Nhật Bản tái vũ trang: ‘Điềm’ lành hay gở?
Thực ra thủ tướng Nhật Bản Abe đã tranh thủ được các điều kiện mới của thế giới và khu vực để cụ thể hóa chính sách tái vũ trang của mình.
Diễn biến mới nhất tại Nhật Bản khi thủ tướng Abe áp dụng “cách diễn giải mới” với Hiến pháp Nhật Bản là tâm điểm chú ý của cả thế giới, nhất là trong bối cảnh các cuộc xung đột nhỏ trong khu vực có thể châm ngòi cho một lò lửa vũ trang mới.
Ít người biết rằng toàn bộ Hiến pháp của Nhật từ năm 1945 là do người Mỹ soạn thảo, và từ đó tới nay nó chưa từng trải qua một lần sửa đổi nào. Và cũng ít người biết rằng việc “diễn giải mới” này của thủ tướng Abe không phải là động thái quá ư cực đoan, mà là một mắt xích trong diễn tiến chính trị của Nhật và khu vực.
Hiến pháp hòa bình
Nhật Bản là một trong những nước thua cuộc trong chiến tranh thế giới thứ 2. Tháng 8/1945, khi phải đối diện với khả năng Hồng quân Liên Xô đang nhanh chóng tràn xuống và biến Nhật Bản thành một quốc gia trong khối Cộng Sản, Nhật Hoàng và bộ máy quân sự Nhật tính toán rằng đầu hàng Mỹ là biện pháp “an toàn” hơn rất nhiều.
Và chỉ trong một thời gian vài tuần ít ỏi, bộ máy chiếm đóng của Mỹ tại Nhật đã hoàn thành bản Hiến pháp mới của Nhật. Ngoại trừ việc chấp nhận sự tồn tại của Nhật Hoàng như là một biện pháp để trấn an người dân Nhật, hầu như tất cả các nội dung khác của bản Hiến pháp này không khác mấy so với bản Hiến pháp Mỹ: bảo đảm các quyền tự do cơ bản của con người, quyền bình đẳng cho phụ nữ, quy định mức lương tối thiểu cho công nhân…
Cộng với điều 9 – điều khoản hòa bình – thì đây có thể coi là bản Hiến pháp thân thiện và tiến bộ nhất trên thế giới. Bản Hiến pháp này đã tạo điều kiện cho Nhật Bản tập trung mọi nguồn lực cho phát triển kinh tế, khoa học, và kỹ thuật, đồng thời cho người dân một sự bảo đảm an ninh gần như tuyệt đối.
Khi bản Hiến pháp mới ra đời năm 1945, phần lớn người dân Nhật hoan nghênh nó, và Nhật Hoàng cũng như Nghị viện Nhật nhất trí thông qua ngay lập tức. Điều đó rất dễ hiểu. Người dân đã chịu quá nhiều tổn thất và mất mát trong chiến tranh.
Từ khi xảy ra vụ Trân Châu Cảng cuối năm 1942 cho tới giữa năm 1945, Mỹ đã ném bom rải thảm phá hủy khoảng 95% thành phố của Nhật. Thêm hai quả bom nguyên tử Mỹ thả xuống Hiroshima và Nagasaki, người dân Nhật gần như không còn nhu cầu phản kháng, và chỉ hai tiếng “chiến tranh” cũng đã khiến họ khiếp hãi. Quân đội Nhật rệu rã và phân hóa: một bộ phận quyết tử, bộ phận còn lại lên án chính sách quân sự của Nhật Hoàng…
Trong bối cảnh này, một bản hiến pháp hòa bình là cái mà người Nhật trông đợi. Từ đó tới nay, bản hiến pháp hòa bình và tiến bộ này chưa trải qua dù chỉ một lần sửa đổi. Nhưng điều đó không có nghĩa là mọi thứ, đặc biệt là điều 9, đều được giữ nguyên trạng.
Nhật Bản đứng thứ 6 trên thế giới về chi phí quân sự (ngang với Pháp) chỉ để trang bị và hiện đại hóa lượng “tự vệ”
Tỉnh táo xem xét tình hình
Video đang HOT
Mặc dù người dân Nhật chấp nhận bản hiến pháp, tự hào vì nó “hòa bình” nhưng không phải ai cũng thích cảm giác phụ thuộc về an ninh vào một nước khác. Điều 9 “nguyên bản” được dịch ra như sau: “Người dân Nhật mãi mãi lên án chiến tranh và việc sử dụng vũ lực để giải quyết tranh chấp quốc tế. Để thực hiện được điều này, Nhật Bản sẽ không xây dựng lực lượng vũ trang gồm hải quân, không quân, và bộ binh và bất kể phương tiện nào có thể dùng để tiến thành chiến tranh. Nhà nước [Nhật] không được quyền tham chiến.”
Có thể thấy, nếu thực hiện đúng như bản hiến pháp này yêu cầu, Nhật Bản dù kinh tế cường thịnh bao nhiêu, cũng chỉ là “người khổng lồ không răng không móng” và có thể bị đè bẹp bất kì lúc nào. Chính vì nhận thức được vấn đề, các chính quyền Nhật Bản qua thời gian đã tìm cách “kéo giãn” điều 9. Một trong những bước đi quan trọng nhất là xây dựng cho Nhật Bản một lực lượng “tự vệ.”
Cho tới nay, Nhật Bản đứng thứ 6 trên thế giới về chi phí quân sự (ngang với Pháp) chỉ để trang bị và hiện đại hóa lượng “tự vệ” này. Nếu nhìn từ góc độ đó, việc làm của thủ tướng Abe (“diễn giải” hiến pháp theo cách mới để cho phép Nhật Bản phản ứng bằng quân sự trước các mối đe dọa về an ninh quốc gia) không có gì quá mới hoặc “động trời” như một số nước – đặc biệt là Trung Quốc – mô tả.
Nếu nhìn vào cục diện thế giới hiện tại, việc làm của thủ tướng Abe lại càng cho thấy đó là một bước đi lô-gic. Đã từ nhiều năm nay Mỹ cắt giảm viện trợ quân sự cho Nhật và đòi hỏi Nhật phải chia sẻ trách nhiệm nhiều hơn trong các hoạt động gìn giữ hòa bình và an ninh thế giới. Điều này đặc biệt đúng dưới thời tổng thống Obama – người thực sự chỉ muốn dành nguồn lực của Mỹ để lo cho nội bộ nước Mỹ.
Trong cuộc họp báo trước cuộc tập trận hải quân Vành đai Thái Bình Dương RIMPAC ngày 2/7 vừa qua, khi tất cả các câu hỏi đều nhằm vào “đối tượng” Trung Quốc, đại diện Mỹ đã phải nói thẳng rằng đây là cuộc tập trận của 22 quốc gia khác nhau, chứ “không phải là vấn đề giữa Mỹ và Trung Quốc” và “mọi người cần phải quan tâm tới các nước còn lại”. Tóm lại, Mỹ càng ngày càng muốn rút khỏi vai trò làm “viên cảnh sát thế giới duy nhất” và chỉ muốn làm “cảnh sát trưởng” điều hành các nỗ lực chung.
Trong nội bộ Nhật từ nhiều năm nay, người dân đảo Okinawa – một hòn đảo có vị trí chiến lược đối với an ninh Nhật và cũng là một trong số những căn cứ quân sự nước ngoài lớn nhất của Mỹ – đã gây sức ép vô cùng lớn và có vẻ họ sẽ thành công trong việc hủy bỏ căn cứ quân sự đã được thiết lập từ năm 1945 này.
Còn nhìn sang “hàng xóm”, Nhật sẽ thấy Trung Quốc là nước có chi phí quân sự lớn thứ 2 trên thế giới (chỉ sau Mỹ) và sẽ còn tăng, đồng thời với việc tăng cường các hoạt động lấn chiếm trong khu vực (chưa kể gần như độc chiếm các nguồn lợi kinh tế chủ yếu ở châu Phi).
Vậy là trong bối cảnh Trung Quốc “giương nanh múa vuốt,” Mỹ thì rút dần sự hiện diện, lãnh đạo Nhật và những người hiểu địa chính trị đều thấy phải chủ động “tự lo cho mình” là điều đương nhiên, và việc đầu tiên là tái vũ trang.
Tuy nhiên, cần tỉnh táo xem xét để thấy việc làm của thủ tướng Abe không phải hoàn toàn là mang tính “tự vệ”, mà thực ra vị thủ tướng này đã tranh thủ được các điều kiện mới của thế giới và khu vực để cụ thể hóa chính sách tái vũ trang của mình… Việc ông Abe mong muốn đẩy Nhật lên thành một cường quốc độc lập và chủ động về quân sự không phải không xuất phát từ các toan tính. Nên nhớ, nếu “Trung Quốc” có nghĩa là “nước ở trung tâm thế giới” thì Nhật có nghĩa là “mặt trời”.
Trong bối cảnh “cảnh sát số 1 thế giới” là Mỹ đang giảm thiểu hoạt động, Trung Quốc bành trướng và móc nối với Nga, Nhật thì muốn tái khẳng định vị trí dẫn đầu châu Á của mình… tình hình khu vực quả thật vô cùng phức tạp. Chỉ cần sai một bước rất nhỏ là có thể lại mắc vào một vòng xoáy bạo lực ngoài tầm kiểm soát.
Lúc này hơn lúc nào khác, cảnh giác giữ mình là biện pháp tối ưu.
Theo Vietnamnet
Bài học từ Thế chiến thứ nhất đối với Trung-Nhật trên biển Hoa Đông
Khi thế giới sắp kỷ niệm 100 năm Thế chiến thứ nhất, các lãnh đạo Trung Quốc và những người đồng cấp Nhật Bản chắc hăn đã học được bài học chiến lược lớn nhất...
Ảnh minh họa
Leo thang nguy hiểm "kiểu ăn miếng trả miếng"
Tháng 11 năm ngoái, khi Trung Quốc tuyên bố vùng nhận dạng phòng không (ADIZ) trên biển Hoa Đông bao phủ toàn bộ quần đảo Điếu Ngư/Senkaku và chồng lấn với vùng ADIZ của Nhật Bản, nhiều người đã cảnh báo Bắc Kinh và Tokyo có thể lâm vào một xung đột quân sự bởi máy bay của họ có thể thách thức nhau trong vùng ADIZ đầy tranh cãi.
Ngày nay, những quan ngại đó không còn chỉ mang tính chất cảnh báo. Trong tháng 5 và tháng 6, một vài lần các chiến đấu cơ Trung Quốc đã bay với khoảng cách 100 feet so với máy bay trinh sát cánh quạt của Nhật Bản trong vùng ADIZ Trung Quốc tuyên bố trên biển Hoa Đông.
Bắc Kinh sau đó đã tố cáo Lực lượng phòng vệ Nhật Bản đã điều máy bay F-15 vào ngày 11/6 áp sát máy bay Tu-154 của Trung Quốc đang đi tuần tra thường kỳ trên biển Hoa Đông và cũng ở khoảng cách 100 feet. Nhật Bản đã phủ nhận các cáo buộc.
May mắn là không có sự cố nào dẫn tới xung đột hay tai nạn trên không.
Tuy nhiên, với những lời chỉ trích gay gắt đối với nhau sau đó giữa Bắc Kinh và Tokyo, tố nhau có hành động khiêu khích nguy hiểm, chúng ta có thể chắc chắn rằng những vụ đối đầu trên không tự tự sẽ xảy ra trong tương lai. Ác mộng sẽ xảy ra nếu chúng lặp lại khi trò chơi nguy hiểm biến thành một xung đột thực sự.
Đây không phải là một ác mộng vô cớ. Từ tháng 8/2010, Trung Quốc và Nhật Bản đã chơi "trò leo thang" trong vùng lãnh thổ tranh cãi trên quần đảo Điếu Ngư/Senkaku. Vòng xoáy leo thang bắt đầu khi một thuyền trưởng tàu cá Trung Quốc lái hướng tàu ông ta vào tàu tuần tra Nhật Bản trong vùng biển tranh chấp.
Sự bắt giữ và quyết định tra hỏi người thuyền trưởng của phía Nhật Bản đã gây ra phản ứng thái quá từ phía Bắc Kinh. Trung Quốc đã đình chỉ quan hệ cấp cao và ngừng xuất khẩu đất hiếm cho Nhật bản cho đến khi Nhật Bản thả vị thuyền trưởng.
Mọi thứ sau đó trở nên tồi tệ hơn. Tháng 9/2012, Tokyo đã chi 20 triệu USD để "quốc hữu hóa" quần đảo tranh chấp và ngăn chặn nỗ lực mua quần đảo này bằng nguồn quỹ tư nhân của một người theo chủ nghĩa dân tộc cánh hữu và là cựu Thị trưởng Tokyo, ông Shintaro Ishihara.
Động thái này đã khiến Trung Quốc nổi giận. Các cuộc biểu tình bạo lực chống Nhật Bản nổ ra khắp Trung Quốc, sau đó là sự thách thức của Bắc Kinh đối với tuyên bố thực thi sự kiểm soát hành chính trên quần đảo tranh chấp.
Các tàu của chính quyền Trung Quốc, như các tàu tuần tra bờ biển bắt đầu vào vùng biển chủ quyền của Senkaku/Điếu Ngư. Các máy bay Trung Quốc vào không phận của quần đảo. Tàu hải quân Trung Quốc đã chĩa ra và ngắm bắn vào tàu tuần tra Nhật Bản.
Nhật Bản phản đối và điều tàu và máy bay đối đầu với sự xâm nhập của Trung Quốc. May mắn là các sự cố này không dẫn tới các xung đột thực sự.
Với sự thiết lập vùng ADIZ tháng 11 năm ngoái, Bắc Kinh đã tăng áp lực đối với Nhật Bản. Nhưng tới nay, nỗ lực của Trung Quốc dường như đã chỉ tạo ra phản ứng ngược lại.
Sau khi ông Shinzo Abe, một lãnh đạo theo chủ nghĩa dân tộc cứng rắn giành chiến thắng vang dội vào tháng 12/2012, Tokyo đã áp dụng lập trường không nhân nhượng đối với Bắc Kinh.
Chính phủ Abe đã thực hiện các biện pháp, cả mang tính biểu tượng lẫn thực chất, rằng họ sẽ không đầu hàng trước sức ép của Trung Quốc.
Sự tự tin thái quá và kết cục chiến tranh
Qua tất cả có thể thấy sự tranh cãi Trung-Nhật không chỉ đơn thuần xung quanh việc sở hữu các đảo không người ở này. Cả Bắc Kinh và Tokyo đã quyết định rằng kết quả tranh cãi sẽ không ảnh hưởng tới danh dự quốc gia, cũng như không làm thay đổi trật tự khu vực Bắc Á.
Tuy nhiên, chính phủ Trung Quốc dường như tin rằng đã đến lúc Tokyo phải thừa nhận vị thế áp đảo của Bắc Kinh trong khu vực.
Tuy nhiên, bởi chính phủ Nhật Bản, nhất là chính phủ của Thủ tướng Abe hiểu rằng một sự nhượng bộ mang tính biểu tượng trước sự ép buộc của Trung Quốc sẽ tổn hại tới niềm tự tôn dân tộc và an ninh lâu dài của Nhật Bản, nên Nhật Bản đã chọn cách đối đầu với Trung Quốc theo kiểu "ăn miếng trả miếng".
Trong những tháng tới, sự căng thẳng Trung -Nhật sẽ leo thang hơn nữa. Khi Trung Quốc cố gắng tìm cách buộc Nhật Bản nhượng bộ đối với Điếu Ngư/Senkaku không đem lại kết quả như mong muốn, Bắc Kinh sẽ buộc phải tăng áp lực và áp dụng các thủ đoạn mới, mang tính mạo hiểm hơn.
Nhật Bản chắc chắn sẽ phản ứng một cách kiên quyết. Các sự cố trên không nguy hiểm trong tháng 6 và tháng 6 sẽ lặp lại, dù theo các hình thái khác nhau. Ở mức độ nào đó, xác suất của các sự cố sẽ chuyển thành một xung đột thực sự- có thể trên không hoặc trên biển.
Chưa rõ liệu Bắc Kinh đã nghĩ tới các hệ quả của sự theo thang nguy hiểm trong tương lai hay chưa, nhưng hiện tại, các lãnh đạo Trung Quốc dường như đang tự tin rằng họ đang ở thế chủ động và có thể điều chỉnh mức độ sức ép đối với Nhật Bản. Sự tự tin đó là không xác đáng.
Khi thế giới sắp kỷ niệm 100 năm Thế chiến thứ nhất, các lãnh đạo Trung Quốc và có thể cả các đồng cấp Nhật Bản hẳn đã học được bài học chiến lược lớn nhất: các cuộc chiến tranh thường nổ ra bởi sự tự tin thái quá.
Theo Tiền Phong
Cựu Tư lệnh Mỹ: 'Không thể ngồi im nhìn Trung Quốc bành trướng' Ông Dennis Blair, cựu Tư lệnh Bộ Chỉ huy Thái Bình Dương của Mỹ, cho rằng Philippines, Nhật Bản và Việt Nam không thể ngồi im nhìn Trung Quốc bành trướng và đưa ra những tuyên bố chủ quyền phi lý trên cả biển Đông lẫn biển Hoa Đông. Ông Dennis Blair, cựu Tư lệnh Bộ Chỉ huy Thái Bình Dương của Mỹ...