khá cao.. Tóm lại là mình rất tôn trọng và nể nang anh coi anh là thần tượng vậy. Thế nên bây giờ sống cùng nhà mình thực sự ngỡ ngàng, thất vọng và khin.h b.ỉ anh rể bởi vì anh ta đã sà.m s.ỡ mình không ít lần.
Ảnh minh họa
Có lần mình đang đứng làm bếp thì bị muỗi chích vào bắp chân. Mình đưa tay gãi gãi vài cái rồi làm bếp tiếp. Tự dưng lão anh rể ở đâu lù lù đằng sau, đưa tay gãi gãi xoa xoa vào chỗ muỗi chích cho mình. Mình bối rối quá chỉ nói lí nhí "anh làm gì thế ạ? "rồi giả vờ quên chưa thu quần áo, mình chạy vội lên tầng trên. Từ lần đó mình đâ.m ra ngại ngại với anh rể.
Lần khác thì mình đang ôm cháu đứng chơi, anh rể từ cửa đi vào dang tay ra rồi nói "Dì mỏi chưa để anh bế cháu hộ cho nào!", nói rồi anh bế thốc mình lên trong khi mình thì đang bế cháu. Mình bất ngờ quá không kịp phản ứng gì chỉ la lên "á á, anh làm gì thế? Ngã cháu thì sao".
Thế là anh rể liền thả mình xuống kèm thêm "khuyến mãi" là một cái bóp eo và ánh mắt nhìn mình tình tứ. Lần này thì mình thực sư sợ quá, mình ôm cháu chạy lên lầu khóa cửa phòng lại. Lần trước có thể là hiểu lầm chứ lần này đích thị là anh rể có gì đó với mình rồi.
Chiều hôm thứ bảy vừa rồi chị mình bận công chuyện nên đi vắng chỉ có anh rể đang nghe nhạc, mình từ phòng đi xuống bếp nấu cơm thì anh kêu mình lại rồi nói "Nhạc hay quá, dì H...à ! Em nhảy với anh nhé!". Nói rồi anh chụp lấy tay mình rồi kéo mình sà vào ngực của anh ta. Mình rút tay lại rồi đẩy anh ta ra và nói "Em không biết nhảy, em còn bài tập chưa làm xong giờ em phải làm nốt đây ạ". Thế là mình chạy tót vào phòng khóa chặt cửa lại không dám ra nữa. Phải đợi đến khi nghe tiếng chị mình về nhà thì mình mới dám ra khỏi phòng.
Chưa kể dạo này anh rể rất thường vào phòng mình mà không gõ cửa, hay chỉ gõ 1-2 tiếng mình chưa kịp lên tiếng thì anh đã mở cửa tự ý vào luôn nhất là những khi chị mình đi vắng. Anh hay vào phòng mượn cớ thăm con nhưng thực chất là nhìn chằm chằm vào mình. Anh rất hay nhìn mình với ánh mắt...khác thường và hay kêu mình ra phòng khách chơi cho thoáng mỗi khi chị mình vắng nhà.
Còn lần gần đây nhất khi mình đang rửa rau, anh rể cứ lượn qua lượn lại hỏi han này nọ, rồi hỏi mình "Dì H bao nhiêu kh?", "dạ 45kg"- mình đáp. "Nhẹ thế à? Đâu...để anh xem nào..". Vừa dứt lời anh ôm mình sát vào người anh rồi bế mình lên. Mình kịp cảm nhận "cái ấy" của anh đang sát vào người mình. Lúc này mình hét lên: "Anh thả em xuống ngay nếu không em sẽ bảo chị Hiền", lúc đó anh mới chịu thả xuống rồi lầm bầm "làm gì dữ vậy, anh chỉ định coi Dì nặng bao nhiêu kg thôi mà!"
Tất cả những lần trên chỉ diễn ra khi nhà chỉ có mình và anh, còn khi nhà có chị gái thì anh ta giữ khoảng cách nhất định với mình. Giờ mình không biết phải làm thế nào nữa, mấy lần mình định xin bố mẹ cho mình thuê phòng trọ ra ở riêng nhưng bố mẹ không đồng ý vả lại chị mình cũng tha thiết mong mình ở lại để chăm cháu giúp anh chị vì giờ anh chị vẫn còn đang phải trả nợ ngân hàng nên thuê người giúp việc trông cháu là quá khó khăn.
Theo Iblog
Hoang mang khi không biết đứa con trong bụng mình là của ai? Tôi đã đợi chờ đứa con bao ngày tháng qua, nhưng khi biết mình có thai, tôi lại lo lắng, hoang mang tột độ. ảnh minh họa Tôi và chồng cưới nhau được hơn 1 năm mà vẫn chưa có con nên cả 2 đều có chút lo lắng. Thế nhưng khi biết mình có thai, tôi lại không dám nói cho chồng...