Nhập viện tâm thần sau cuộc trò chuyện với mẹ chồng
1 năm sau ngày mẹ chồng đến ở cùng để chăm cháu, chồng tôi đánh tôi 3 lần. Tôi phải vào viện tâm thần vì quá bức xúc…
ảnh minh họa
Quê chồng tôi ở một tỉnh miền Trung, vợ chồng tôi tay trắng lập nghiệp ở Hà Nội. Tôi làm văn thư ở một trường tiểu học, chồng tôi thuê cửa hàng nhỏ sửa chữa điện thoại. Cửa hàng gần trường Đại học nên khá đông khách.
Tôi cũng luôn chú ý chăm chút gia đình, bữa cơm nào tôi cũng nấu nướng thật ngon để chồng vui. Chúng tôi đã có những ngày tháng bên nhau thật hạnh phúc, bữa cơm luôn tràn ngập tiếng cười..
Cưới nhau được 2 năm thì tôi sinh con. Chúng tôi đã mua được gian nhà cấp 4 và sửa sang thành 2 phòng ngủ. Khi con tôi được 6 tháng, chúng tôi đón mẹ chồng lên ở cùng, nhờ bà chăm cháu cho vợ chồng tôi yên tâm đi làm.
Mẹ chồng tôi chỉ vui vẻ được chừng nửa tháng. Sau đó, bà rất hay cáu gắt với tôi. Lúc thì bà chê tôi sữa không tốt nên thằng bé còi cọc chậm lớn. Lúc thì bà bảo tôi không biết đường đi chợ, ngày nào cũng xách cả đống hoa quả, thịt cá về, quá tốn kém.
Tôi nhẹ nhàng giải thích là tôi đang nuôi con nhỏ, cần ăn uống đủ chất thì mới đủ sữa cho con bú. Thế là mẹ chồng tôi hầm hầm nói tôi không biết thương chồng cặm cụi đêm hôm, chỉ biết ăn chơi cho sướng cái thân.
Bà bảo, hồi bà nuôi con chỉ cần ăn 4 bát cơm với 2 quả trứng luộc dầm nước mắm mà lúc nào sữa cũng chảy ướt áo, con bú no nê chứ đâu như tôi, ăn hết thứ này thứ kia mà ngực lép kẹp, con lúc nào cũng khát sữa. Tôi ức quá, bế con về phòng nằm khóc.
Video đang HOT
Bữa cơm tối, tôi mời mẹ ăn cơm rồi chỉ im lặng ngồi ăn cho xong bữa. Ăn xong, tôi dọn dẹp và vào phòng với con. Đang chơi đùa với con thì chồng tôi xông vào quát: “Cô làm gì mà để mẹ tôi bảo rằng con dâu khinh mẹ chồng, bữa cơm cạy mồm không nói nửa lời thế hả?”.
Tôi bảo “Em mệt mỏi thì em ít nói chuyện, sao mẹ lại nghĩ oan cho em thế”. Mẹ chồng tôi chạy sang mắng tôi té tát, bà bảo tôi là loại con dâu láo toét, đi làm lương chỉ đủ váy áo, cái nhà này toàn tiền con trai bà làm ra, thế mà còn sinh sự coi thường mẹ chồng.
Tôi ôm con khóc, tôi chỉ biết xin lỗi mẹ chồng nếu tôi làm gì khiến bà tức giận. Mẹ chồng nhìn tôi bằng ánh mắt căm hờn và nói: “Nhà tôi vô phúc mới rước phải cô con dâu bất tài vô dụng như chị”.
Tôi nghĩ mà đau thấu tâm can nhưng vẫn cố nhịn. Khi nhịn không được, tôi đóng cửa phòng và đập phá mọi thứ. Tôi không kiểm soát được bản thân vì cơn giận giữ lên đến đỉnh điểm.
Mẹ chồng tôi thấy vậy loan tin tôi bị tâm thần và bắt chồng tôi đưa tôi đi viện. Tôi bị trầm cảm và phải uống thuốc một thời gian. Tuy nhiên sau đó, giữa tôi và mẹ chồng lại mâu thuẫn.
Mùa đông rét mướt kéo dài, bà cứ sợ cháu ho, ốm nên nửa tháng trời không tắm cho cháu. Đêm ngủ, con trai tôi quấy khóc, bứt rứt không yên. Một hôm nghỉ cuối tuần, tôi để con ngủ xong giấc trưa thì bế con đi tắm. Tối đó, con ngủ rất ngon giấc.
Tôi phấn khởi nên buột miệng nói: “Tại bà để cháu bẩn quá nên nó ngứa ngáy khó ngủ”. Thế mà mẹ chồng tôi bỏ cơm tối, trùm chăn nằm khóc. Chồng tôi phải nịnh mãi, bà mới chịu ăn lưng cơm lót dạ.
Tôi vô tư không biết mình gây ra lỗi lầm gì nên cứ vô tư ăn cơm, trò chuyện với chồng. Đợi chúng tôi ăn xong, mẹ chồng tôi khóc lóc kể rằng bà đã phải bỏ quê, bỏ nhà lên chăm cháu mà con dâu không tôn trọng, chê bà chăm cháu bẩn, bà không còn muốn ở đây thêm 1 ngày nào nữa. Bà tuyên bố, sớm mai bà sẽ bắt xe khách về quê.
Bà còn than vãn rằng, bà từng một mình chăm nuôi 4 đứa con khi chồng công tác xa nhà, đứa nào lớn lên cũng mạnh khỏe giỏi giang thế mà giờ lại bị con dâu coi khinh. Chồng tôi tức quá, xông vào tát tôi mấy cái liền
Anh ấy hét lên: “Sao cô có ăn có học mà dám hỗn láo với mẹ tôi như thế?”. Tôi cũng tức tối cãi nhau với chồng vài câu rồi bế con sang hàng xóm chơi, không xuống nước xin lỗi mẹ chồng như lần trước.
Hôm sau, chồng tôi chở mẹ ra bến xe. Tôi lặng lẽ chào bà và không nói thêm nửa lời khi bà sụt sùi hôn thằng cháu. Mấy hôm sau, chị chồng tôi điện thẳng cho tôi nói rằng không ngờ tôi là người sống thất đức như thế, cố tình gây sự để đuổi mẹ chồng về quê. Chị ấy còn bảo tôi đừng vội đắc ý, gieo nhân nào gặp quả ấy. Tôi chỉ vâng dạ chứ tuyệt nhiên không thanh minh điều gì.
Từ đó, tôi phải gửi con nhờ bà hàng xóm bên cạnh trông, tiền công trả bà 2 triệu, hết nửa lương đi làm nhưng tôi không còn phải áy náy, bức bối đến nghẹt thở như khi nhờ vả mẹ chồng nữa. Giờ con trai 3 tuổi, tôi gửi con đi mẫu giáo, con rất ngoan ngoãn, kháu khỉnh.
Mẹ chồng ghét tôi như xúc đất đổ đi nên bà không thèm ra thăm cháu lần nào. Tôi cũng không gọi điện gì về hỏi thăm ông bà nội cu Bin. Tết nhất cũng chỉ có chồng tôi đưa con về quê, tôi dứt khoát không về cùng anh.
Những lời mẹ chồng chửi rủa tôi, cả đời tôi không quên… Tôi cũng không quên được những trận đòn mà anh đã vì mẹ mà giáng lên đầu tôi.
Ngặt nỗi, thấy tôi thờ ơ với mẹ, chồng tôi cũng tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Anh cũng cư xử lại như vậy với gia đình tôi. Thành ra, cả tháng chúng tôi chẳng nói chuyện với nhau.
Anh nói với chị gái của tôi rằng, khi nào tôi về quê và quỳ xuống xin lỗi mẹ anh thì anh ấy mới nhìn mặt tôi. Tôi cảm thấy rất phẫn nộ. Có lẽ chúng tôi sẽ ly hôn…Mong mọi người hãy tư vấn giúp.
Theo Baophapluat
Đi chợ về, tôi rụng rời chân tay khi nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ chồng và chị dâu
Tôi ứa nước mắt vì tủi nhục, thật không ngờ mẹ và chị lại có thể đối xử bạc bẽo với tôi như thế...
Tôi lấy chồng được gần nửa năm, hiện đang có bầu 7 tháng. Tôi có bầu trước, thể trạng lại yếu vì thế nên khi cưới xong tôi không đi làm mà ở nhà chờ sinh.
Nhà chồng tôi có hai anh em trai, bố mẹ đều đã về hưu. Chồng là út, hai anh chị chồng cũng ở chung nhà, chị dâu tôi làm ngân hàng, còn anh là dân kinh doanh. Xét về kinh tế, anh chị tôi kiếm được tốt hơn, chị dâu lại khéo miệng nên mẹ tôi quý lắm.
Sống chung mấy gia đình, mấy thế hệ thú thực chẳng thoải mái gì, nhất là khi mẹ chồng coi tôi như cái gai trong mắt, nhưng thời điểm này kinh tế hai đứa đang vất vả lắm không ra riêng được nên tôi đành nhẫn nhịn. Phải ở nhà mới hiểu được vị trí của một người đi làm và một đứa bị coi ăn bám như tôi nó khác nhau thế nào.
Mẹ tôi đi đâu cũng khen chị dâu hết lời, rằng đảm đang tháo vát, giỏi giang, trong khi chị đi làm về chẳng bao giờ động tay vào bất cứ việc nào cả. Ở nhà từ dọn dẹp, cơm nước, chợ búa, giặt giũ đều một tay tôi lo liệu. Mẹ chồng tôi bảo ở nhà chơi không làm là đúng rồi.
Mỗi khi 3 người ở gần nhau, tôi luôn là kẻ thừa thãi. Mẹ và chị ríu rít cười nói, nhưng cứ thấy tôi là im bặt, tôi hỏi cũng chẳng tiếp lời. Dần dần tôi cũng không nói gì nữa, coi như câm điếc. Tôi đã tự nhủ, chờ sinh xong tôi sẽ đi xin việc, ra ở riêng để sống cho thoải mái.
Cách đây mấy ngày, lúc tôi đi chợ về, lên phòng cất đồ thì nghe thấy tiếng rì rầm bên phòng mẹ. Tò mò nên tôi lắng nghe thử. Tiếng chị dâu rõ ràng: "Mẹ xem bảo chú thím ra ở riêng đi, cu Tít lớn rồi, giờ con lại đang bầu bí, sinh xong ở chật lắm mẹ ạ". Rồi tiếng mẹ tôi ừ à, bảo để xem đã, nhưng nghe chừng cũng xuôi xuôi. Bên trong lại vẳng ra tiếng chị dâu: "Con mua cho mẹ cái vòng này, mẹ thử xem có đẹp không, đá đẹp đấy mẹ ạ"....
Tôi vào phòng, nước mắt ứa ra vì tủi hổ. Thật không ngờ, tôi sinh đến nơi rồi mà chị dâu còn tìm cách đuổi đi. Nghĩ đến phận hẩm hiu mà chán quá, vốn biết mình cũng chỉ như người thừa, nhưng đáng ra mẹ tôi cũng nên thương cháu bà, sao nỡ mà đối xử với tôi như thế. Trong gia đình, chồng tôi chẳng hợp tính bố mẹ nên cũng không có tiếng nói, tôi phải làm sao bây giờ đây?
Theo KhoeDep
Đi tìm 10 điều mà cả đàn ông lẫn phụ nữ đều kì vọng trong hôn nhân Hầu hết đàn ông đều cho rằng "chuyện ấy" là điều cực kì quan trọng đối với họ. Trong khi đó phụ nữ cho biết rằng, tình cảm đối với họ quan trọng hơn sự gần gũi thể xác. Mỗi người chúng ta đều đánh giá hôn nhân theo một cách khác nhau, do đó, kì vọng của mỗi người dành cho chúng...