Nhật kí tình yêu
Mối tình đầu thật sự khó quên… nhưng anh đã cố gắng thật nhiều, thật nhiều… rồi bất chợt anh gặp em. Em đã làm anh quên đi người con gái đã phản bội mình…
Em còn nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau không nhỉ? Anh thì nhớ rõ lắm, anh nhớ cả từng giờ, từng phút… anh ngỡ như là định mệnh. Lần đầu tiên gặp nhau, em nhìn anh cười một nụ cười rất dễ thương, đó là lần đầu tiên anh thấy nụ cười ấy.
Em còn nhớ những lần đi uống nước với nhau không? Em toàn kêu anh đi uống trà sữa, anh thì không thích trà sữa tí nào, anh chỉ thích cafe thôi nhưng để em vui anh cũng tập thích trà sữa như em. Những buổi chiều rảnh rỗi em được nghỉ học, anh cũng vậy, em chạy xe đạp lên đón anh rồi anh chở em đi. Anh không thích chạy xe đạp đâu, chạy mệt lắm ấy, anh em leo mấy con dốc đổ hết mồ hôi vì lâu rồi anh có chạy xe đạp đâu mà.
Em hỏi anh rằng: – Anh có mệt không?
Anh quay lại trả lời em, dù vẫn còn thở không ra hơi vì mệt:
- Mệt chứ sao không, em chở anh nha.
Em khẽ nũng nịu:
- Anh con trai phải chở em chứ, không chịu đâu!
Video đang HOT
- Ừ thì anh chở, mỗi tuần chúng mình đều có những ngày như thế, điều đó khiến anh rất vui và hạnh phúc, vì có em bên cạnh.
Em thì lúc nào cũng thế… ngốc.. ít khi chịu nghĩ cho mình gì hết, cũng không bao giờ đòi anh mua cái này, cái kia cho em, chỉ đòi kẹo anh thôi (không sợ sâu răng gì hết) chỉ thích ăn kem rồi chocolate nữa. Anh nhớ những gì em thích, những gì em ghét nữa.
Rồi anh nhớ buổi chiều mưa, anh và em đi chơi về bị dính mưa ướt hết luôn, lạnh ơi là lạnh nhưng sao anh thấy ấm áp vì có em bên cạnh.
Những ngày tháng bận rộn chúng mình ít gặp nhau hơn, có khi cả 2 tuần mình mới gặp nhau, điều đó làm anh nhớ em lắm. Chúng mình chỉ sms mỗi tối hỏi thăm nhau, không có anh bên cạnh em, anh lo lắm biết không, em thì lười ăn, đã vậy còn hay ốm nữa, anh phải nhắc nhở em mỗi ngày, mỗi buổi sáng, trưa và chiều tối em mới nghe. Anh biết em sợ anh lo lắng, không tập trung vào làm việc được nên mỗi lần em ốm, em thường giấu không cho anh biết, chỉ nói với anh khi tối đến anh đi học, đi dạy thêm về.
Chỉ cần tay anh và em đan vào nhau vậy là đủ rồi… (Ảnh minh họa)
Những lúc anh buồn, em cũng không nói gì, chỉ ở cạnh anh lúc anh cần, dù không nói gì nhưng anh hiểu mà, chỉ cần có em bên cạnh thì mọi nỗi buồn của anh dường như không còn nữa. Chỉ cần tay anh và em đan vào nhau vậy là đủ rồi.
2 tháng trôi qua, 2 tháng hạnh phúc đối với anh… và em lại bất chợt ra đi..
Em gọi cho anh và nói:
- Hôm nay, em bay sang Canada…
Anh giật mình đến không thể nói được gì… Anh đòi gặp em… em nói: em đang ở sân bay… sắp tới giờ rồi…
Rồi anh vội vã chạy đến nhà em… cả nhà em đã đi hết rồi…
Tại sao chúng mình lại xa nhau, anh không hiểu, anh đã tìm lý do từ rất lâu… đến hôm nay khi anh nhận được email từ em… anh mới hiểu… Anh biết em còn yêu anh và quan tâm đến anh rất nhiều, và anh cũng thế. Anh cũng biết sao em lại ra đi, nó càng làm anh thấy nhớ em, em bỏ ra đi vì sợ sẽ làm gánh nặng cho anh sau này, vì em ốm yếu, và cũng hay bệnh nữa. Em sợ anh sẽ phải chăm sóc cho em, sợ em không mang lại hạnh phúc cho anh. Em thật ngốc, anh đã hứa với em là dù thế nào anh cũng chăm sóc và lo lắng cho bé ngốc của anh mà. Anh vẫn không quên lời anh hứa đâu ngốc à.
Anh đang cố vượt qua nó, và cũng muốn người anh yêu cùng vượt qua với anh…
Lại 1 lần nữa người con gái thứ 2 cũng rời xa anh… nhưng không phải vì không yêu anh…
Anh sẽ sống tốt vì em và anh vẫn sẽ đợi… đợi 1 ngày nào đó em quay về… anh sẽ lại được nắm lấy tay em… nhưng lần này anh sẽ không buông ra nữa đâu… thật đó… Anh yêu em… Đừng khóc nữa nha em… em yêu của anh…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em yêu anh vô cùng
Anh ơi, anh có biết là em nhớ anh lắm không? Em thực sự rất muốn ở bên anh, rất muốn được ôm anh, rất muốn được ngả vào vòng tay anh. Xa anh em mới biết là em đã yêu anh thật nhiều. Quên anh là một điều rất khó đối với em. Nhưng thực đáng tiếc đó là điều duy nhất em có thể làm để bảo vệ hạnh phúc gia đình cho anh.
Em tự hỏi bản thân mình tại sao em lại yêu anh, anh là thày của em mà. Tại sao chúng ta lại yêu nhau vậy? Qủa thật em đã quá chủ quan khi nghĩ tình cảm đó chỉ là cơn say nắng, để rồi giờ đây em lại chẳng thể nào quên anh.
Em biết dấu chấm hết là quá tàn nhẫn cho chúng ta, nhưng còn cách nào khác nữa đây anh. Em biết thời gian qua anh đã quá đau khổ vì em. Ngày ngày gặp anh ở trường là những ngày thực sự hạnh phúc của em. Nhiều khi em cố gắng cười để anh thấy yên trong lòng,
Thật ra thì em đã khóc thầm đằng sau những nụ cười kia.
Đừng hỏi tại sao con tim em không biết đau. Vì em đã quá đau, mất cảm giác đau rồi anh. Em rất muốn nói cho anh biết là em cũng yêu anh rất nhiều, nhưng em đã cố gắng kiềm chế bản thân mình lại. Làm sao em có thể làm được điều đó khi em biết mình đang phá vỡ hạnh phúc gia đình anh.
Xa anh hai tuần nhưng em lại thấy khoảng thời gian đó là quá lâu. Em nhớ anh vô cùng. Hình ảnh anh không thể nào phai mờ trong tâm trí em, đêm nào em cũng nghĩ về anh. Em nhớ từng giờ từng phút em được ở bên anh. Rồi em nhớ đến ngày cuối cùng chúng ta được ở bên nhau, chúng ta đã giỡn với nhau, chụp hình chung với nhau và anh đã ôm em thật chặt. Tất cả những gì anh có thể nói với người khác là em là đứa học trò mà anh cưng và thương nhất. Rồi những giây phút hạnh phúc vụt trôi qua, em phải nhường lại cho gia đình anh, đó là một điều quá tàn nhẫn đối với em. Nhưng vì anh em sẽ cố gắng vượt qua và đứng vững trên đôi chân mình. Em hy vọng thời gian sẽ xóa nhòa đi vết thương lòng của em.
Hãy hiểu cho em, em yêu anh hơn bất cứ thứ gì và tất cả những gì em làm cũng chỉ vì anh mà thôi! Tạm biệt anh, nhớ nhau trong những kỷ niệm anh nhé!
Christine nhớ Sime rấi nhiều. Rồi sẽ có một ngày em sẽ dịch tất cả những dòng này sang tiếng anh cho anh hiểu. Em yêu anh vô cùng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi niềm người ở lại Mỗi ngày, thời gian cứ trôi, trôi mãi, không dừng lại. Một ngày trôi qua là một ngày em nhớ anh, nhớ nhiều lắm anh ơi. Ở nơi đó anh có nhớ đến em. Mỗi khi nhớ anh, em không muốn khóc nhưng hai mắt em cứ rưng rưng. Nhớ anh, nhớ những điều anh đã làm cho em, nhớ những ngày hai...