Nhất định em sẽ giữ anh thật chặt
Yêu anh em cảm thây cuôc sông này luôn ngâp tràn môt màu xanh của niêm tin và hy vọng. Em là cô gái mang trái tim yêu đuôi, hay suy nghĩ, dê hờn giân, dê bị tôn thương và có thê òa khóc ngon lành.
Nhưng từ ngày yêu anh bông nhiên em lại trở nên vui vẻ và yêu đời đên lạ, dĩ nhiên đôi lúc vân hờn giân nhưng cũng chỉ là những vu vơ trẻ dại mà thôi. Em không hiêu là tình yêu khiên con người ta trở nên tin yêu vào cuôc sông hay bởi anh có phép thân thông quảng đại nên đã biên đôi được cả tính tình và cách nhìn nhân cuôc sông của em.
Từ ngày yêu anh em biêt tự chăm sóc cho bản thân mình. Dù không muôn nhưng em vân cô gắng ép bản thân mình thực hiên theo đúng thời gian biêu mà anh đã kỳ công soạn sẵn, không còn thức khuya dây sớm, cũng chẳng vì ham xem mây bô phim Hàn Quôc mà bỏ quên cả bữa ăn trưa. Từ ngày yêu anh, em không còn dám dâm mình đi dưới cơn mưa môi khi trời đô mưa bât chợt, bởi em sợ nhìn thây nét mặt anh lo lắng môi lân em cảm lạnh, sợ anh đã căng thẳng vì công viêc còn phải bân tâm và nghĩ ngợi vê mình.
Yêu anh em cảm thây cuôc sông này luôn ngâp tràn môt màu xanh của niêm tin và hy vọng (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Em đã biêt suy nghĩ chín chắn hơn, biêt lo lắng và quan tâm tới người khác. Em nhân ra rằng hạnh phúc trong cuôc sông này không chỉ là anh yêu em, em yêu anh mà còn là viêc được trao và nhân yêu thương cho những người thân yêu bên cạnh mình. Em trao đi yêu thương đê nhân vê sự quý mên và quan tâm từ phía mọi người. Với em, được anh yêu vôn đã là hạnh phúc nhưng hạnh phúc ây còn trọn vẹn hơn nữa khi được tât cả những người xung quanh mỉm cười và chân thành chúc phúc cho hai đứa mình.
Yêu anh em cảm thây cuôc sông này luôn ngâp tràn môt màu xanh của niêm tin và hy vọng. Yêu anh, dù trời mưa hay nắng em cũng chẳng hê cảm thây buôn phiên, dù có mêt mỏi hay áp lực vì cả núi công viêc chât đông em cũng chẳng thây chán ghét hay có mảy may suy nghĩ muôn buông bỏ cuôc sông này. Em nhân ra rằng môi ngày trôi qua đêu mang đên cho ta những trải nghiêm, dù là trải nghiêm tôt hay xâu cũng đêu có thê giúp ta hoàn thiên bản thân mình.
Nhât định em phải giữ thât chặt, không cho anh rời mât khỏi tâm tay với của mình (Ảnh minh họa)
Em thường mỉm cười hài lòng khi ngắm nhìn mình trước gương vào môi buôi sáng. Từ ngày yêu anh ai cũng bảo em xinh ra, má đỏ, môi hông và nụ cười thì dịu dàng e âp. Em cũng không biêt nữa, nhưng có lẽ vì muôn lúc nào mình cũng là môt cô gái xinh đẹp trong con mắt anh, muôn anh được hãnh diên với bè bạn mà em biêt chăm chút hơn cho bản thân mình.
Yêu anh và được anh yêu, đôi với em có lẽ chỉ cân như vây thôi đã được gọi là may mắn. Anh là món quà đặc biêt mà thượng đê đã trao tặng, bởi vây nên nhât định em phải giữ thât chặt, không cho anh rời mât khỏi tâm tay với của mình. Trong cuôc đời này tìm được người mình yêu và cũng yêu mình vôn đã chẳng phải chuyên dê, nhưng đê tình yêu ây bên vững và mãi hạnh phúc thì cả hai cùng phải cô gắng thât nhiêu phải không anh?!
Theo VNE
Em đã thấy anh hạnh phúc
Lại một ngày tiết trời ẩm ương, lại một ngày em cũng như thế, lại một ngày em nhớ đến anh. Em không thể bắt mình thôi đừng tìm kiếm anh, tìm kiếm những gì đã trôi xa rất xa...
Em đã tìm thấy trang anh chia sẻ với bạn bè, anh chan hòa, và thật vui vẻ, khác với ngày xưa khi ở bên em. Em như tận mắt nhìn thấy anh đang hạnh phúc trong ngày trọng đại đời mình. Anh khoe về đám cưới, về người vợ trẻ trung xinh đẹp và một em bé xinh xắn chào đời sau đó ít lâu. Anh cười, nụ cười chỉ còn trong ký ức quá cũ.
Em vẫn nhớ trong lớp cấp ba ngày ấy, anh là một kẻ lạnh lùng, chẳng hòa nhập giao du cùng ai, anh học giỏi nhưng thường một mình một kiểu, có bạn rỉ tai em rằng bố mẹ anh bỏ nhau, anh sống với mẹ, một gia đình tan vỡ thì thành viên nơi đó không thể lớn lên một cách hoàn thiện được. Em đã ngây thơ tin điều đó, đã hãi hùng với một gia đình không được trọn vẹn, một mặt em thấy thương anh, thương con người thiếu thốn tình cảm, lúc nào cũng phải tự tỏ ra mạnh mẽ. Và rồi anh đón nhận tình cảm từ em cũng thật bình thản.
Thời gian trôi đi, chúng mình đều đã trưởng thành, em luôn cố gắng dùng trái tim mình sưởi ấm cho cuộc đời cô lạnh của anh. Song càng ngày em càng thấy anh sống khác em quá, lúc nóng lúc lạnh, anh hay thờ ơ và khiến em hoang mang, thấp thỏm, không biết sự thực chữ tình là gì. Đôi lúc anh còn làm em phát điên bởi sự vô tâm cố hữu. Một đứa ấm nóng, nồng nhiệt như em chẳng thể nào ở bên một tảng đá buốt giá như anh.
Mình rời xa nhau cũng chẳng thấy anh buồn bã hay đau khổ, chỉ có em là cõi lòng vẫn đau đáu, luyến thương, vẫn lo cho anh một mình lầm lũi...
Giờ đây, anh vẫn đẹp trai, vẫn mang vẻ ngoài cuốn hút, vẫn khiến em rung động nhưng anh không còn ở bên em nữa, em đã tự tước đi cơ hội được anh che chở.
Em đã thấy thì ra anh cũng biết đùa, biết làm người khác vui, và biết làm người phụ nữ bên mình thấy hãnh diện. Em bỗng nhận thấy đằng sau sự im lặng đáng sợ là một trái tim biết yêu thương, biết đón nhận tình cảm, không vồ vập mà luôn ngấm dần đều với ai biết khơi gợi chữ tình sâu kín trong lòng anh. Em không còn thấy một kẻ ít cười, một kẻ luôn cố giấu lòng mình nữa.
Em đã nhìn thấy anh hạnh phúc, và em cũng thấy hạnh phúc. Em ra đi là đúng phải không?
Theo VNE
Em chỉ giữ lại những nụ cười Trái tim em hướng vê anh và môi ngày trôi qua em lại nhân ra mình yêu anh nhiêu hơn môt chút. Hôm nay trời nắng hơn hôm qua anh nhỉ, cũng giông như tình yêu của em dành cho anh ngày hôm nay lại nhiêu hơn ngày hôm qua. Anh là môt điêu kỳ diêu mà sô phân đã hào phóng ban...